Trần Tiểu Cửu cả người ngẩn ra, sắc mặt tím đen, thiếu chút nữa thì tức nổ phổi!
Tiểu Cửu ta khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, ngươi không ngờ nói đánh liền đánh? Lão bà Nguyệt Thần còn bị ta hôn, chả lẽ ta lại còn không xử lý nổi lão thổ phỉ ngươi chắc?
Bàn tay to của hắn hung hăng ngắt vài cái lên cái mông kia, hổn hển nói:
- Đàn bà thối, rõ ràng là nàng lẳng lơ dụ dỗ ta, nếu không ta làm sao hôn nàng? Hôm nay ta cho nàng biết như thế nào là trêu với lửa?
Trong lòng tức giận thì cái gì cũng dám làm, làm gì còn để ý nàng là đầu lĩnh sơn tặc giết người không chớp mắt nữa? Vừa mắng xong, lập tức cúi đầu, há miệng hôn mạnh xuống, báo thù một cái tát kia.
- Ngươi là cái đồ bội tình bạc nghĩa, ngươi nếu như không dám lấy ta, cả đời này cũng đừng mơ tưởng gặp lại ta! Ngươi còn muốn cưỡng ép hôn ta, thỏa mãn cho ngươi! Ta chính là... chính là không cho ngươi hôn.
Tam nương vẫn còn đang chìm đắm trong giả tưởng đau thương, vẻ mặt trách móc như làm nũng! Một đôi nắm đấm nhỏ, hết lần này đến làn khác, hung hăng đánh lên trên ngực Trần Tiểu Cửu.
Trên khuôn mặt khao khát tình cảm kia, hồng lên như rặng mây đỏ, bộ ngực sữa phát dục thành thục no đủ, một bàn tay cũng không thể nắm hết, theo thân thể mềm mại cúi xuống, có vẻ càng thêm sung mãn, cái khối cao ngất đẹp đẽ kia, theo động tác của thân thể, lại nhẹ nhàng mà nhảy lên, cùng với cái mông đẫy đà, càng khiến cho đường cong người gặp người thích kia, càng thêm ưu nhã quyến rũ mê người. Tựa như một bức tranh rung động lòng người, khiến cho tim hắn đập thình thịch, dục vọng dâng lên mãnh liệt, tâm mê ý loạn, ngay cả xương cốt cũng mềm cả ra.
Trần Tiểu Cửu cảm thấy khó chịu vô cùng, như bị lửa nóng thiêu đốt, thế nhưng đôi bàn tay phấn hồng kia lại không hề thương tình mà nện xuống lung tung, khiến hắn đau đến mặt mày đau khổ, lửa nóng vừa bùng lên kia, lại vội vã chìm xuống dưới.
Đúng là một bên là lửa nóng một bên là nước lạnh mà!
- Tam nương, người mau tỉnh lại, ta là Tiểu Cửu, không phải cái tên đàn ông phụ tình mà ngươi vẫn nhớ đó. Tam nương người đừng đánh ta.
Trần Tiểu Cửu cố chặt đứt suy nghĩ đang vây quanh nàng, thế nhưng bản lĩnh không bằng Tiểu Thụ mà hắn đóng vai, hắn muốn vận khởi nội tức thoát khỏi sự cố tình gây sự của nàng, lại sợ làm ngộ thương đến Tam nương, càng nghĩ càng cảm thấy rắc rối.
Đôi bàn tay trắng như phấn của Tam nương nện xuống càng thêm hung hãn, vành mắt hồng hồng, nước mắt không ngừng chảy ra, nàng cắn chặt răng, giận giỗi nói:
-Ta để ngươi không cưới được ta! Ta để ngươi lừa gạt ta! Ngày hôm nay ta giáo huấn ngươi, không ngờ ngươi còn nói không phải là nam nhân của ta.
Không thể cứ thế mãi, giờ nên làm thế nào cho phải? Rốt cuộc phải thế nào để đánh thức Tam nương đây?
Trần Tiểu Cửu con mắt đảo loạn, sắc mặt tà ác mang theo điệu cười xấu xa, nhắm thẳng vào hai hạt đậu đỏ trước ngực Tam nương, bàn tay đột nhiên tấn công, hung hăng véo mạnh vào đó.
- A…
Tam nương đau đớn kêu lên một tiếng, trong ánh mắt mê ly tràn ngập kinh hoàng, thần trí mê man cũng trong một cái chớp mắt khôi phục tỉnh táo!
- Tiểu Cửu, ngươi vừa mới làm cái gì? Ngươi sao có thể đối xử với mẹ nuôi như vậy, ta thật muốn làm thịt ngươi.
Hỗ Tam nương nhanh chóng tóm được cổ Trần Tiểu Cửu, nhẹ nhàng xách hắn giơ lên không trung, nhìn biểu tình tức giận của nàng, dường như không biến Trần Tiểu Cửu thành thái giám thì không xả được cơn giận trong lòng.
Trần Tiểu Cửu cũng không sợ hãi, biết nàng tuy nói lời tức giận nhưng miệng cọp gan thỏ, hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nhắm mắt lại rồi nói:
- Mẹ nuôi quả nhiên là người thủ đoạn nha, vừa hôn vừa ôm ấp sờ mó ta, cái gì cũng tới, giờ lại lại muốn giết ta cho hả giận, ngươi cho rằng Trần Tiểu Cửu ta dễ đối phó như vậy?
- Ta... Ta hôn ngươi? Rõ ràng là tiểu tử ngươi sắc đảm bằng trời, chiếm tiện nghi của ta, ta tuổi đã lớn như vậy, ngươi còn muốn đùa giỡn với ta như vậy, ta hận ngươi?
Hỗ Tam nương đỏ mặt biện luận, bộ ngực sữa mềm mại bởi vì kích động, vẫn kịch liệt phóng ra hương thơm mê người.
- Làm sao mẹ nuôi có thể nói như vậy? Lẽ nào ngươi thật sự quên những chuyện vừa mới xảy ra?
Thân thể Trần Tiểu Cửu ở giữa không trung, hai chân khua loạn nói.
- Ta chỉ nhớ rõ ràng là ngươi càn rỡ véo lên người ta, đối với ta... đối với ta cố tình gây sự!
Mặt Hỗ Tam nương đỏ lên nhanh như thủy triều, nhưng vẫn chưa chịu lui bước.
- Mẹ nuôi nói oan cho Tiểu Cửu! Người rõ ràng là vừa mới nói ta trở thành tiểu tình nhân của ngươi!
- Làm sao có thể? Ngươi... Ngươi đừng tưởng có thể lừa bịp ta.
Hỗ tam nương gấp đến độ hoa tay múa chân nói.
- Lừa bịp ai, ta cũng không dám lừa bịp mẹ nuôi người nha!
Trần tiểu cửu cười xấu xa, đang ở giữa không trung, nói về chuyện xấu hổ của Hỗ Tam nương đâu ra đấy, hắn nhanh mồm nhanh miệng, nói đi nói lại, nói rõ ràng như thật, đem chuyện Hỗ Tam nương ôm hắn như thế nào, hôn hắn như thế nào, rồi ỷ ôi ở trong lòng hắn, còn có mấy chuyên buồn nôn cũng đem nói hết ra, nói cho Hỗ Tam nương nghe thuộc như lòng bàn tay.
Hỗ tam nương bĩu môi, bắt đầu không tin Trần Tiểu Cửu giải thích, thế nhưng càng nghe càng thấy bất thường, nếu tình cảnh lúc đó đúng như với nghe được hắn miêu tả lại, mấy lời ân ái cùng với động tác mất thể diện kia, rồi lại còn làm nũng oán trách, cứ ở trong suy nghĩ của nàng xua mãi cũng không đi được, trong lúc nhất thời không để đâu cho hết xấu hổ, vội vàng đem Trần Tiểu Cửu đang ở giữa không trung thả xuống. Giống như bị người ta phát hiện ra bí mật trong lòng, bịt kín lỗ tai, ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống đầu ngón chân, gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng!
Nếu như việc này mà truyền ra ngoài, thì sẽ là sự tình chấn động nhất Hộ gia trại từ trước đến nay?
Trần Tiểu Cửu nắm được thời cơ, vô cùng đắc ý sửa sang quần áo, nhìn vào đôi mắt như nước đang ngượng ngùng của tam nương, chạm rãi nói:
- Tam nương, ngươi vừa vùng vẫy vừa muốn hôn ta, ta võ công kém cỏi, làm sao có thể thoát ra? Ta thấy nụ hôn đầu tiên sắp bị ngươi cướp đi, trong lúc tình thế cấp bách, ta đành cố gắng nắm lấy ngực của nguơi, không thì... không thì ta đã bị tam nương làm cưỡng bức rồi.
- Tiểu Cửu, ngươi đừng nói nữa Tam nương sẽ tha thứ cho ngươi. Hỗ tam nương xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên, gấp đến mức hai chân bước đi lung tung.
- Như vậy mà cũng được sao, rõ ràng là người chủ động hôn ta, chủ động ôm ta, còn muốn dụ dỗ, ta thấy hải là ta tha thứ cho người mới đúng, người xem lại xem, dụ dỗ con rể mình, phạm vào sai lầm lớn như thế mà không chịu thừa nhận, đợi Hoa muội muội trở về, ta nhất định phải nói lại đúng sự thực cho nàng biết!
Trần Tiểu Cửu thở mạnh ra một ngụm trọc khí, đe dọa nói.
- Ngươi dám?
Hỗ Tam nương nói:
Ngươi dám vu cáo với Ngọc nhi là ta dụ dỗ ngươi, ta cũng nói với nó ngươi phi lễ ta, đến lúc đó chúng ta nhìn xem rốt là Ngọc nhi rốt cuộc tin tưởng ai?
