Ông lão nhìn Diệp Quân: “Nhược tỷ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm, tỷ ấy đã nhận ta làm đệ đệ rồi”.
Nghe thấy thế, ánh mắt ông lão trở nên dịu dàng hơn một chút.
Diệp Quân cũng phát hiện ra điều này, vì thế hắn hỏi: “Tiền bối và Nhược tỷ…”
Ông lão cười khẽ: “Ta là phụ thân của con bé”.
Diệp Quân sửng sốt.
Thanh Đại cũng kinh ngạc.
Diệp Quân tỏ vẻ ngạc nhiên: “Phụ thân? Nhược tỷ cũng là người của tộc Tiên Linh sao?”
Ông lão khẽ gật đầu: “Phải, con bé có một nửa huyết thống của tộc Tiên Linh…”
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Một nửa?”
Ông lão gật đầu: “Mẹ của con bé là loài người”.
Diệp Quân im lặng.
Nói thật thì hắn cảm thấy rất bất ngờ, vì không ngờ rằng Nhược tỷ cũng là người của tộc Tiên Linh.
Ông lão chợt nói: “Lúc đầu, ta còn cho rằng ngươi là…”
Nói đến đây, ông ta chợt dừng lại.
Nhìn thấy nét mặt của ông lão,x Diệp Quân lập tức hiểu ra, hắn cảm thấy hơi dở khóc dở cười: “Ta thật sự chỉ là đệ đệ tỷ ấy nhận, vì sao tiền bối lại nghĩ thế?”
Ông lão cười khẽ: “Vì con bé luôn rất hận ta, dù con bé bị nhốt ở đó, con bé vẫn chưa từng nói với ta… Nhưng con bé lại vì ngươi mà bảo ngươi đến tìm ta”.
Diệp Quân im lặng.
Tâm trạng của hắn hơi phức tạp.
Ông lão lại nói: “Có thể nhìn ra con bé rất quan tâm ngươi, nếu không cũng sẽ không bảo ngươi đến tìm ta”.
Diệp Quân nói: “Tiền bối, vì sao ông phải nhốt tỷ ấy ở đó?”
Ông lão lắc đầu: “Không phải ta mà là Tiên Linh Pháp”.
Diệp Quân nhíu mày: “Tiên Linh Pháp?”
Ông lão gật đầu: “Người của tộc Tiên Linh không thể kết hôn với người ngoài, nếu ai dám vi phạm sẽ bị xử phạt nặng… Vì ta khá thân thiết với Tư Pháp Linh Quân, nên con bé được giữ mạng…”
Diệp Quân chợt hỏi: “Mẫu thân của tỷ ấy chết rồi sao?”
Sắc mặt ông lão lập tức hơi khó coi.
Diệp Quân thì nhìn chằm chằm ông lão đợi câu trả lời.
Một lúc lâu sau đó, ông lão thở dài một hơi không đáp.
Diệp Quân càng nhíu mày chặt hơn.
Thiện cảm với ông lão trước mắt thoáng chốc mất sạch.
Ông lão nhỏ giọng nói: “Ta biết con bé hận ta, hận năm đó ta không bảo vệ mẹ của con bé, cũng không thể bảo vệ con bé…”