Trần Tiểu Cửu nhìn đôi mắt trong suốt của Song Nhi, trong lòng chột dạ, cảm thấy vẻ mặt cô gái nhỏ này có điều gì kì lạ, trong lời nói có ẩn sự tình chẳng lẽ Song Nhi đơn thuần đã phát hiện ta cùng với Đan Nhi có gian tình? Cô bé ngốc này từ khi nào trở nên thông minh như vậy?
Hắn ôm Song Nhi , giở trò, hồ loạn nói:
- Nàng và Đan Nhi lớn nhỏ cũng ngang nhau, không lẽ chỉ cho phép nàng có người trong lòng, còn Đan Nhi không được nhớ tình lang sao?
- Ai nói? Tỷ tỷ nếu thực thích người ta, ta sao lại có thể không vui
Song Nhi linh động nháy mắt, bướng bỉnh đẩy tay ttc ra, cười hì hì nói
- Tiểu Cửu ca, chàng đoán xem, người tỷ tỷ thích rốt cuộc là ai?
Trần Tiểu Cửu trong lòng càng lo lắng ngượng ngùng cười nói
- Ta làm sao mà biết?
Song Nhi bĩu môi, không buông tha
- Chàng là em rể, là người thân trong nhà, chẳng lẽ ngay cả người chị vợ của chàng thích ai cũng không biết? Hừ . . có phải người này chàng biết, nhưng lại âm thầm gạt ta, không dám nói cho ta biết?
Một tiếng “em rể” này, thiếu chút nữa khiến Trần Tiểu Cửu hổ thẹn,… lần đầu tiên từ trước tới giờ bị Song Nhi ép buộc đến đỏ cả mặt.
Song Nhi trong mắt lóe ra giảo hoạt, bám lấy cánh tay hắn, còn muốn nói tiếp.
Nhưng đã thấy Chung Việt cùng Phan Tường đi đến, tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn nói
- Chàng không nói cho ta biết, ta tìm tỷ tỷ hỏi cho ra!
Lắc lắc mông nhỏ, chạy vào.
Trần Tiểu Cửu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiếp đón đám người Chung Vị an tọa.
Đưa tay lên trán, không ngờ toát ra chút mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ, mật tin Tào công công không hề đe dọa được hắn, ngược lại bị Song Nhi nói vài câu đã sợ tới mức ứa ra mồ hôi lạnh, từ xưa đến nay, xem như là sợ lão bà này nhất.
- Cửu ca, đại hỉ nha!
Chung Việt mặt đầy…, từ trong ống tay áo lấy ra một phần công văn, mở ra đưa cho Trần Tiểu Cửu nói
- Đại ca của ta đã bắt tay bố trí mọi chuyện, đoàn công văn này đả thông qua tuần phủ Chiết Giang phê duyệt, hiệnc hỉ còn chờ bộ Công gửi công văn đi, liền có thể gióng trống khua chiêng tiếng quân thủy vận.
Rõ ràng biết được sự tình có thể hoàn thành, đáng giá cao hứng vậy sao?
Trần Tiểu Cửu tùy tay nhìn nhìn, đem công văn ném lên bàn, thở dài nói
- Các ngươi cao hứng quá sớm rồi, Tào công đã gửi một phong thư, phái tử cấm vệ ra thúc ngựa đưa đến bộ Bộ Công , ta đoán là bởi vì chuyện của ta!
Phan Tường, Chung Việt đều cả kinh, song song đứng lên nói
- Thật như vậy sao?
- Gấp cái gì? Đều ngồi xuống, một chút việc nhỏ mà cũng ngạc nhiên sao?
Trần Tiểu Cửu liếc mắt bọn họ một cái, thản nhiên nói
- Tào công công gửi thư cho bộ Công , tâm tư có thể suy đoán, chính là định ngăn cản ta tiến quân thủy vận
- Bộ Công kia rốt cuộc sẽ lựa chọn như thế nào?
Chung Việt càng quan tâm
Ttc cân nhắc một hồi, châm cước nói
- Bộ Công kia là đám chó săn, chắc chắc dựa vào Tào công công mà làm việc, nhưng một mực cự tuyệt ta, rồi lại không tìm được lý do thích hợp, theo ý ta, tất nhiên sẽ đem công văn xin phép kinh doanh thủy vận của Chung đại nhân, làm như không thấy, cuối cùng thành đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín!
