Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kho lương trong Ngô Đồng các chính là một trong ba kho lương lớn được Định Nam Vương bố trí.

Hai trong ba kho lương lớn đó đều nằm trên tiền tuyến biên cảnh, chỉ có cái kho lương Ngô Đồng các này nằm trong Nham Đô thành.

Hơn nữa kho lương Ngô Đồng các lại là kho lương dự trữ bí mật.

Ngoại trừ số ít tướng quân, đại thần cấp cao, còn có mấy Phiên tăng được đặc biệt mời đến kia, ngoài ra không ai được biết.

Nên khi nhìn thấy kho lương Ngô Đồng các bốc cháy ngút trời, Mã Vũ một tên tâm trí kiên cường cũng không thể điềm tĩnh được nữa.

Trên trán toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, thân hình chợt như già đi, trong đầu như một mớ bòng bong.

Đổi lại lúc bình thường, Mã Vũ cũng không có khẩn trương như vậy, chỉ là một cái kho lương mà thôi, làm sao lung lay được địa vị đại tướng quân của gã.

Nhưng hiện tại lại là thời điểm đặc thù, trận hỏa hoạn xảy ra đột ngột khiến đầu gã bốc hàn phong, từng đợt từng đợt lạnh buốt tim.

Triều đình thế cục thay đổi bất ngờ, từng là nhân vật đại trí tuệ như Phòng Linh cũng bị Định Nam Vương khăng khăng cố chấp mà xử lý, lại thêm tiểu vương gia Ngô Đồng vì chuyện không lấy được Thiên Vũ công chúa như theo ý muốn mà khiến Định Nam Vương và triều đình Đại Yến lâm vào tình thế giương cung bạt kiếm.

Nói không chừng không lâu nữa là song phương đến thời khắc đối đầu đánh nhau kịch liệt.

Đây là điều Định Nam Vương chờ đợi đã lâu.

Định Nam Vương vì một trận, chuẩn bị từ rất nhiều năm.

Mà đánh trận thì lại không ngoài ba điểm, một là số lượng binh mã, tố chất, thao luyện và sĩ khí, hai là khảo nghiệm kẻ làm tướng: trí tuệ, gan dạ,sáng suốt, ba là hậu cần tiếp viện.

Đây chính là ba điểm không thể thiếu, nhất là điểm thứ ba ------ hậu cần tiếp viện, cơ hồ quyết định được thắng lợi trên chiến trường.

Đánh trận không đơn giản đánh một trận là xong, trừ khi chiến lực đạt đến độ không đối thủ trên chiến trường.

Chỉ cần song phương cầm cự giằng co, thì đến cuối cùng đánh trận chính là so đấu lương thảo. Binh mã chưa động, lương thảo đi trước.

Định Nam Vương đem hai kho lương lớn lập ở tiền tuyến chính là trước tiên chuyển lương, chuẩn bị đánh trận.

Còn kho lương Ngô Đồng này chính là dùng để tiếp tế lúc có chiến tranh, bây giờ kho lương Ngô Đồng lại bị hỏa thiêu, giống như chặt đứt đường lui của Định Nam Vương, lẽ nào lại là chuyện nhỏ?

Mã Vũ khẩn trương đến độ tái mặt, không dám giăng co thêm với Nguyệt Thần giáo nữa, quyết định thật nhanh, lệnh cho một ngàn cung thủ tiếp tục vây công Tà Nguyệt giáo có thể giết thêm bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.

Mười mấy Phiên tăng kia thì tiếp tục vây công hai người đứng đầu là Nguyệt Thần và Hồng Hạnh ---------- chỉ cần Nguyệt Thần chết đi, Tà Nguyệt giáo kia sớm muộn cũng bị tiêu diệt hoàn toàn.

Mã Vũ tự mình mang theo hai nghìn trường thương thủ, đao thủ chạy tới hậu viện cứu hỏa, trong lòng lại thầm cầu nguyện ông trời cho mình thêm chút thời gian.

Trần Tiểu Cửu, Xuân Tuyết và tám người hướng phía trước viện chạy đến, vừa vặn gặp được Mã Vũ cùng hai nghìn đại quân. Nhưng đám người Trần Tiểu Cửu cùng mặc quân phục giống bọn chúng, tất nhiên là bọn chúng không nhìn ra điểm khác biệt nào. Hơn nữa hiện tại Mã Vũ đang vội vàng cứu hỏa, sao còn lòng dạ nào nhúng tay vào việc khác.