- Cái đó ta không biết, ta chỉ biết rằng... Trần Tiểu Cửu trợn tròn con mắt, vươn cổ lên,cố tình không bỏ qua hô lớn:
- Mẹ nuôi dụ dỗ ta, mẹ nuôi dụ dỗ ta.
- Trời ạ! Ngươi đúng là tiểu oan gia!
Hỗ tam nương hoảng sợ bước lên phía trước nhanh chóng che cái miệng của hắn lại, ở bên tai hắn mềm giọng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi điên rồi sao? Loại chuyện này làm sao có thể tùy tiện nói ra? Mẹ nuôi... Mẹ nuôi sai rồi còn không được sao?
- Cũng không khác nhau lắm!
Trần Tiểu Cửu chiếm được tiện nghi còn ra vẻ nói:
- Mẹ nuôi, nếu là người nhận sai, cũng phải có một chút thành ý nha!
Hỗ Tam nương biết hắn không cố tình gây sự nữa, cảm thấy yên lòng, giọng nói xấu hổ hỏi:
- Ngươi muốn thành ý gì?
- Mẹ nuôi, ngươi đã từng nghe nói qua, ăn của người rồi thì khó nói bắt người nương tay chưa?
Trần Tiểu Cửu nghĩ thầm rằng, lão thổ phỉ này xưng bá giang hồ đã lâu, tất nhiên sẽ âm thầm cất đi nhiều bảo bối, nếu như có thể lừa đi một vài thứ tốt, dù bị nàng đùa giỡn một hồi cũng đáng.
Hỗ tam nương che cái miệng nhỏ nhắn cười khúc khích:
- Cái đó là chuyện nhỏ, không thể làm khó dược mẹ nuôi, lát nữa ta đưa cho ngươi vài thứ tốt cũng đủ hưởng thụ cả đời, ngươi liền ngoan ngoãn, có gì thì để trong bụng đừng có mà hù dọa mẹ nuôi… Mẹ nuôi đã lớn tuổi rồi, không thể chịu được thằng nhãi âm hiểm giả dối nhà ngươi!
Trần tiểu cửu cười ha ha, bám lấy cánh tay ngọc của Hỗ Tam nương mà đong đưa,cười nói:
- Tiểu Cửu cảm ơn mẹ nuôi!
- Ngươi đừng chạm vào ta, đỡ bị ta trâu già gặm cỏ non …
Hỗ Tam nương xấu hổ gắt giọng.
- Mẹ nuôi là mỹ nữ không già, quyến rũ hơn người! Theo như ta thấy, so với mấy tiểu nha đầu kia còn động lòng người hơn, cho dù là các cô ngương trẻ đẹp, cũng không thể so sánh được với mẹ nuôi!
- Ba hoa! Tuy rằng mẹ nuôi dung mạo chưa già, thế nhưng tâm cũng đã già rồi, ngươi không cần phải trêu đùa ta.
Hỗ tam nương nhìn đầu ngón chân, đã không còn sự ngượng ngùng vừa rồi, trong lòng chỉ còn lại sự thành thục đã qua bao năm tháng.
Trần Tiểu Cửu cúi đầu, nhìn bộ quần áo cũ nát trên người, tự giễu nói:
Nếu không phải bởi vì ... bộ quần áo này, cũng sẽ không khiến cho mẹ nuôi tưởng niệm tình cũ,
đem ta trở thành tiểu tình lang của ngươi! Ta nguyên là vô cùng thích bộ quần áo này, muốn xin mẹ nuôi cho ta, nhưng hôm nay, ta cũng rốt cuộc không mở nổi miệng! Bộ y phục này, rõ ràng là bảo bối quý giá của mẹ nuôi!
Hỗ Tam nương nghe thấy vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt đầy thần sắc vui mừng, giống như một tiểu cô nương, lay động cánh tay của hắn, giảo hoạt cười nói:
- Tiểu cửu, vừa mới nói gì? Ngươi thực sự thích bộ quần áo này sao?
Trên nét mặt nàng tràn ngập sự lo lắng, như rất sợ Trần Tiểu Cửu đang dối gạt nàng
- Sự yêu thích phát ra từ đáy lòng!
Trần Tiểu Cửu lại ngập ngừng nói:
- Thế nhưng đây là vật mẹ nuôi ưa thích.
- Tiểu Cửu, nếu ngươi đã thích, mẹ nuôi tặng lại cho ngươi! Nhưng mà ngươi phải thường xuyên mặc bộ y quần áo này, không được đem đặt ở tủ quần áo, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi.
Trần Tiểu Cửu mừng rỡ nói:
- Mẹ nuôi yên tâm, người đã tặng bộ quần áo này cho con, con nhất định phải biểu diễn một phen,
khiến cho mấy tiểu nha đầu nhung nhớ, cho họ mở mang kiến thức thế nào là phong lưu phóng khoáng!
Hỗ tam nương hừ lạnh một tiếng, cắn chặt hàm răng nói:
- Không chỉ có như vậy, ngươi cũng cần cho lão phu nhân Chu gia kia nhìn thấy ngươi anh tuấn tiêu sái hơn người!