Phan Tường và Chung Việt nhìn nhau, trên mặt hiện ra một tia hoảng loạn, quan tâm hỏi
- Tiểu Cửu, vậy phải làm sao bây giờ?
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên đứng lên, trong đôi mắt lộ ra linh quang, cười nói
- Trước có chính sách, sau có đối sách, ta vẫn là từ từ xem chuyện vông văn thế nào, nếu thật sự là đúng như ta dự đoán, thì cũng đứng oán trách ta làm việc đê tiện! Hừ. . .Có câu là Trần Tiểu Cửu câu cá, kẻ nguyện mắc câu, ta không tin, đám nam nhi đem tới sẽ không bị lão thái giám đó đánh đổ.
Phan Tườmg xưa nay tin tưởng trí tuệ Trần Tiểu Cửu , trong lòng an tâm một chút, lôi kéo hắn và Chung Việt đi sang sòng bạc của Phan gia khảo sát một chút.
Trần Tiểu Cửu thu Phan gia hai phần, bị Phan Tường bắt cùng đi tới sòng bạc lớn nhất của Phan gia ở thành nam --- sòng bạc Đào Hoa
Sở dĩ gọi là sòng bạc Đào Hoa, bởi vì ẩn chứa ngụ ý “nhiều đóa hoa đào nở rộ”
Trong sòng bạc bố trí xa hoa, xanh vàng rực rỡ, nơi chốn tỏa ra hào quang xán lạn.
Mà Trần Tiểu Cửu , lại ở trong này gặo phải người hắn vô cùng không muốn thấy, lại là người thân cận vô cùng – một công tử mập mập trắng trắng, say khướt, đáng thương hiện tại ở trước mặt hắn.
- Tiểu Cửu, sao ngươi lại tới đây?
Trư Ngộ Năngquần áo đầy nếp nhăn, miệng tỏa ra mùi rượu, hai mắt đỏ thẫm, liếc mắt nhìn lại, sung mãn suy sút, hai gò má hóp lại, so với ngày xưa, gầy yếu hơn rất nhiều! Đột nhiên nhìn thấy Tiểu Cửu đến, không khỏi giống như trước, vồ lên mà khóc lóc kể lể.
Nhưng nghĩa đến trước đó vài ngày có nhiều hiểu lầm, thân hình đang nhào tới bỗng dừng lại, không khỏi mạnh mẽ đứng giữa chừng, thân thể loạng choạng đổ về sau như chết, khóe miệng lộ ra chút khổ sở.
Suy sút, cô đơn, khổ sở!
Đây là ấn tượng sau nhiều ngày gặp lại của Trần Tiểu Cửu đang đứng cách xa Trư Ngộ Năng! Trước kia gã có thể hồ đồ, giả vờ ngu ngốc, gã hiện tại, quả nhiên là chịu không nỗi!
-Như thế nào lại uống thành cái dạng này?
Trần Tiểu Cửu trong lòng có chút tiếc hận, đi ra phía trước, sửa sang lại vạt áo cho gã, như như không có chuyện gì pháy sinh, cười nói
- Mấy ngày không thấy, ngươi gầy đi rất nhiều.
Trư Ngộ Năng âm trầm một lúc lâu, miễn cưỡng tươi cười khó coi, nhỏ giọng nói
- Mẹ ta bị bệnh . . .
Ttc trầm mặc không nói!
Trư Ngộ lại nói thêm
- Nhị muội của ta cũng bị bệnh. . .
Trần Tiểu Cửu trong lòng đau xót, không tự chủ bắt lấy bả vai Trư Ngộ Năng, lay động nói
- Mỵ Nhi sao lại cũng bị bệnh?
- Chính ngươi biết rõ, còn cần ta nói ra sao?
Trư Ngộ Năng chịu đựng móng tay đang bấu vào bả vai, thực thống khổ nặng nề nói
- Mẹ ta bị bệnh, ngươi liền rời khỏi Chu gia như vậy khiến nhị muội lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, bệnh của nàng chính là tâm bệnh nha! Ngươi nếu đi thăm nàng, bệnh của nàng hẳn là sẽ rất nhanh hồi phục. . .
