Trong bóng tối bao trùm xung quanh, sau khi nhìn thấy Diệp Quân chém đầu người đàn ông trung niên bằng một nhát kiếm, tất cả các cường giả đều kinh hãi, sau đó Diệp Quân vừa dứt lời, họ lập tức rút lui.
Vì người mà Diệp Quân giết đó là cường giả mười phần thần tính.
Một nhát kiếm giết cả cường giả mười phần thần tính.
Đây không phải là người mà họ có thể chống đối, thế nên họ quả quyết rời đi, không phải hy sinh không cần thiết.
Diệp Quân cũng không đuổi giết đám người này, không có ý nghĩa gì cả.
Tứ điện hạ của Đại Chu.
Diệp Quân híp mắt, vốn tưởng Tứ điện hạ hẳn là đối thủ cạnh tranh của tiểu thư Chu Phạn, nhưng không đúng, nếu đã có thể trở thành đối thủ của Phạn cô nương thì cũng không nên ngốc như vậy… Chuyện này thoạt nhìn không đơn giản như vậy trên bề ngoài.
Lẽ nào có người muốn đổ tội cho Tứ điện hạ?
Ngay lúc Diệp Quân rơi vào trầm tư, lúc này thời không ở đằng xa bỗng rung chuyển, sau đó một bóng người lao đến trước mặt Diệp Quân như tia chớp.
Thời không xung quanh rung chuyển dữ dội, sau đó nứt thành mạng nhện, hơn nữa nhanh chóng lan ra cả ngàn trượng.
Người đến là Sậu Nguyên.
Sậu Nguyên cúi thấp người với Diệp Quân: “Cậu Diệp”.
Lúc này ông ta cảm thấy ngạc nhiên không thôi, vì ông ta không ngờ chỉ trong mười ngày mà cậu Diệp lại có thể đạt đến tám phần thần tính.
Nhưng sau đó ông ta nghĩ đến Tiểu Tháp thì cũng hiểu.
Mười ngày ở thế giới bên ngoài bằng một trăm năm trong Tiểu Tháp.
Thế nhưng cho dù thế thì cũng cực kỳ khủng khiếp.
Liên tiếp tăng lên mấy bậc.
Đúng là yêu nghiệt.
Diệp Quân thu kiếm Thanh Huyên lại, sau đó nói: “Điều tra thế nào rồi?”
Sậu Nguyên khẽ gật đầu: “Đại Chu này đã lập quốc được mấy tỷ năm, là vũ trụ nền văn minh cấp bốn đỉnh cấp, nhất là hoàng đế khai quốc của họ, năm đó được gọi là vô địch trong cảnh giới Khai Đạo. Sau khi ông ta lập ra Đại Chu, đã từng dẫn dắt Đại Chu đánh bại một nền văn minh vũ trụ cấp bốn. Sau khi thâu tóm vũ trụ nền văn minh cấp bốn đó, Đại Chu nhanh chóng phát triển, đến nay thực lực của Đại Chu đã đạt đến mức cực kỳ mạnh, ít khi có đối thủ ở vũ trụ nền văn minh cấp bốn”.
Diệp Quân hỏi: “So với thời kỳ đỉnh cao của nền văn minh Thuật Giả các ông thì thế nào?”
Sậu Nguyên trầm tư một lát rồi nói: “E là chỉ có đánh mới biết được, thật ra chủ yếu phải xem hoàng đế khai quốc của họ và Thuật Thần của bọn ta, hai người họ ai thắng thì biết ngay thắng thua của hai nền văn minh”.
Diệp Quân nói: “Thuật Thần là người sáng lập nền văn minh của nền văn minh Thuật Giả các ông à?”
Sậu Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.