Nguyệt Thần nghe thấy lời nói kinh người thế này, ánh mắt lưu chuyển, trong lòng lại dâng lên tình cảm phức tạp khó hiểu.
Nàng lúc nãy hơi lộ ra sự thất vọng là bởi vì trong tình yêu ngọt ngào giữa Hồng Hạnh và Trần Tiểu Cửu, nàng đã đóng vai một ác phụ tàn độc, ác nghiệt vô tình, chia rẽ uyên ương.
Ác phụ, luôn bị người ta khinh miệt và xa lánh.
Mà bây giờ, chính mình lại thành tú hú chiếm tổ chim khách, như diều gặp gió, bay cao trong lòng Trần Tiểu Cửu, không ngờ lại trở thành người yêu quý của hắn, mà hắn còn muốn diệt trừ Tà Nguyệt giáo, muốn mình thành người của hắn sao?
Tiểu tử này, sao có thể hống hách như thế?
Nàng chằm chằm nhìn thẳng vào vẻ mặt kiên nghị của Trần Tiểu Cửu, đôi mắt đẹp như một đầm nước biếc, trong thâm thúy lại ẩn chứa từng điểm ưu thương, kịch liệt thở dốc khiến thân hình quyến rũ hơi run rẩy, chiếc cổ như sương như tuyết vì khẩn trương mà dâng lên sắc ửng đỏ như hoa đào.
Đột nhiên nàng thản nhiên cười, vẻ quyến rũ của một nữ nhân thành thục, vô cùng nhuần nhuyễn lộ ra trước mắt Trần Tiểu Cửu,
- Ngươi… ngươi vì sao muốn ta thành nữ nhân của ngươi?
Nguyệt Thần ổn định lại tâm thần, tuy vẫn có chút bối rối như cũ, trong đôi mắt đẹp lại phát ra vẻ kì vọng, không còn thất vọng não nề như lúc nãy nữa.
- Không có gì khác ngoài…
Trần Tiểu Cửu cao giọng nói:
- Bất cứ nam nhân bình thường nào trên thế gian này, làm gì có ai không yêu mỹ nhân? Nguyệt Thần tỷ tỷquốc sắc thiên hương, vô cùng xinh đẹp, là báu vật tuyệt đỉnh trong mắt nam nhân, ta là nam nhân trong nam nhân, tất nhiên cũng không thể ngoại lệ…
- Hơn nữa, tỷ tỷ lại còn là Nguyệt Thần chân chính, chậc chậc… có thể với Nguyệt Thần ân ái sống với nhau đến già, quả thật là một điều thú vị trong đời người…
- Ngươi rốt cuộc cũng nói ra lời nói thật…
Nguyệt Thần khẽ cười nói:
- Nhưng nam nhân thối yêu thích ta nhiều vô cùng, trong đó có đủ mãnh tướng anh hùng cái thế, hào khách nổi tiếng giang hồ, mà một đại đâm tặc nhà ngươi, với họ có gì không giống sao? Sao có thể vượt qua bọn họ?
Trần Tiểu Cửu cất tiếng cười to nói:
- Chỗ không giống nhau nhất giữa ta với đám nam nhân thối đó là bọn chúng vô cùng kém cỏi, đều muốn quỳ gối dưới váy của tỷ , làm tù binh của tỷ , tùy ý tỷ sai khiến; mà Tiểu Cửu ta, một đại dâm tặc âm hiểm, là muốn Nguyệt Thần tỷ tỷ quỳ gối dưới chân ta, cam tâm tình nguyện giúp ta trải giường đắp chăn, làm một tiểu phụ hiền lương thục đức!
Nguyệt Thần kinh ngạc đến mở to hai mắt, hai đồng tử xinh đẹp vì quá kinh hãi mà phóng đại lên mấy lần, trong mắt ẩn chứa vẻ không thể tin nổi.
Thế gian sao lại có loại nam nhân ngông cuồng kiêu ngạo thế này?
Nàng hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi đúng là người si nói lời mộng? Đừng tưởng là ngươi liều mạng cứu ta vài lần, lại vọng tưởng là ta sẽ mang ơn mà lấy thân báo đáp, đó là cách nhìn nông cạn của nữ nhân thế tục, ta đường đường Nguyệt Thần, mới không làm ra loại việc ngu xuẩn thế này… Ngươi nhân lúc còn sớm mà từ bỏ mơ mộng hão huyền đi!
Trần Tiểu Cửu cũng không tức giận, nhẹ nhàng cười, bàn tay to vuốt ve gò má như tơ lụa của Nguyệt Thần, làm vẻ thâm trầm như một triết nhân nói:
- Quá trình chinh phục người mà mình yêu, giống như lặn lội đường xa, khi buồn khi vui, khó khăn nhưng không thay đổi, nên mới gọi là tình yêu.
Nguyệt Thần nghe vậy, trái tim rung động mạnh!
- Còn nữa, nếu ta có cách nghĩ xấu xa muốn Nguyệt Thần tỷ tỷ lấy thân báo đáp ơn cứu mạng của ta, tỷ bây giờ còn quần áo chỉnh tề mà nằm ở đây sao? Hừ… nói không chừng đã đang thở dốc ỏn ẻn cầu xin tha rồi…
- Dâm tặc, quả nhiên trong đầu toàn là tà ác xấu xa, ta ghét…
Nguyệt Thần giữ chặt lấy cái bụng trắng trẻo của mình, phòng ngừa tên vô lại xấu xa này có ý đồ bẻ hoa.