- Ta. . .
Trong đầu hắn hiện ra dáng người dịu dàng, ánh mắt u oán của tiểu thư, cùng với thú sự đủ loại không biết nên khóc hay nên cười từng phát sinh giữa hai người.
Thiếu chút nữa sẽ bỏ tự tôn, đi thăm nàng!
Tuy nhiên trong nháy mắt, gương mặt Chu lão phu nhân kia cố chấp, bảo thủ dữ tợn lại hiện ra trước mắt; giống như một chậu nước lạnh, dập tắt hơn phân nửa lửa nóng trong lòng hắn.
- Nếu có thể, ngươi giúp ta nói lại với Mỵ Nhi. . Ta rất quan tâm nàng, hy vọng nàng mau chóng khỏi bệnh!
Trần Tiểu Cửu vỗ vai gã một chút, thấm thía nói:
- Ngươi cũng uống rượu ít lại một chút, tỉnh táo lên, trở về như xưa, tiếp tục giả ngây ngô, phẫn trư cật hổ, kia mới đúng là ngươi!
Nói xong xoay người đi vào trong.
- Tiểu Cửu. . . Ngươi . .
Trư Ngộ chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào cái bàn, trơ mắt nhìn bóng dáng Trần Tiểu Cửu , càng chạy càng xa, ở trong tầm mắt gã dần trở nên mơ hồ.
Dường như khoảng cách vài bước này, đã đem quan hệ giữa Chu gia và Tiểu Cửu, giảm tới mức trở thành người xa lạ.
Ttc tâm tình muộn phiền, lại nghe âm thanh vang vang hỗn loạn, cảm thấy khó chịu, chỉ có qua loa nhìn vài lần, liền cáo biệt Phan Tường, một mình một người đi vào đường phố.
Vô thức, lại đi đến trước cửa Cực Lạc tự!
Trong đầu nhớ tới chuyện xưa của Chu Mỵ Nhi và chính mình ở đây, trong lòng lại rỉ mãu, xoay người tiến vào, muốn bái tế Phật Di Lặc.
Đi đến góc cửa, bỗng dưng trong lòng giật mình.
Vừa định lấy tay đẩy cửa, lại nghe một thanh âm ưu oán truyền ra
- Nhị tiểu thư, ngươi bệnh thành cái dạng này rồi, còn tới bái Phật làm gì? Người nhớ Cửu Ca, Cửu Ca cũng đâu biết tâm tư của người, tội gì tra tấn chính mình vậy? Không thì ta đi tìm Cửu Ca, đem hắn đến đây, ta cũng không tin Cửu Ca là người nhẫn tâm. . .
Đúng là âm thanh của Bình Nhi
Trần Tiểu Cửu đi lên vài bước, vụng trộm nhìn qua đầu tường, thăm dò, chỉ thấy Bình Nhi vẻ mặt nôn nóng.
Trước tượng Phật, một vị nữ nhân áo trắng yếu nhược đang quỳ, từ góc của hắn nhìn tới, vừa vặn có thể thấy được nửa bên mặt của nàng, ánh mắt tràn ngập phiền muộn, trong đôi mắt chứa đầy sự nhớ nhung, hai má có chút tái nhợt, dáng người nhỏ bé và yếu ớt, nhìn là biết đang có bệnh.
Hắn đau lòng, tựa như bị ai dùng búa đập vào lồng ngực.
Nhị tiểu thư quỳ trên mặt đất, đôi mắt đẹp đang nhắm lại, hai tay chắp phía trước, hạ giọng nói
- Đức Phật ngài thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, biết được tâm tư của Mỵ Nhi, hiện tại trong lòng Mỵ Nhi phiền loạn, không biết bệnh của mẫu thân khi nào mới khỏi, cũng không biết tên chết tiệt kia. . . tên đáng ghét kia khi nào mới trở về, Mỵ Nhi thành tâm hướng về Đức Phật vì ngài mà dâng lên tượng Phật vàng mong ngài có thể chỉ bảo cho Mỵ Nhi!
Nói xong, duyên dáng khấu đầu.
Ttc tự nhiên biết ba chữ “tên đáng ghét” kia là chỉ ai.
Không phải chỉ mình là người chán ghét đến tột cùng, thì là chỉ người mình thích đến cực điểm, mà “tên đáng ghét” này, rõ ràng thuộc vế sau.
Hắn mơ hồ còn nhớ rõ Mỵ Nhi vì cứu hắn, hướng Phật tổ hứa nguyên nguyện dâng tượng vàng, tưởng rằng chỉ có vui đùa, liếc mắt nhìn tượng Phật, không ngờ đập vào mắt lại là tượng vàng lóng lánh.
Cô bé ngốc này, thật sự bỏ ra bao nhiêu đó tiền, đây. . .đây cũng không ít tiền đâu.
- Nhị tiểu thư, bệnh người chưa khỏi, đừng tổn hao tinh thần như vậy, Bình nhi trong lòng khó chịu.
Bình Nhi lau nước mắt, không chịu thua kém đứng thẳng.
Chu Mỵ Nhi thở dài một hơi, rồi đột nhiên…, nhìn lướt qua chỗ Tiểu Cửu, Tiểu Cửu vội vàng ẩn mình.
Nàng dường như nhìn thấy gì, khóe miệng lột ra nụ cười đã lâu không thấy, nhìn tượng Phật tổ kia, u oán nói
- Phật tổ phù hộ, nếu là nguyện vì Mỵ Nhi giải nạn, thì khiến “tên đáng ghét” kia sớm hồi tâm chuyển ý, trở về bên người của Mỵ Nhi!
Nói xong, lại đem dây chuyền uyên ương trên cổ lấy xuống, đặt trước bàn tượng Phật
Chu Mỵ Nhi đứng dậy, sắc mặt so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều.
Đôi mắt đẹp phiếm lệ, hướng tới chỗ đầu tường Trần Tiểu Cửu đang đứng, thở dài một hơi, Bình nhi nâng đỡ, u buồn đi ra cửa, lại nhìn về nơi đó, quả nhiên không có bóng dáng Tiểu Cửu, trong lòng buồn bã:
- Ta rõ ràng cảm giác được hắn đến đây, không nghĩ tới hắn không dám ra đây gặp ta, tên chết tiệt, từ khi nào lại trở nên nhát gan như vậy!
Trần Tiểu Cửu thấy Chu Mỵ Nhi lay động đi ra, vội xoay người vào tiểu viện, ánh mắt đảo qua, chỉ thấy sợi dây chuyền uyên ương thanh tú, an tường nằm trên bàn
Một Đại hòa thượng tham lam đi vào, nhìn thấy sợi dây uyên ương kia, vô cùng thích, liền giơ tay lấy, muốn làm của riêng.
Trần Tiểu Cửu thốt nhiên biến sắc
- Tín vật đính ước của ta, ngươi cũng dám động?
Chân trực tiếp bay ra, tuy nhiên không có đánh chỗ hiểm mà chỉ lưu tình đả vào mông của hòa thượng.
Chỉ nghe một thanh âm cực kì bi thảm, hòa thượng kia bay ra xa hai trượng, lảo đảo trên mặt đất, ôm mông, chửi ầm lên
- Ngươi dám ngay trước mặt Phật tổ, dùng quyền cước đánh người xuất gia? Cẩn thận gặp phải báo ứng!
Trần Tiểu Cửu hít một hơi, ngoan độc nói
- Ngươi đồ hòa thượng vô lại, dám trước mặt Phật tổ, lấy tại vật của khách, là có dụng ý gì? Nếu còn dám loạn ngữ, ta thay mặt Phật tổ, đưa ngươi đến Tây Thiên!
Hòa thượng kia thấy mặt hắn đầy nguy hiểm, thực sự sợ hãi, ôm mông chạy biến đi.
Trần Tiểu Cửu đi lên cầm lấy sợ dây uyên ương, nắm trong tay, ngắm nghía, vô tình nước mắt tưởng niệm lại trào ra.
Đột nhiên, một thanh âm nhu mì ủa Mỵ Nhi vang lên, từ cửa truyền đến
- Đồ đáng ghét, ngươi vẫn là như vậy không để ý!
Trần Tiểu Cửu nghe tiếng, ngơ ngẩn, không ngờ không có dũng khí quay đầu, nước mắt, ngày càng nhiều ướt đẫm cả áo.