Mục lục
(Nháp) Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sức mạnh nguyền rủa.

Diệp Quân im lặng.

Bà lão yếu ớt tiếp tục: “Ta biết thiên phú của Bảo Mỹ cao đến đâu, cũng hiểu vì sao ngươi muốn đưa nó đi, nhưng ngươi làm vậy chính là đang hại nó. Nếu muốn tốt cho nó thì đừng đưa nó đi đâu hết, cho nó một ít tiền của, đủ sống một đời an ổn trong làng là được”.

Diệp Quân im lặng một hồi, đúng lúc muốn lấy Thần ấn ra dùng thì nghe Mộc Nguyên lên tiếng: “Tuyệt đối đừng”.

Hắn thắc mắc: “Vì sao?"

Mộc Nguyên: “Sử dụng Thần ấn phá nguyền rủa trên người bà ấy sẽ đả động đến A Nan. Ông ta mà biết ngươi đang có thứ ấy trong tay thì chắc chắn sẽ đến tìm, mà ngươi hiện nay không phải đối thủ của ông ta. Chưa kể, sử dụng Thần ấn chưa chắc đã có thể phá nguyền rủa”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?"

Mộc Nguyên: “A Nan này chính là người thừa kế Thần Pháp do Thần Nhất tạo ra. Thuật nguyền rủa của ông ta không thua kém gì Thần Nhất, ngươi có dùng Thần ấn cũng chưa chắc phá được”.

Diệp Quân nhìn bà lão với vẻ áy náy. Nếu ban nãy hắn không dùng Tổ Nguyên, có lẽ bà còn có thể sống thêm mấy ngày, nhưng bây giờ...

Như hiểu được suy nghĩ của hắn, bà lão cười: “Đừng áy náy, chàng trai, ngươi chịu dùng Tổ Nguyên với một người không quen không biết đã là đại thiện rồi”.

Diệp Quân chỉ biết thở dài.

Cứu ư?

Hắn cũng muốn lắm.

Nhưng không làm được.

Như Mộc Nguyên đã nói, sử dụng Thần ấn ắt sẽ khiến A Nan - hoặc càng nhiều Thần hơn - chú ý đến.

Khi ấy bản thân hắn sẽ rơi vào đường cùng, đã vậy còn liên lụy đến toàn thị trấn.

Điều kiện tiên quyết để làm người tốt là không ảnh hưởng đến tính mạng của mình, bằng không thì là tốt nửa vời.

Bà lão chợt cất tiếng gọi: “Bảo Mỹ”.

Lâm Bảo Mỹ bên ngoài nghe vậy thì vội vàng chạy vào, nhào đến khóc bên giường bà.

Những gì họ nói ban nãy, cô bé đều nghe thấy.

Bà lão cầm tay cô, thì thầm: “Con là đứa thông minh, nội biết con tò mò về thị trấn này lẫn thân phận nội... Đúng vậy, nội đã từng rời khỏi thị trấn, lên núi tu hành, nhưng...”

Nói đến đây, bà bắt đầu ho khan kịch liệt.

Lâm Bảo Mỹ vội vàng đỡ bà ngồi dậy, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng bà, rưng rức gọi: “Nội ơi...”

Bà lão nắm chặt tay cô bé: “Nội biết con muốn đi ra bên ngoài, muốn thành tiên lên trời xuống đất... Nhưng con đường đó không có lối về, con phải hứa với nội tuyệt đối không được rời khỏi đây. Con phải ở lại đây cả đời, cưới chồng sinh con, trải qua một đời bình lặng... Được không con?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK