Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiểu Cửu hô hấp vững vàng như thường, không cảm nhận được chút bi thương của nhị tiểu thư, nhị tiểu thư trước mặt cầm trong tay dao găm sắc bén, hắn chân chính không biết được chuyện đang diễn ra, chỉ một lòng ngủ ngon.

Khi hắn cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Chu Mị Nhi, một cơn buồn ngủ tự nhiên kéo đến, cơn buồn ngủ này vô cùng mãnh liệt, có chứa tính chất bắt buộc nào đó, cho dù trong đầu có ý chiếm tiện nghi của nhị tiểu thư, cũng không ngăn được cơn buồn ngủ kéo đến.

Hắn nặng nề nhắm mắt ngủ, ngay cả nhị tiểu thư khóc hắn cũng không biết. Bên trong mông lung, trong đan điền của hắn có một hạt mầm chậm rãi lay động, như sắp chuẩn bi sinh sôi nảy nở. Cỗ khí âm hàn ở sau thắt lưng bắt đầu điều động, tận tình chạy trong huyết mạch hắn.

Khi đi tới lục phủ ngũ tạng của hắn, cỗ khí tức bị thương kịch liệt giao phong với nó, sau nửa canh giờ chiến đấu, cuối cùng cỗ khí âm hàn thắng lợi, cỗ khí tức bị thương tan thành tro bụi, biến mất không thấy.

Luồng khí không bị cản trở chạy khắp tứ chi trong cơ thể, hắn cảm nhận được một luồng thư thái chưa từng có, từng lỗ chân lông như tràn đầy thoải mái và sung sướng, khí tức âm hàn ở trong cơ thể hắn vận chuyển hai chu thiên, sau đó lại một lần nữa tập trung ở sau thắt lưng hắn, không chút động đậy nữa, hạt mầm trong đan điền dường như cũng ngừng phát triển.

Hai chu thiên, chính là một canh giờ, Trần Tiểu Cửu đột nhiên có lại tri giác, hắn cảm giác trên mặt ướt đẫm có chút ngứa, còn có một giọt nước đọng lại trên cổ.

Chẳng lẽ trời mưa? Hắn mở to mắt ra nhìn, đập vào mắt hắn là khuôn mặt xinh đẹp của nhị tiểu thư như hoa lê trong mưa.

Chỉ thấy tay phải nàng cầm dao găm sắc bén. Tay trái vẫn không ngừng lau nước mắt trong suốt, thân thể uốn éo, cổ họng nghẹn lại, nếu là nàng lúc bình thường thì bộ dáng tiểu nữ nhân ôn nhu này cực kì khó gặp.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Chu Mị Nhi muốn tự sát? Trần Tiểu Cửu ngồi dậy thật nhanh, hai tay vươn ra nắm chặt tay nàng, lo lắng nói:

- Nhị tiểu thư, nàng ngàn vạn lần đừng có tự sát, nàng là bị tình lang đá hay là bị người làm nhục? Chết tử tế không bằng còn sống, đợi Tiểu Cửu ta đi báo thù rửa hận cho nàng!

Chu Mị Nhi đang kêu Trần Tiểu Cửu dậy, tay cầm dao găm, không biết thế nào cho phải, nháy mắt đã qua một canh giờ, thấy hắn vẫn bất tỉnh như cũ, lại càng thêm bối rối, nước mắt cứ trào ra không ngừng.

Đang thương tâm cho hắn, thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này đột nhiên lại tỉnh lại, giống như người điên nắm chặt lấy hai tay nàng, khuyên nàng đừng tự sát! Chẳng lẽ hắn đang bị mộng du?

Chu Mị Nhi đầu tiên là sợ run một chút, trong nháy mắt bừng tỉnh lại, ngồi ở đầu giường, vuốt ngực hắn nói:

Ai muốn tự sát? Ngươi mới là người tự sát! Nằm trên giường thẳng đờ, cũng dám giả chết? Nhưng ngươi làm ta sợ muốn chết…

Tay nàng dùng sức vuốt, cỗ phiền muộn trong lòng không hiểu ra sao lại thoải mái rất nhiều.

Trần Tiểu Cửu hưởng thụ đôi bàn tay trắng như phấn của Chu Mị Nhi, lúc này mới nhớ chính mình vừa rồi ‘Chết’ thật lâu, nhưng sau khi ‘chết’, toàn thân lại cảm thấy thư thái không nói nên lời.

Hắn mỏi mắt chờ mong, hơi có chút mờ ám nhìn chằm chằm đôi mắt Chu Mị Nhi cười xấu xa nói:

- Nhị tiểu thư, nước mắt của ngươi vì ta mà chảy xuống sao? Chẳng lẽ còn vì ta mà tự sát? Chậc chậc… Trong lòng Tiểu Cửu thật cảm động!

- Khốn kiếp! Ai rơi lệ vì ngươi? Tự tử vì ngươi?

Chu Mị Nhi lau nước mắt bực mình nói:

- Ta sợ ngươi chết ở chỗ này, biến khuê phòng thơm ngào ngạt của ta thành nơi xui xẻo!

