Nữ phu tử mơ hồ, mọi thứ diễn ra trước mắt khiến bà ta cảm thấy như nằm mơ vậy, vô cùng không chân thực.
Người phụ nữ váy trắng kéo người đàn ông áo trắng đi về phía xa, bà ấy không có chút hứng thú nào với nữ phu tử này cả, vì người này thật sự quá yếu.
Yếu đến mức khiến bà ấy không có cả hứng thú ra tay.
Hai người chậm rãi đi tới tinh không xa xôi, mà lúc này nữ phu tử chợt cất lời: “Ngươi là?”
Người phụ nữ không thèm quay đầu lại: “Ngươi xứng được biết tên ta sao?”
Sắc mặt nữ phu tử thoáng chốc trở nên dữ tợn.
Bà ta tung hoành cả một đời đã bao giờ bị sỉ nhục như thế đâu?
Bà ta không muốn ngồi chờ chết mà lựa chọn liều mạng đánh một trận, bà ta mở lòng bàn tay, một tia kim quang bay lên cao từ trong cơ thể bà ta.
Thần ấn!
Lúc này, bà ta điều động sức mạnh của thần ấn, hy vọng có thể mượn sức mạnh của nó phá vỡ phong ấn kiếm khí trong cơ thể của mình.
Nhưng vào khoảnh khắc sức mạnh của thần ấn xuất hiện…
Oanh!
Thần bảo được cho là mạnh nhất thời đại Thần Nhất này ầm ầm vỡ tan, ngoài ra cả thân thể và thần hồn của nữ phu tử cũng không thể thoát được.
Linh của thần ấn chợt gào thét thê lương: “Không!”
Lúc này, thần hồn của nó cũng đang bắt đầu tiêu tán.
Trong giọng nói tràn đầy sự không cam lòng và nuối tiếc.
Nó là báu vật của thời đại Thần Nhất, từng đi theo Thần Nhất khai thiên lập địa, tung hoành vũ trụ, mà lúc này nó lại phải biến mất khỏi vũ trụ bằng một cách tầm thường như thế.
Nó không cam lòng!
Nó điên cuồng gào thét muốn thay đổi điều gì đó, nhưng lại không thể làm gì. Vì đối diện với sức mạnh kia, nó có vẻ nhỏ bé tựa như một hạt bụi vậy.
Cuối cùng, linh của thần ấn hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Mà thần hồn của nữ phu tử cũng đã như một làn khói xanh.
Lúc này bà ta mới hiểu mình buồn cười đến mức nào, lại còn muốn dùng sức mạnh của thần ấn phá vỡ phong ấn của kiếm khí kia.
Cái gì gọi là lấy trứng chọi đá?
Chính là thế này đây!
Mãi đến trước khi chết, bà ta mới nhận ra mình yếu như thế nào…
Chẳng mấy chốc, nữ phu tử và thần ấn đồng thời biến mất trong thiên địa.
…