Chung Bân nhẫn nhịn với Tôn Khoa nhiều năm, giờ khắc này rốt cuộc đã lộ ra chí khí của vương bá.
Sau lưng Tôn Khoa còn chỗ dựa vững chắc là Tào công công đã được tẩy sạch, khiến Chung Bân dấy lên dũng khí, có gan xuống tay đối với Tôn Khoa!
Chung Bân sớm âm thầm tập kết những nha dịch đáng tin cậy, chừng hai trăm người. Đây đều là những người ông chọn dụng nhiều năm mà thành, tuyệt sẽ không tiết lộ tin tức, hành tung.
Sau đó, toàn bộ chia làm hai đường!
Một đường thẳng tiến tới phủ đệ của Tôn Khoa, một đường khác tiến đánh phủ đệ của Thạch Đầu Trù. Chung Bân nắm trong tay chứng cứ xác thực, quyết tâm đem viết cấu kết làm xấu tổ tiên của ba người này toàn bộ tiêu trừ.
Chung Bân cũng xé trời cưỡi con ngựa cao lớn, tin tưởng gấp trăm lần, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Lần này ta nhất định phải đem cẩu tặc Tôn Khoa này bắt lại, ta cũng không tin, Tôn Khoa không có chỗ dựa là Tào công công, còn có thể thuận lợi chạy thoát thân không?
Trần Tiểu Cửu cười cười, dáng vẻ từ chối cho ý kiến, nói:
- Chung đại nhân, chiếu theo tính khí của Tôn Khoa, sẽ dễ dàng mà chịu trói tay như vậy hay sao?
Chung Bân sắc mặt ngưng trọng, vung roi ngựa lên, âm vang nói:
- Bất kể như thế nào, Tôn Khoa còn chần chừ, ta ắt giết chết.
Tôn Khoa gần đây có vui có buồn.
Vui chính là quan hệ cùng Định Nam Vương có tốt hơn trước, tiền đồ tương lai không thể lường được! Nhất là tiểu Bạch công tử bị nhốt trong Mộ Bình thành, khiến cho lòng y nảy sinh những vui mừng khó hiểu.
Có thể giết được một đại nhân vật như vậy, trong lịch sử ở tương lai, sẽ đem bản thân mình viết trên những con số dày đặc.
Lo chính là mình đang có điểm yếu bị nắm bắt!
Hàn Mạc Tuân tuy rằng chết rồi, manh mối bị đứt đoạn, nhưng trong lòng y cảm thấy không nỡ. Trần Tiểu Cửu thằng nhãi này, tựa như treo trên đầu y một cây đao, bất cứ lúc nào cũng có thể đem đầu của y chặt đứt.
Sáng sớm Tôn Khoa thức dậy, y đã cảm thấy đầu óc mờ mịt, nhìn bên ngoài u ám và trên không trung, xa xa có rất nhiều qua đen bay vòng quanh sân kêu gào không thôi, làm cho người ta chán ghét.
Tôn Khoa hừ một tiếng, thật sự không muốn ở lại trong ngôi nhà này, liền lấy kiệu đến phủ Tào công công, còn muốn hỏi Tào công công một chút, tại sao muốn giữ lại cái mạng của Trần Tiểu Cửu?
Rốt cuộc khi nào mới có thể đem cái đầu của hắn cắt xuống?
Nhưng dịch quán trống trơn, không chỉ không thấy bóng dáng của Tào công công, thậm chí ngay cả một nghìn tử cấm vệ cũng không thấy một ai.
Tôn Khoa thở phào một cái, bất đắc dĩ quay đầu hồi phủ, nhưng, y cảm giác, cảm giác trong lòng không thoải mái, rồi không rõ vì sao cứ như vậy đứng yên một chỗ?
Tôn Khoa ngồi lại trong phủ uống trà.
Bỗng nhiên một người hầu nam trẻ tuổi vội vàng từ ngoài cửa chạy vào, hô lớn:
- Lão gia, việc lớn không tốt rồi, xảy ra án mạng rồi…
Tôn Khoa nhăn mày, tiến lên một cước đem tên hầu trẻ đá lăn ra, nổi giận nói:
- Đồ hỗn trường, ngươi đáng chết! Cái gì mà xảy ra án mạng rồi hả? Tại sao nói chuyện không có chút may mắn vào như vậy?
Tên hầu trẻ kia bò đến, vẻ mặt như đưa đám, nói:
- Lão gia, chẳng biết tại sao, Chung tri phủ mang theo nha dịch đến phủ chúng ta vây lại, một đám người cầm đao thương, thật dọa người.
- Ngươi nói cái gì?
Tôn Khoa nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi túa ra, thầm nghĩ trong lòng:
- Xong rồi! Xong rồi! Nhất định Tào công công đã xảy ra chuyện…
Chung Bân thâm trầm cay nghiệt, chầm chậm xông vào.
Đầu tiên bao vây phủ đệ của Tôn Khoa chật như nêm cối, mới cười với Trần Tiểu Cửu:
- Ta lại muốn nhìn xem, Tôn Khoa có thể bó tay chịu trói hay không?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Bắt nhất định là bắt được, thúc thủ có thể chưa chắc rồi, bằng không, ta cứ chạy tới thế này, chẳng phải không có tác dụng gì sao?
Chung Bân lệnh cho bọn nha dịch phá cửa chính, cao giọng quát:
- Tôn Khoa, nghe, ngươi cấu kết với dị tộc, hãm hại trung lương, đặt an nguy của trăm họ vào nguy hiểm không để tâm, thân là bề tôi của Đại Yến, lai phản quốc cầu vinh, thiên lý ở chỗ nào? Lương tâm ở chỗ nào?
- Tôn Khoa, ngươi lập tức tự trói ra quỳ trước mặt ta, nếu không, giết không tha.
Trần Tiểu Cửu nghe Chung Bân vờ vịt khởi binh hỏi tội, trong lòng thầm thấy buồn cười, nếu đổi lại là chính mình, sao còn nói những lời vô nghĩa như vậy, xông vào bắt người tịch thu tài sản, cam đoan nhiệm vụ hoàn thành rất viên mãn…
Nhưng Trần Tiểu Cửu biết, Chung Bân là người chặt chẽ, sợ vạch áo cho người xem lưng.
Chung Bân kêu to ba tiếng, cũng không thấy Tôn Khoa đi ra, trong sân thấy vắng vẻ, ông ta quát lớn:
- Người tới, xông vào đi, ai phản kháng, giết.
Bọn nha dịch vung đao thép, hùng hổ giết vào.
Đám nha hoàn người hầu, ai dám chống trả? Một đám quỳ xuống xin tha, một vài tên vũ phu giơ tay chống trả, bọn nha dịch người nhiều ép ít, cứ thế dụ dỗ mà lên.
Đánh cho mấy tên vũ phu hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Chung Bân lệnh cho bọn nha dịch:
- Binh chia làm hai đường, một đường vào thư phòng, một đường vào phòng ngủ, không được để thoát một người.
Bọn nha dịch đồng thanh đáp ứng, vội vàng tiến lên.
Chung Bân, Trần Tiểu Cửu mang người chạy về phía thư phòng, xa xa liền nhìn thấy mấy tên nha dịch chạy đi, giống như bao cát bị đá văng ra, trong miệng phun máu, hiển nhiên không sống nổi…
Hóa ra vẫn còn cao thủ!
Chung Bân ngoái đầu nhìn Trần Tiểu Cửu thở dài:
- Tiểu Cửu liệu việc như thần, ta không bằng ngươi.
Nói chuyện một chút, lại có vài tên nha dịch bị giết hại.
Bọn nha dịch cũng không dám di chuyển, lại nghe bên trong truyền ra tiếng hét:
- Tôn đại nhân, ngươi không phải sợ, ngươi là mệnh quan triều đình, ai dám bắt ngươi? Có mấy người chúng ta che chở bảo vệ ngươi bình an vô sự.
Người nói chuyện lời không rõ, nghĩ cũng biết, bọn họ là người dị tộc.
Chung Bân mừng rỡ nói:
- Tôn Khoa tên cẩu tặc kia ở bên trong, Tiểu Cửu, ngươi mau vào giết y.
Trần Tiểu Cửu nhíu mày nói:
- Chung đại nhân, đây là kế nghi binh của Tôn Khoa, ta dám cam đoan Tôn Khoa nhất định không ở chỗ này, mà đó là do đám võ sĩ lớn tiếng ồn áo, lôi kéo sự chú ý của chúng ta.
Chung Bân bừng tỉnh đại ngộ, đỏ mặt, kêu lên:
- Tiểu Cửu, ngươi ở lại trừng trị mấy tên cặn bã này, ta tới phòng ngủ điều tra Tôn Khoa.
Trần Tiểu Cửu thấy đám nha dịch không ai dám xông vào, liền vén tay áo đi lên. Dưới ánh mắt của bọn sai nha, quay sang phía họ chắp tay, đi vào thư phòng.
Bọn nha dịch đối với sự kiêu ngạo của hắn vô cùng khinh bỉ: một tên thư sinh văn nhược, giả bộ cao thủ cái gì? Ngay cả đao cũng không cầm, không cần ra đao hay sao?
Bọn họ đoán Trần Tiểu Cửu nhất định sẽ bị một cước đá ra ngoài, có lẽ đầu cũng muốn rơi mất.
Một thời gian sau, quả thực có người bị đá ra, đầu cũng không có…
Chỉ là, người này không phải Trần Tiểu Cửu.
Nhìn cách ăn mặc, giống như võ sĩ Oa Khấu, bọn nha dịch nhìn tên võ sĩ ngay cả đầu của không có, trong lòng trào lên lòng hăng hái, múa may đao thép, hét lớn:
- Tặc nhân, chịu chết đi.
Sau đó, mười mấy tên nha dịch như ong vỡ tổ xông lên, đem cỗ thi thể băm thành thịt vụn.
Trần Tiểu Cửu một đời cao thủ, trải qua bao trận chiến, há có thể để ý tiểu nhân vật như vậy?
Hắn xông vào, một tên Oa Khấu vung đao loan đánh tới, hắn vận khí tử vi đạo công, hết thảy tất cả mọi vật di chuyển trong mắt hắn đều chậm đi vài nhịp.
Tùy tiện tránh thoát, sau đó ra tay, vặn rụng cái đầu tên Oa Khấu, một cước đá thi thể y ra ngoài.
Đối với mười mấy tên Oa Khấu còn lại đang run như cầy sấy, hắn chỉ cười cười, nhìn đến không thấy bóng dáng Ma Vương, trong lòng hắn vừa có chút vui sướng, lại ôm về một nỗi thất vọng tràn trề.
Hắn chắp tay sau lưng quay sang mấy tên cặn bã cười lạnh:
- Muốn mạng sống ngoan ngoãn quỳ xuống, muốn chết… lập tức xông ra.
Mười mấy tên ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau!
Suy ngẫm một lúc, đắn đo hồi lâu, sau đó bốn tên khẽ mỉm cười, tám tên còn lại lao ra, đao loan cũng hướng đầu Trần Tiểu Cửu đánh tới.
Trần Tiểu Cửu chưa từng nghĩ bọn họ sẽ thông qua trò chơi đoán định thắng thua.
Đối mặt với đám nghiệt dư Oa Khấu này, hắn không có chút gì mềm lòng, vận khí nâng cao công phu, phối hợp với quyền cưới xuất ra từng chiêu trí mạng.
Trước khi giết chết bọn chúng, hắn luốn dùng chân đá nát trứng của chúng, đợi nghe thấy tiếng kêu rên tê tâm liệt phế của chúng, mới giống như đấng cứu thế, chấm dứt sinh mạng cho quân độc ác.
Trong giây phút đó, hơn mười mạng người cùng ngã xuống trong vũng máu.
Còn lại bốn tên Oa Khấu nhìn thế tấn công nghiêng về một bên, không còn cảnh trái tim đổ máu, cả một đám sợ quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha thứ.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt lãnh ý, e rằng đám người này thay đổi nắng mưa thất thường.
Hắn nhún người lên, đá gãy chân bọn chúng, mới xoay người đi ra. Hướng về phía bọn nha dịch vẻ mặt tràn đầy sùng kính ra hiệu bọn họ thu dọn loạn cục.
Bọn nha dịch vội vàng chạy vào, trước tiên đánh cho bốn tên Oa Khấu một trận, lại trói gô chúng lại, giống như mấy con chó, đem bọn chúng vật ra giữa sân.
Trần Tiểu Cửu chắp tay sau lưng đi tới, nhìn thấy Chung Bân dương dương đắc ý đi đến, bên cạnh còn trói theo một tên nam nhân gầy gò, đúng là Tôn Khoa.
Chung Bân cười cười vẫy tay với Tiểu Cửu, hưng phấn nói:
- Tiểu Cửu, phải đa tạ ngươi rồi, bằng không thằng nhãi Tôn Khoa này, đã nhanh chóng lén trốn mất…
Tôn Khoa vẻ mặt tẻ ngắt, lại mang theo vài phần kiêu ngạo bất thuần của cá chết lưới rách, gay gắt nhìn chằm chằm vào mặt Chung Bân, cả giận nói:
- Thất phu, vì sao bắt ta? Ta muốn dâng tấu lên triều đình, trị ngươi tội lạm sát người vô tội.
Còn không đợi Chung Bân trả lời. Trần Tiểu Cửu vươn người ra, đạp cho y một cước gãy cả xương sườn.
Nghe Tôn Khoa kêu lên thê thảm, Trần Tiểu Cửu bước lên, kéo tóc y, giật lên nói:
- Tự gây nghiệt, không thể sống, là kẻ thù của dân, là phản tặc của đất nước, ai có thể cứu được ngươi đây?
Tôn Khoa nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tào công công sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Trần Tiểu Cửu cười ha hả, ghé sát bên tai của Tôn Khoa, vuốt hai má gầy hõm của y, thấp giọng nói:
- Tào công công hiện giờ đang ngồi thưởng trà dưới địa ngục rồi!
- Ngươi nói cái gì?
Tôn Khoa sắc mặt tái nhợt, hồn bay phách lạc.
Trong một chút kinh ngạc khiến y cả ngươi như vô lực, cũng quên mất xương sườn đau đớn, đặt mông ngồi phịch xuống đất ngẩn ngơ, dường như không dám tưởng tượng vận mệnh của mình sẽ như thế nào khi làm bao điều sai trái như vậy.
Tuy rằng Tôn Khoa sớm đã dự cảm thấy Tào công công xảy ra chuyện, nhưng không nghĩ rằng lão sẽ chết trước mặt mình.
Tào công công không phải nói mình đã luyện thành kim cương bất hoại thân, vô địch thiên hạ sao? Như thế nào lại chết sớm như vậy được? Xem ra, lão thái giám này cũng là một kẻ thích khoe khoang mà thôi.
Đã không còn chỗ dựa, ý chí chiến đấu của y cũng không còn, gục đầu thiểu não, tàn tạ không chịu nổi!
Từ xưa được làm vua, thua làm giặc.
Tôn Khoa biết Chung Bân nếu dám bắt y, nhất định đã nắm giữ một lượng lớn chứng cớ, xa không nói, chỉ cần tội danh trong phủ ẩn chứa Oa Khấu, ngay cả miệng mình cũng không giải thích được rõ ràng.
Y tuy lần này chết chắc rồi, nhưng sâu trong đáy lòng, cũng có chút đắc ý nho nhỏ; May mắn chính mình đã sớm đem đứa con Tôn Kiến ra cửa khác, bằng không, chẳng phải đã chắt đứt cả con đường hương hỏa của mình rồi sao?
Chỉ cần đứa con này không chết, nhất định nó sẽ vì mình báo thù.
Tôn Khoa đang âm thầm kêu may mắn trong túng quẫn, lập tức bị Trần Tiểu Cửu nhéo tóc, tàn nhẫn nói:
- Nói mau, đứa con thối tha của ngươi, rốt cuộc đã đi nơi nào rồi?