- Ồ, chỉ sợ nhị tiểu thư nói một đằng làm một nẻo!

Trần Tiểu Cửu dõng dạc, tiếp tục khiêu khích nói.

- Khốn kiếp, một tiểu gia đinh dám đùa giỡn bản tiểu thư, chẳng lẽ muốn làm phản phải không?

Chu Mị Nhi thái độ hung dữ, đột nhiên nhớ tới Trần Tiểu Cửu còn nằm trên giường của nàng, trong lòng tức giận, múa dao găm nói:

- Kẻ phóng đãng, ngươi lăn xuống cho ta!

Tiểu gia đinh đùa giỡn tiểu thư thì làm sao? Trước đây không ai dám làm thử, Tiểu Cửu ta càng muốn là kẻ thứ nhất làm kẻ phóng đãng, hắn thấy dáng vẻ đáng thương và dịu dàng của Chu Mị Nhi biến mất, lại khôi phục bộ dáng hống hách ngang ngược, nét kiều diễm trong lòng không còn sót lại chút nào.

Hắn hứng thú đi xuống giường, miệng hô lớn:

- Giầy của ta đâu, giấu đi đâu rồi?

- Nhỏ giọng chút, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chết sao? Đôi giày rách của ngươi đang ở trong tủ ấy.

Chu Mị Nhi ngực đẫy đà thở hổn hển nói:

- Sau khi đi vào, lập tức cút đi cho ta, chuyện hôm nay, nếu ngươi dám để người ngoài biết, ta sẽ lột da của ngươi ra!

- Người ngoài? Căn cứ theo ý của nhị tiểu thư, nàng đã là vợ ta?

Trần Tiểu Cửu nghe nhầm ý của Chu Mị Nhi, trong lòng mừng rỡ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Mị Nhi đỏ bừng, quơ dao găm khinh thường nói:

- Chỉ bằng ngươi? Hừ… Ăn mày đòi xôi gấc, nhanh cút đi thật xa cho bản tiểu thư!

Cô nàng này lời nói cứng rắn, không hề có chút dịu dàng nào, Trần Tiểu Cửu cảm thấy không thú vị, nghĩ rằng hôm nay lại ngủ trên giường nàng một hồi, cũng coi như đồng giường cộng gối với nàng, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, hát một câu liền hướng phía ngoài đi ra.

- Chậm đã… Vậy mà đã muốn đi?

Chu Mị Nhi đột nhiên nhớ tới một chuyện, chạy nhanh vài bước, thân hình mềm mại chặn trước cửa phòng, trong tay không ngừng quơ dao găm.

- Muốn ta đi cũng là nàng, không cho ta đi cũng là nàng, rốt cuộc nàng muốn như thế nào? Chẳng lẽ còn muốn ra lên giường nhỏ của nàng, yên ổn ngủ cùng nàng một giấc sao?

Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói.

- Làm càn! Lớn mật!

Chu Mị Nhi đỏ mặt hét một tiếng, hung tợn nói:

- Kẻ phóng đãng, ngươi đi vào nhà như thế nào, chẳng lẽ là Phúc bá mở cửa cho ngươi! Nếu ông ta dám mở của cho ngươi, hừ… Ta sẽ đuổi ông ta đi, vĩnh viễn không dùng nữa.

Cô nàng này, quả nhiên là ngang ngược hống hách, đối xử với người già, như thế nào mà không có chút nhân từ nào vậy?

Trần Tiểu Cửu được chỗ tốt từ Phúc bá, tự nhiên sẽ không bán đứng ông ta, trả đũa nói:

- Nhị tiểu thư không nói chuyện này, ngược lại sẽ khiến ta quên mất tại sao!

- Nhớ tới cái việc lạ, ta không có chuyện gì, tự nhiên vô duyên vô cớ, nàng vì sao không cho Phúc bá mở cửa cho ta? Lão già thối này rất quật cường, mặc cho ta nói cả ngày, mòn cả miệng, không ngờ lão lại thờ ơ.

- Gạt người, vậy ngươi vào bằng cách nào? Chẳng lẽ ngươi mọc cánh bay vào?

Chu Mị Nhi nghe nói Phúc bá không mở cửa cho hắn, trong lòng rất vừa ý.

Trần Tiểu Cửu mắt trắng dã liếc nàng một cái, hầm hừ nói:

- Chẳng lẽ nàng không biết ta luyện được một thân võ công cao cường sao?

- Khốn kiếp, nhanh nói sự thật đi!

Mị Nhi quơ dao găm, ngoan độc nói.

Trần Tiểu Cửu sợ tới mức lùi về phía sau một bước, buồn bã nói:

- Người sống có thể nhịn tiểu mà chết? Hừ… Ngoài cửa có một cây đại thụ, cành lá sum xuê, nhánh cây thẳng tắp vươn vào trong nhà, ta là theo nhánh cây trèo vào. Ai… Lại vô ý ngã trên mặt đất, mông đều bị quẳng thành cái bát vỡ rồi…

Hắn thở dài một hơi, bên trong lời nói, ủy khuất rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK