Tu thể xác làm chủ đạo?
Diệp Quân quan sát Hám Tông một hồi, cười hỏi: “Thân thể ngươi mạnh lắm đúng không?"
Cậu ta hớn hở đáp: “Trong cùng cấp... Sẽ không thua!"
Diệp Quân giơ ngón cái: “Dữ!"
Hám Tông hỏi: “Tiếp.. tiếp tục không?"
Diệp Quân gật đầu: “Tiếp tục”.
Hắn nhìn lên đỉnh núi, một khắc sau lại hóa thành kiếm quang bay đi.
Hám Tông, cô gái có vết bớt và những người khác lập tức phóng theo.
Cứ thế, nửa tháng lại trôi qua.
Diệp Quân và bốn người kia lại bại trận không dưới mấy chục nghìn lần.
Mỗi một lần, đều là bị trấn áp không chút nương tay.
Mỗi một lần, đều sẽ bị những người trên bờ chế nhạo.
Nhưng đến lúc này, Diệp Quân đã có thể tung ra liên tục hai mươi lăm nhát kiếm.
Nếu dựa theo phỏng đoán của vị đại lão bí ẩn kia thì hắn đã có thể giết cường giả Chân Cảnh rồi.
Xét trong cùng cấp, hắn là vô địch!
Xét thêm mười cấp, hắn vẫn không hề gặp áp lực!
Không chỉ bấy nhiêu mà sau hai mươi ngày khổ luyện, hắn đã đi từ Thiên Pháp Cảnh đến Tiểu Kiếp Cảnh.
Thăng cấp một cách hoàn toàn tự nhiên.
Lại thêm mấy ngày qua đi. Một hôm nọ, nhóm Diệp Quân lại phóng lên cao.
Tiếp tục chiến đấu!
Khi lên đến đỉnh núi, ý chí Bất Diệt lại xuất hiện, nhưng lần này không trấn áp nữa mà lại tách về hai bên, mở ra một con đường cho họ.
Diệp Quân và bốn người kia sửng sốt.
Những người đứng bên dưới thấy cảnh tượng này thì biến sắc, ai nấy ngóng lên trên với sắc mặt khó coi.
Vượt qua rồi ư?
Sao lại thế được?!
Đợi kinh ngạc qua đi rồi, có những ánh mắt lạnh đi, một số còn mang theo sát ý.
Ngươi gặp khó, chúng ta sẽ thương tình; nhưng nếu ngươi vượt qua thì sao có thể?
Mọi người đều thất bại thì không sao cả.
Nhưng ai cho phép ngươi thành công?
Trên đỉnh núi, lúc này nhóm Diệp Quân cũng hơi ngơ ngác.
Bởi vì họ cũng không ngờ rằng lần này ý chí Bất Diệt lại không ra tay nữa.
Thông qua rồi sao?
Nghĩ đến đây, trên mặt mấy người nhóm Diệp Quân đều hiện lên ý cười.