Thạch Đầu Trù thật sự không tìm thấy một khuyết điểm nào của tên cáo già Chung Bân này, trong lòng mắng ông ta, trên mặt lại lộ ra nụ cười rạng rỡ, vỗ tay liên tục nói:
- Ôi chao, vẫn là Chung Bân nghĩ chu toàn, không hổ là quan phụ mẫu của bách tính Hàng Châu, là do tại hạ lỗ mãng rồi.
Nói rồi lại thầm nghĩ, một lát sẽ tìm cha nuôi ta là Tào công công vậy.
Đám người Chung Bân, Tôn Khoa giả bộ phát biểu vài câu, đám dân chúng kia nhắm mắt lại, đều có thể cảm nhận được niềm vui trong mỗi câu nói của Chung Bân.
Sau đó, mọi người tản ra, Chung Bân mệnh lệnh cho nha dịch bảo vệ hiện trường, liền cùng Trần Tiểu Cửu đi tới bến tàu.
Đóng cửa lại, đều là người mình, Chung Bân không ra vẻ cái tác phong Tri phủ giả tạo kia nữa, uống một ngụm trà, vội truy vấn hỏi:
- Tiểu Cửu, ngươi nói thật với ta, Long Đại có phải là do ngươi giết không? Ngươi đừng băn khoăn gì, cho dù là ngươi giết, thì cũng coi như đã trừ đi được một mối họa cho dân chúng thành Hàng Châu này rồi, ta cũng chỉ khen ngươi làm tốt, thầm thay ngươi chu toàn một chút, cũng không đến mức bị động.
Trần Tiểu Cửu cười lắc đầu.
- Không phải ngươi giết?
Chung Bân mới không tin vào lời ma quỷ của Trần Tiểu Cửu:
- Ta thực nghĩ không ra ai có bản lĩnh như vậy, mấy tên giặc Uy quốc kia lẽ nào không phải ngươi tìm tới cố ý ngụy trang thành hung thủ sao? hừ…, ta không tin mấy tên đó có thể giết được Long Đại.
Trần Tiểu Cửu lúc này mới từ từ nói:
- Chung đại nhân, thực không dám dấu, đêm qua không phải là một đêm bình thường, ta đã sớm lên kế hoạch rất chu toàn, Long Đại phái người tấn công thuyền của ta, ta tương kế tựu kế, hoành sát hơn ba trăm đồ đệ kia của Long Đại dưới nước, không để lại dấu vết gì.
- Hơn nữa, ta một không làm, hai làm phải gọn, nghĩ bến tàu của Long Đại hư không, vừa xinh nhân cơ hội cũng làm rồi.
Chung Bân nói:
- Quả nhiên là ngươi?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu:
- Nhưng, Long Đại không phải là ta giết, mà thật sự bị mấy võ sĩ Uy quốc đó sát hại, mà mấy võ sĩ Uy quốc đó lại là bị ta giết chết.
Chung Bân suy nghĩ rất lâu, vẫn không có câu trả lời:
- Giữa Long Đại và những võ sĩ Uy quốc kia gần như không có liên quan gì, sao lại xảy ra án giết người?
Trần Tiểu Cửu há miệng nói ra bốn chữ:
- Mua chuộc giết người.
Chung Bân vẻ mặt nghiêm nghị:
- Ai mua hung thủ? Không ngờ có liên quan tới võ sĩ Uy quốc?
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một lát, trong đầu có một phác thảo rất to gan, nhưng lại không quen thuộc, cười nói:
- Việc này còn phải điều tra, ta nhất thời không nghĩ ra, ta tin, chỉ cần Chung đại nhân tặng thuyền và bến tàu của Long Đại cho ta, ta rất vui, có thể nghĩ thông được điểm mấu chốt.
- Lòng người không thể rắn muốn nuốt voi! Hôm nay ta làm cho ngươi còn chưa đủ sao?
Chung Bân chỉ vào Trần Tiểu Cửu, mắng:
- Thạch Đầu Trù kia muốn làm thủy vận, ta đã thay ngươi tắc trách, ít nhất ta có thể phong tỏa bến tàu của Long Đại một tháng, thời gian này, dựa vào bản lĩnh của ngươi, còn không thể định ra giang sơn sao?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Tuyệt không dám phụ lòng kỳ vọng của Chung đại nhân.
- Ít tới đây thôi.
Chung Bân thở dài, mắt híp lại, mong chờ nói:
- Bây giờ ngươi nên lấy ra cái phong thư đó, cho ta xem rồi chứ? Đừng chiếm đoạt tài sản của ta.
Trần Tiểu Cửu giơ phong thư ra trước mặt Chung Bân, cười nói:
- Không ngờ cái chết của Long Đại, lại tặng một phần hậu lễ cho Chung đại nhân.
Chung Bân càng thấy hứng thú, vội mở phong thư ra xem, sắc mặt đầu tiên là mừng, sau đó không khỏi chuyển sang xanh, rồi biến thành đen, dày lên rất nhiều, nhìn bức thư, giận tới cả người run rẩy, không khỏi hung hăng đập bàn, giơ cánh tay run run lên nói:
- Không ngờ Tôn Khoa lại nham hiểm như vậy, ác độc, đừng nói là quan, ngay cả chữ “người” cũng không dính tới được.
Trần Tiểu Cửu tiếp lời nói:
- Tôn Khoa và Long Đại cấu kết với nhau làm càn, ăn hối lộ, bức người lương thiện, trốn thuế, tham ô, quả thật là tội ác tày đình, là sói khoác da người.
- Thật là không đáng làm quan, ta đây đi viết một quyển sớ tấu y.
Chung Bân tức giận, đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Tiểu Cửu cũng không ngăn ông ta, chỉ mỉm cười , khẽ nói:
- Cái dũng của thất phu! Cái dũng của thất phu.
Dám nói Chung Bân là người cái dũng của thất phu, ở thành Hàng Châu đoán cũng chỉ có thể tìm thấy hai người, một là công tử áo trắng, một là Trần Tiểu Cửu đầu đầy quỷ kế.
Chung Bân bị nhiệt huyết che hết ý chí, đứng ở cửa nghĩ một lát, lại ngồi xuống, không nói lời nào, mặt đen tuyền: ông biết Trần Tiểu Cửu nói là ý gì.
Bình tĩnh mà xem xét, lão dám đem bức thư này ra ngoài, tuy Tôn Khoa sẽ bị trừng phạt, nhưng bản thân e là không giữ được mũ quan, ai khiến mình làm quan bù nhìn chứ?
Bởi vì, trên bức thư này, không ngờ có ba lần nhắc tới “Tào công công”.
Trần Tiểu Cửu cầm lấy thư, chỉ vào ba chữ “Tào công công”, nếu có thâm ý nói:
- Tuy Tào công công bất hòa với Tôn Khoa, nhưng bọn họ rút cuộc đều là quan viên trên cùng một trận tuyến, đánh gẫy xương cốt với gân, chỉ cần Tào công công đắc thế một ngày, ông sẽ không thể trừng trị Tôn Khoa.
Dừng lại một lát, lại nói:
- Thử nghĩ xem, cáo trạng Tôn Khoa, Tôn Khoa sẽ liên lụy tới Tào công công, ưu thế của Tào công công lớn, sẽ là một thể với Tiêu thừa tướng, đám quan này càng đánh càng lớn, ông còn có thể thắng sao?
Chung Bân bỗng nhận ra sự lợi hại trong đó, thở dài một hơi nói:
- Ta phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ giả vờ câm điếc, tiếp tục để Tôn Khoa làm xằng làm bậy?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu:
- Chỗ then chốt trừng trị Tôn Khoa, chính là trên người Tào công công.
Khi nói chuyện, ánh mắt lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Chung Bân dừng một lát, mới thấp giọng dò hỏi Trần Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu có cách gì hay sao?
