Có điều Cẩu Đán vẫn rất sợ Lâm Bảo Mỹ, hoàn toàn không dám ra tay với cô bé, vì chỉ cần ra tay cậu ta chắc chắn sẽ bị đánh.
Ngoài Lâm Bảo Mỹ và Cẩu Đán, những đứa bé còn lại cũng tu luyện với tốc độ rất nhanh.
Một nơi đất lành!
Diệp Quân hơi cảm thán, những đứa bé này vì sinh ra ở động thiên Thần Nhất nên đúng là được trời ưu ái.
Sau này chắc chắn bọn chúng sẽ tiền đồ vô lượng.
Đi đến đây, thu hoạch lớn nhất của hắn là những đứa bé này.
…
Võ Tông.
Trong một gian đại điện, tông chủ Huyền Âm của Võ Tông đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai tay đặt lên đầu gối, mắt khép hờ.
Bà ta vẫn mặc đồ màu tím, tao nhã cao quý.
Một trăm Tổ Nguyên lấy được từ chỗ Diệp Quân đều đã bị bà ta hấp thu, mà việc này cũng khiến thực lực của bà ta tăng lên rất nhiều.
Võ Tông có Tổ Nguyên, nhưng Tổ Nguyên không tinh khiết chút nào, so sánh với Tổ Nguyên Diệp Quân cho có thể nói là kém xa trăm nghìn dặm.
Lúc này, Huyền Âm chậm rãi mở mắt, bà ta hơi nheo mắt lại: “Nếu có nhiều hơn chút nữa…”
Đã rất lâu rồi tu vi của bà ta không được tăng lên, nhưng lần này Tổ Nguyên của Diệp Quân giúp tu vi của bà ta tiến bộ rất nhiều, nếu có nhiều Tổ Nguyên hơn, thậm chí bà ta còn có thể đột phá.
Nghĩ vậy, trong mắt Huyền Âm lộ vẻ lạnh lùng.
Nhưng bà ta vẫn còn rất bình tĩnh.
Trước khi chưa điều tra rõ lai lịch của đối phương, bà ta sẽ không ra tay tuỳ tiện.
Cẩn thận là trên hết!
Lúc này, một ông lão áo đen đột nhiên xuất hiện trong điện, ông ta cúi người hành lễ với Huyền Âm, sau đó nói: “Tông chủ, đã điều tra rõ lai lịch của thiếu niên kia rồi”.
Huyền Âm híp mắt lại: “Nói đi”.
Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Người này đến từ bên ngoài, lúc trước xuất hiện ở Văn Châu, từng xảy ra mâu thuẫn với Vũ Hoá Tông ở Văn Châu, nhưng không biết vì lý do gì mà Vũ Hoá Tông cũng không gây chuyện với hắn, sau đó, hắn đi tới Võ Châu của chúng ta”.
Huyền Âm hơi nhíu mày: “Chỉ thế thôi sao?”
Ông lão áo đen gật đầu: “Chỉ có thể điều tra được đến thế, nhưng theo suy đoán của ta thì người này bị người khác đuổi giết ở bên ngoài, bất đắc dĩ mới trốn đến chỗ của chúng ta…”
Nói đến đây, ông ta im lặng một lát mới tiếp tục: “Nếu hắn bị đuổi giết thì đồng nghĩa với việc hắn hoàn toàn không có gia thế bối cảnh, dù có bối cảnh hay người chống lưng, thì chiến đấu ở nơi của chúng ta, ưu thế vẫn nằm trong tay chúng ta”.
Huyền Âm im lặng, ánh mắt bình tĩnh.
Ông lão áo đen nhìn về phía Huyền Âm, trong mắt có ánh sáng loé lên: “Tông chủ, giết hay là không đây?”
Giết hay không?