Chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Nhưng khán giả không ai rời khỏi chỗ.
Vì sao?
Vì trận tỉ thí hấp dẫn nhất sắp diễn ra rồi!
Và đó là nội chiến Thần Viện!
Có gì hấp dẫn hơn thiên tài yêu nghiệt Thần Viện đánh nhau sao?
Sự chờ mong của họ càng lên cao sau khi chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của Diệp Quân.
Hắn đã yêu nghiệt như vậy, các thiên tài Thần Viện khác thì sao? Liệu có ai yếu được không?
Chắc chắn là không.
Diệp Quân quay lại nhìn Truyền Ưng, trong lòng cũng mong muốn được gặp các thiên tài Thần Viện khác.
Không phải để khoe khoang mà là hắn thật sự muốn chiến đấu một trận đã đời, dù sao thì kiếm đạo cũng vừa lột xác xong.
Mục Vân ban nãy còn chưa đủ để hắn bung hết sức.
Thấy ánh mắt của hắn, Tô Nguyên biết ngay người này đang rất háo hức được đánh nhau to.
Các đệ tử học viện Thần cũng đang nhìn ông ta.
Tô Nguyên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, nói: “Chữa thương trước đi”.
Diệp Quân vừa định mở miệng từ chối, muốn nói trận chiến vừa rồi chẳng thấm vào đâu với hắn, thì nghe Tô Nguyên lặp lại: “Chữa thương trước”.
Hắn liếc nhìn một cái, không nhiều lời nữa mà ngồi xếp bằng khôi phục khí tức.
Ngao Thiên Thiên cũng trở lại Tiểu Tháp.
Diệp Quân hỏi: “Thiên Thiên, muội đang ở cảnh giới nào rồi?"
Ngao Thiên Thiên: “Đế Quân”.
Đế Quân!
Diệp Quân cười: “Mạnh quá”.
Ban nãy khi dung hợp cùng đối phương, hắn đã cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của Ngao Thiên Thiên đáng sợ đến ngần nào.
Kết hợp lại với nhau, Đế Quân có đứng trước mặt họ cũng chỉ như gió thoảng mây bay.
Nếu dùng cả ba loại huyết mạch và ba loại kiếm kỹ...
Diệp Quân lắc đầu cười, quyết định không nghĩ ngợi nữa mà chỉ muốn thầy được chân ngã để phát triển kiếm đạo thuần túy.
Tuyệt chiêu bí mật đương nhiên phải có.
Nhưng hắn sẽ không dùng đến trừ khi không còn cách nào khác.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, tập trung vào chữa thương.
Không bao lâu sau, hắn chậm rãi đứng dậy.
Khán giả bốn phía hồi hộp trông mong.
Chờ đợi thiên tài yêu nghiệt kế tiếp xuất hiện.
Diệp Quân hỏi Tô Nguyên: “Tiền bối, đối phương chưa đến sao?"