Trần Tiểu Cửu thản nhiên nói:
- Không phải là ta tà ác xấu xa, mà là bộ dạng uất ức động lòng người của Nguyệt Thần tỷ tỷ , thật sự vô cùng mê hoặc lòng người, cho dù là bất cứ nam nhân nào nhìn vào mắt, chỉ sợ đã cảm giác lửa dục vọng đốt toàn thân, tràn đầy sức lực mà động tay động chân với tỷ rồi? Còn có mấy người có thể giống ta vì thể diện mà chịu khổ sở, ngây ngô ngồi nói chuyện đạo lý không đâu với tỷ thế này chứ?
Hắn vừa nói, thần sắc dường như có chút bất lực, buồn bã thất vọng lắc lắc đầu.
- Khục…
Nguyệt Thần đột nhiên phát ra tiếng cười, đôi mắt quyến rũ toát ra hàm ý khen ngợi:
- Đại dâm tặc, ngươi cũng thật hiểu khá rõ về đám nam nhân thối đó! Hừ… đám vô lại còn ra vẻ đạo mạo đó, nếu mà nhìn thấy bộ dạng không còn sức lực trả đòn này của ta, nhất định sẽ làm chuyện xấu với ta, cũng không như ngươi có tà tâm nhưng không có gan, chỉ biết nói suông nói xàm.
- Chẳng lẽ Nguyệt Thần tỷ tỷ cảm thấy bất mãn trong lòng đối với hành vi nhã nhặn của ta sao?
Trần Tiểu Cửu cười lạnh nói:
- Tỷ không nghi ngờ ta là cái thùng rỗng kêu to chứ?
Nguyệt Thần nhẹ giọng mỉm cười, cảm thấy vô cùng thú vị với bộ dạng vờ vịt khiêu khích của Trần Tiểu Cửu, nàng cố sức nhẹ nhàng nâng chân ngọc lên, chế nhạo nói:
- Lợi hại của ngươi, tỷ tỷ ta lúc nãy đã cảm nhận được rồi, sao có thể hoài nghi vốn liếng hùng hậu của ngươi chứ?
- Nhưng ta vẫn muốn cho tỷ tỷ lĩnh ngộ sâu sắc một chút nữa, vốn liếng của ta rốt cuộc hùng hậu đến thế nào!
Trần Tiểu Cửu cười hì hì bắt lấy cánh tay ngọc của Nguyệt Thần, dẫn dắt nàng sờ vào dưới khố của mình.
- Chết tiệt… không đứng đắn!
Nguyện Thần vội vàng rút tay về, phát ra một tiếng hờn dỗi u oán.
Trần Tiểu Cửu chậc chặc tán thường nói:
- Tỷ tỷ tuy rằng cao quý xinh đẹp, nhưng bộ dạng thẹn thùng hiếm thấy của một tiểu nữ nhân này, mới là điểm mấu chốt thật sự khiến ta động lòng! Nếu ta không có được tỷ , kiếp này sẽ tràn đầy tiếc nuối…
Nguyệt Thần dường như không nghe lời nói xằng bậy của hắn, gió lạnh làm mái tóc dài của nàng bay phấp phới, cũng thổi rối loạn luôn trái tim từng rất kiên nghị của nàng.
Nhất cử nhất động, mọi điều suy nghĩ của Trần Tiểu Cửu, so với đám nam nhân thối tự xưng thanh cao, giống như một viên minh châu rực rỡ nằm trong đống cát, chói mắt mà cũng vô cùng quý giá.
Ôi… thằng nhãi này, trước sau vẫn có sức hấp dẫn không giống người thường!
Khó trách cô gái nhỏ Hồng Hạnh này manh động xuân tâm, không hề suy nghĩ tính toán gì mà yêu hắn.
Cho dù là ta, cũng cảm thấy tò mò đối với hắn từ tận đáy lòng! Không nén nổi mà muốn xem thử đại dâm tặc này có thủ đoạn hay ho gì mà khiến ta cam tâm tình nguyện quỳ xuống trước mặt hắn, hóa thành một tiểu nữ nhân hiền lương thục đức.
Nghĩ đến chỗ hay ho, trong đầu nàng hiện ra một hình ảnh đẹp đẽ ấm áp:
Cung điện đẹp đẽ cao quý, thư phòng tao nhã thanh thoát;
Trần Tiểu Cửu toàn thân trang phục sĩ tử, nghiêm trang ngồi trên ghế trúc, đầu khẽ lay động, nhẹ giọng đọc:
- Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu...
Toàn thân nàng mặc một chiếc váy lụa dài màu trắng tuyết, trên đầu cài bông hoa bách hợp trắng như tuyết, toát ra mùi hương thanh thoát, bước chân nhẹ nhàng, đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, duyên dáng cúi người, giọng điệu tươi cười thản nhiên, dịu dàng nói:
- Tướng công, mời dùng trà…
- Nương tử, xinh đẹp, nàng còn kiều diễm hơn hoa…
Vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên bộ ngực trắng như tuyết của nàng…
Nguyệt Thần nghĩ đến chỗ đắc ý, bỗng nhiên bật cười khanh khách, khuôn mặt thanh khiết lộ ra sự dịu dàng vô biên. Nàng bỗng nhiên phát hiện bên dưới bộ dạng lạnh lùng của mình, không ngờ lại có khát vọng mãnh liệt được che chở và yêu thương.
Chẳng lẽ bên trong ta thật sự muốn làm một tiểu nữ nhân dịu dàng nhu nhược sao?