Trần Tiểu Cửu lúc này cũng không dám nhắc tới quỷ kế diệt trừ Tào công công của mình, giả bộ sâu xa khó hiểu, cười nói:
- Chung đại nhân, chứng cứ ông cứ thu thập đi, không cần vội động thủ, trước sau, tất sẽ có kết quả thỏa mãn cho Chung đại nhân.
Chung Bân biết Trần Tiểu Cửu tâm địa gian xảo, hắn thừa nước đục thả câu, mình lại hỏi cũng phí công, lại thương lượng về vấn đề cái chết của Long Đại, rồi cáo từ đi khỏi.
Trần Tiểu Cửu không trì hoãn, đem vài loại dược liệu lấy từ chỗ Tào công công trộn lại, trộn với nước đái ngựa, đưa tới cho Tào công công, chỉ nói là phương thuốc đạo khí trước khi trị bệnh,
Tào công công cầm lấy thuốc này, nhìn kỹ báu vật, tuy chỉ là một phương thuốc, nhưng cũng rất coi trọng, lại không dám để bất cứ ai biết, đương nhiên cũng không đi điều tra, nửa đêm, một mình lấy thuốc ra, lén uống.
Vào miệng thấy khô, khó nuốt xuống, lão bịt mũi nuốt vào.
Tuy là khó ngửi, khó uống, nhưng khi vào tới dạ dày, thực sự có một chút tán loạn ở ổ bụng, dường như là ruồi bọ, Tào công công không khỏi vui mừng quá đỗi, phương thuốc này tuy không phải là phương thuốc trị tận gốc, nhưng lại có hiệu quả.
Trần Tiểu Cửu này quả nhiên là không lừa người, chỉ là bí mật này, lão chỉ có thể dấu trong lòng, lại không thể chia sẻ cùng ai.
Đương nhiên, người biết càng ít, càng không có ai vạch trần phương thuốc của Trần Tiểu Cửu.
Tào công công mừng rỡ, phái Khang Thiết gửi cho Trần Tiểu Cửu một phong thư, chỉ viết:
- Dược hiệu rõ rệt.
Khang Thiết nào biết Trần Tiểu Cửu hắn làm cái gì, trừng mắt nói:
- Tào công công vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là điên rồi?
Trần Tiểu Cửu đương nhiên biết Tào công công vì sao lại vui vẻ trăm lần như vậy.
Nước đái ngựa tuy khó ngửi, nhưng trong trung y, lại có hiệu quả nhất định, có tác dụng hưng phấn, dẫn khí, thông mạch, khí lưu thông trong bụng Tào công công, bởi vậy tăng lên.
Chuyện này, chắc chắn Tào công công không để ai biết, cũng sẽ không để ai kiểm tra thành phần của thuốc, nếu không, tùy ý tìm một lang trung, có thể nhìn ra manh mối trong đó.
Trần Tiểu Cửu thấy kế sách thành công, lại viết một phong thư, lại uyển chuyển nói một lần về ý đồ lấy đồ của Long Đại, để Khang Thiết mang về.
Đến lúc này, trong lòng hắn hiểu, thuyền và bến tàu của Long Đại đã là vật trong lòng bàn tay mình.
Mấy ngày sau đó, là những ngày cãi cọ.
Hễ là người có liên quan tới Long Đại đều bị Chung Bân gọi tới thẩm vấn, ngay cả Trần Tiểu Cửu và Tôn Khoa cũng không ngoại lệ.
Chỉ là Chung Bân không để bụng, khai đường cũng chỉ hỏi vài việc nhỏ có liên quan, và thẩm vấn, không hề nói tới kẻ thù của Long Đại.
Chung Bân làm như vậy hoàn toàn là vì để Trần Tiểu Cửu tranh thủ thời gian.
Hơn mười ngày liên tiếp, Trần Tiểu Cửu thầm hợp tác với tất cả các thương gia từng kết nối với Long Đại, không buông tha ai, ngoại trừ Thạch Đầu Trù.
Bến tàu Long Đại không thể hoạt động, những thương gia kia vẫn phải làm, mà thủy vận không thể không qua ngưỡng này.
Bọn họ mặc kệ có thích Trần Tiểu Cửu hay không, tạm thời, trước mắt, chỉ có thể hợp tác với hắn.
Trần Tiểu Cửu làm khế ước rất đơn giản.
Thứ nhất, hưởng sự đãi ngộ bằng nửa giá của Long Đại.
Thứ hai, kỳ hạn là ba năm
Hai điều kiện này, một là đại bổng, một là cà rốt, chỉ có thỏa mãn hai nhân tố này, Trần Tiểu Cửu mới có thể hợp tác, nếu không, miễn bàn, cho giá nhiều hơn, hắn cũng không hầu hạ.
Thương gia này có một phần chính là muốn làm vừa lòng khế ước của Trần Tiểu Cửu, không nói cái khác, chỉ cần một điều kiện bằng nửa giá của Long Đại, đủ để hấp dẫn thần kinh bọn họ.
Nhưng, nghe nói Thạch Đầu Trù tiếp nhận thủy vận của Long Đại, hơn nữa những thương gia gần gũi với Thạch gia lại đều suy nghĩ do dự.
Nhưng bọn họ đợi mãi, đợi đến mười mấy ngày, cũng không thấy Thạch Đầu Trù tiếp nhận thủy vận, hàng hóa trong tay chất đầy như núi, không chuyển ra được, không bán ra tiền, trong lòng bọn họ cũng vô cùng sốt ruôt.
Mọi thứ rơi vào đường cùng, đành phải kiên trì tới cùng, kí khế ước ba năm với Trần Tiểu Cửu.
Từ đó, 90% khách nguyên tới thành Hàng Châu đều bị Trần Tiểu Cửu thu nạp trong tay, quân đoàn Anh Mộc ngày càng hăng hái, kình lực tăng lên mười phần, phục vụ chu đáo, khiến thương gia rất hài lòng.
Thạch Đầu Trù vội tới phát điên, cha nuôi mà y kính trọng nhất không biết bị Trần Tiểu Cửu thổi lời gì vào tai, không ngờ không những hỏi việc thủy vận, lão già Chung Bân lại kéo dài thời gian lấy việc công làm việc tư cho Trần Tiểu Cửu, phong tỏa bến tàu.
Mười mấy ngày ngắn ngủi tất cả khách nguyên đều đã bị Trần Tiểu Cửu thu nạp trong tay, còn kí hiệp ước bá vương ba năm.
Thạch Đầu Trù đứng trước bến tàu của Long Đại bị phong tỏa, trong lòng như bị rơi một tảng đá.
Khách nguyên đã bị Trần Tiểu Cửu bắt mất, cho dù mình có lấy được bến tàu Long Đại, cũng có tác dụng quái gì, lẽ nào ba năm, trong ba năm không làm kinh doanh sao?
Trần Tiểu Cửu chết tiệt.
Thạch Đầu Trù không có cách nào khác, đành phải từ bỏ hùng tâm làm thủy vận của mình.
Nhoáng cái một tháng đã trôi qua, Chung Bân thấy Trần Tiểu Cửu nắm chắc phần thắng, liền thu binh, để bến tàu của Long Đại mở lại, Thạch Đầu Trù lúc này sớm đã không còn tâm tình làm thủy vận nữa, mà tập trung vào kinh doanh sòng bạc và lương thực.
Không còn đối thủ, Trần Tiểu Cửu chỉ là tiêu chút bạc, dâng lên nha môn Hàng Châu, thu lại hai trăm chiếc thuyền và bến tàu Long Đại trên danh nghĩa của mình.
Đến đây, thủy vận sông Tiền Đường đã nhất thống giang sơn, hoàn toàn nằm trong tay hắn.