Nguyệt Thần thân thể mềm mại linh động như ngọn lửa đang ra sức tử chiến, tuy nàng đang bị hãm sâu trong vòng vây, nhưng khi vũ động vẫn tràn đầy quyến rũ.

Hơn mười vị Phiên tăng trưởng lão này dường như đang bày ra một cái trận pháp, cộng thêm công phu bản thân cũng cao liền đem Nguyệt Thần và Hồng Hạnh gắt gao vây ở giữa không sao thoát được.

Nguyệt Thần một mặt ngăn cản Phiên tăng, một mặt còn muốn chiếu cố Hồng Hạnh, tình thế vạn phần nguy cấp.

Vừa hay lúc này nhìn thấy ánh lửa ngút trời, chiếu sáng cả bầu trời, mà lão cáo già Mã Vũ lại đem đại bộ phận binh lính vội vàng thối lui, chỉ để lại một bộ phận nhỏ nhân mã vây khốn mình --------- chẳng lẽ xảy ra đại sự sao?

Có người ở âm thầm giúp ta?

Nhưng…. Áp lực lên Nguyệt Thần không vì vậy mà nhỏ đi nửa phần, ngược lại càng bị hãm sâu hơn trong nguy cơ.

Hơn chục Phiên tăng này vây công Nguyệt Thần đã lâu mà đánh không được, đã đem toàn bộ thủ đoạn công kích dời lên người Hồng Hạnh, dù sao chỉ cần giết được một trong hai người đó đều được phần thưởng vạn kim, đương nhiên là chọn quả hồng mềm rồi.

Hồng Hạnh võ công mặc dù cao, nhưng tối đa cũng chỉ ngang hàng với Hoa Như Ngọc, sao có thể chống lại được mười lăm tên Phiên tăng vây khốn? Mới đánh đi đánh lại được mấy chiêu lập tức cảm thấy sinh mệnh tuyệt vọng.

Hồng Hạnh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Sư phụ chạy mau không cần để ý đến con, về sau vì Hạnh nhi mà báo thù là được rồi.

Nguyệt Thần có một đồ đệ như vậy đương nhiên không lỡ một mình chạy trốn, ra sức ngăn cản, cổ vũ Hồng Hạnh:

- Cố gắng lên, hẳn là có người đến giúp chúng ta nếu không sao có lửa cháy lớn vậy?

Có tên Phiên tăng cười hô hố không ngừng:

- Các ngươi chính là vàng trong tay phật gia, một đứa cũng đừng mong thoát, ngoan ngoãn mà chịu chết đi.

Trần Tiểu Cửu lúc này đã xông tới tiền viện, tuy là hiện trường hỗn loạn, nhưng nhìn thấy hơn chục tên Phiên tăng đang vây khốn hai hắc y nhân, trong lòng cũng đoán được hai người này chắc hẳn là Nguyệt Thần, Hồng Hạnh không thể nghi ngờ. Nhìn hai người đang lâm vào nguy hiểm, trong lòng Trần Tiểu Cửu cực kỳ tức giận, hét lớn một tiếng:

- Con lừa trọc, còn không mau chịu chết.

Lăng không phi tới, Hiên Viên kiếm xuất ra kiếm quang rực rỡ, nhằm đúng tên Phiên tăng đang đánh Hồng Hạnh chém xuống. Tên Phiên tăng kia làm sao nghĩ ra nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim, cuống quít giơ phục ma trượng lên đón đỡ.

Tạch...!

Một tiếng giòn vang, theo sau đó là phù một tiếng trầm đục.

Hiên Viên kiếm không chỉ có chặt đứt phục ma trượng, lực đạo còn chưa dứt, từ trên đỉnh đầu của tên Phiên tăng mà bổ xuống, đem Phiên tăng từ đầu đến chân chém thành hai khúc.

Một trận mưa máu diễn ra, trên vẻ mặt tuấn lãng của Trần Tiểu Cửu còn vài giọt máu tươi dính xuống, phảng phất giống như một pho tượng sát thần.

Nhìn cảnh tưởng tên Phiên tăng kia bị phanh bụng thê thảm, hơn mười tên Phiên tăng còn lại kinh hãi thập phần, quơ phục ma trượng lên ra sức công kích nghiến lợi nói:

- Người mới tới là ai? Báo danh đi rồi chết.

Trần Tiểu Cửu lúc này đâu còn lòng dạ nào mà cũng Phiên tăng đối thoại? Hiên Viên kiếm thu lại quay người kéo tay Nguyệt Thần và Hồng Hạnh, trong mắt hàm chứa hồng quang hưng phấn nhìn Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, hai người đang thần tình kinh ngạc nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, Hồng Hạnh, Tiểu Cửu đã tới chậm….

Nguyệt Thần, Hồng Hạnh nắm chặt cánh tay hắn, trong đôi mắt quyến rũ chứa đựng nước mắt, còn chưa kịp biểu đạt được tình ý thì một tên Phiên tăng vung ma trượng hung ác ép tới, líu lo cười quái dị:

- Ngươi tới thật đúng lúc ba người cùng chết đi.

Bỗng nhiên lúc đó, khúc cổ Man Diệu vang lên, hơn mười tên Phiên tăng trong nháy mắt liền như rơi vào ảo mộng.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Mau giết.

Nguyệt Thần không biết tại sao Phiên tăng tự nhiên lâm vào mê ảo, nhưng thời cơ không thể bỏ lỡ, mất rồi sẽ không trở lại.

Nàng không kiêng kỵ giơ tay rút Hiên Viên kiếm trên lưng Trần Tiểu Cửu ra, lăng không xuất ra từng đạo kiếm kiếm hoa mỹ lệ -------- nàng công lực không tầm thường, tốc độ xuất kiếm so với Tiểu Cửu còn muốn nhanh hơn, chỉ cần cho nàng cơ hội dù là nhỏ, địch nhân kia cũng không còn cơ hội lật lại.

Một kiếm xuất ra năm tên Phiên tăng rơi đầu tạo ra một cảnh mưa máu.

Tuyết Tử dụng công quá sức, miệng phun ra một ngụm máu tươi, tiếng đàn két lên một tiếng rồi dừng lại.

Chín tên Phiên tăng còn lại liền tỉnh táo, phẫn nộ đến mất lý trí, không để ý tính mạng hướng đám người Nguyệt Thần bổ nhào qua.

Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương vọt vào bên trong trận doanh cùng Tiểu Cửu, Nguyệt Thần, Hồng Hạnh kết hợp một chỗ.

Trần Tiểu Cửu năm người đấu với Phiên tăng chín người, chiến cuộc thoải mái lại thêm khoái trá.

Chỉ qua ba hiệp chín tên Phiên tăng còn lại liền bỏ mạng.

Trần Tiểu Cửu không rảnh cùng Nguyệt Thần, Hồng Hạnh thân thiết, hấp tấp nói:

- Hỏa tốc mệnh lệnh cho giáo chúng lui lại, nửa khắc không được trễ.

Nguyệt Thần vừa định đáp ứng, bỗng nhiên từ bên cạnh nàng đi tới một nam nhân trung niên thân hình cao lớn, nói với Nguyệt Thần:

- Nguyệt Thần giáo chủ, thắng lợi đang ở trước mắt, Yên Nhiên đang ở trong Ngô Đồng các, chúng ta chỉ cần giết tới là cứu được Yên Nhiên, cứu con tin ra trước rồi rút lui sau được không?

Nguyệt Thần sắc mặt hiện lên thoáng do dự, mà Hồng Hạnh vì quá quan tâm liền rối loạn, trong mặt lóe ra hào quang mong đợi.

Trần Tiểu Cửu cười nhìn nam nhân kia, từng chữ một nói:

- Vị huynh đệ kia, Hồng Sơn Hồng phó giáo chủ? Ta kính ngưỡng đại danh Hồng phó giáo chủ đã lâu.

Hồng Sơn đứng thẳng người dậy, nhìn Trần Tiểu Cửu không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói:

- Đúng vậy, ta chính là Hồng Sơn, xin hỏi ngươi là ai, không ngờ biết tên của ta?

- Ta là người phương nào? Ha ha...

Trần Tiểu Cửu mỉm cười vài tiếng, bất thình lình giơ chân đạp tới, quát lạnh nói:

- Ta là người giết ngươi.

Hồng Sơn không kịp đề phòng, bị đá trúng đũng quần.

Phốc phì!

Âm thanh “trứng” vỡ vang lên, Hồng Sơn bị đá bay ba trượng, giống như ruột bông rách nát, rơi trên mặt đất vẫn không thể nhúc nhích. Dưới đũng quần rịn ra một màu đỏ sẫm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK