Ba người vui đùa một trận, rốt cuộc đã hóa giải được nguy cơ lớn trong tình yêu!
Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt Đan Nhi xinh đep quật cường, trái tim chưa quyết định đó, cuối cùng đã thanh tĩnh lại.
Hắn kìm nén không nổi vui sướng trong lòng, luôn thăm dò đúng chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, muốn quang minh chính đại cảm thu da thịt trắng như tuyết kia, rốt cuộc có được bao nhiêu sự mềm mại.
Đan Nhi bị hạnh phúc nồng đậm vậy quanh, hai má tỏa ra thần thái xinh đẹp.
Nàng có thể cảm nhận được vui mừng trong lòng Trần Tiểu Cửu, phá lệ không sử dụng bạo lực với hắn, mà ôn nhu đem khuôn mặt tham lam của hắn đẩy sang một bên.
Lại dịu dàng nói:
- Được rồi, Tiểu Cửu, đừng có làm rối lên, ngươi nhanh cho ta và Song Nhi biết, Tào công công đại ác ma đó, rốt cuộc chết như thế nào?
Trần Tiểu Cửu kiềm chế sự ham thích trong lòng, vỗ ngực nói:
- Ta, chính là ta giết…
Song Nhi kinh hô:
- Cửu ca, là huynh giết? Huynh cũng thật lợi hại…
Đan Nhi không phải dễ bị lừa như vậy!
Nàng bĩu môi khinh thường nói:
- Thì ra Song Nhi rất khờ dại, mới có thể tin lời ngươi, ta cũng không phải kẻ ngốc, bản lĩnh của Tào công công rất lợi hại, Tiểu Cửu ngươi tuy rằng có thể đánh thắng được ta, nhưng tuyệt đối không thể đánh thắng được Tào công công…
Ha ha… Đan Nhi, cô gái nhỏ này không dễ lừa gạt rồi!
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa nói:
- Đan Nhi, nàng chẳng lẽ không hiểu được sức mạnh của tình yêu là vĩ đại nhất đó sao? Ta sở dĩ có thể giết chết Tào công công, chính là chứng minh tình yêu của chúng ta trung thủy đến cỡ nào, mạnh mẽ đến cỡ nào…
Song Nhi cười si ngốc, nét mặt tươi như hoa.
Đan Nhi gắt một cái, quay mặt đi chỗ khác, lộ vẻ không tin.
Nhìn vẻ mặt hai người khác biệt, Trần Tiểu Cửu lại ngượng ngùng cười nói:
- Đương nhiên, cũng có vài người giúp đỡ cho ta mấy chuyện nho nhỏ…
Đan Nhi lúc này mới xoay đầu lại, bộ dạng sáng tỏ được điều gì, nói:
- Có những ai? Ngươi nói thật cho ta xem chiến đấu như thế nào? Giết lão như thế nào? Vì sao không để cho ta tham chiến, tự tay giết Tào công công.
Trần Tiểu Cửu cười nói;
- Người giúp đỡ rất nhiều, hơn nữa mỗi người đều là cao thủ, có đại đương gia của Hỗ gia trại Hoa Như Ngọc, Nhị đương gia La Đồng, quân sư Hỗ Tam Nương, còn có Độc Hoàng, còn có người bị nàng ghét nhất nữa, chính là tử cấm vệ Khang Thiết, còn có nữ nhân nàng ghét nhất nữa, chính là Y Đằng Tuyết Tử. Nàng ấy ở trong trận đấu này bị trọng thương, nàng nên nhận lấy ân tình của người ta!
- Tuyết Tử tỷ tỷ… Tuyết Tử tỷ tỷ là bị thương như vậy sao?
Đan Nhi mở to hai mắt, vẻ mặt u oán nói:
- Nhìn người ta trí tuệ rộng lớn bao nhiêu? Sao lại giống như ta, tâm tư nhỏ mọn vậy chứ…
- Nàng cũng biết nàng đầu óc nhỏ nhen sao? Xem về sau nàng còn không biết xấu hổ với Tuyết Tử không?
Trần Tiểu Cửu yêu thương gõ nhẹ trên trán Đan Nhi, mới cho các nàng biết về trận đấu, từ từ giải thích rõ ràng.
Trong đó khiến Đan Nhi, Song Nhi kinh động tâm phách, rơi vào chấn động, cầm lấy bàn tay Tiểu Cửu có chút run rẩy!
Đan Nhi nghe Trần Tiểu Cửu nói xong, mới buồn bã nói:
- Nếu không phải Tiểu Cửu ngươi có mưu lược, hơn nữa có những cao thủ này hỗ trợ, làm sao có thể giết được tên thái giám chết bầm kia?
Trần Tiểu Cửu cười cười, tựa như có thâm ý nói:
- Đều là người một nhà, nàng không sợ phải nợ ân tình gì cả?
Đan Nhi nhíu mày, sẵng giọng:
- Cái gì đều là người một nhà? Một cũng không phải…
Vừa nói chuyện, lôi kéo Song Nhi rời khỏi đùi Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu lưu luyến cầm lấy tay hai người, nghi ngờ hỏi:
- Các nàng đi đâu đó? Bở lại ta một mình mặc kệ sao? Ta còn chưa âu yếm các nàng đủ đâu.
Đan Nhi ngoái đầu lại làm mặt quỷ, sẵng giọng:
- Có gì mà âu yếm, đại sắc lang! Ta hiện tại muốn nhanh đến xem Tuyết Tử tỷ tỷ, ngươi có muốn đi cùng chúng ta hay không?
Trần Tiểu Cửu thấy Đan Nhi không ngờ hiểu biết lễ nghĩa như vậy, không khỏi mở cờ trong bụng, khoát tay một cái rồi nói:
- Vậy các nàng cứ đi, ba nữ nhân đùa giỡn, ta sẽ không đi vào đó.
Đan Nhi, Song Nhi đi rồi, Trần Tiểu Cửu mới nhớ ra vừa rồi Chung Bân tới và đợi mình cũng khá lâu!
Khi Trần Tiểu Cửu đến trước đại sảnh, thấy Chung Bân giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ chạy vòng quanh tới lui, mới cảm giác mình có phần trọng sắc khinh bạn.
- Tiểu Cửu. Ai ! Ngươi cuối cùng đã tới !
Chung Bân không có chút uy nghiêm của Tri phủ đại nhân, khoan thai cũng không biết bước vào chỗ nào, nhìn Tiểu Cửu tiến vào, vội vàng kéo tay áo hắn, thúc giục nói :
- Tiểu Cửu, lửa cháy đến nơi rồi, mau chạy tới cứu mạng.
Trần Tiểu Cửu biết Chung Bân lo cho việc của Bạch công tử.
Kỳ thật tỏng lòng hắn so với Chung Bân cũng gấp rút lắm, tuy nhiên, hắn tin tưởng người hiền ắt sẽ gặp lành. Tiểu Bạch công tử tuy rằng có ác nghiệt một chút, nhưng rõ ràng không phải người đoản mệnh.
Chung Bân nhìn vẻ mặt Trần Tiểu Cửu nhàn nhã, lo lắng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nói lính của ta hiện giờ ở đâu? Huynh đệ Hỗ gia trại hiện giờ ở đâu?
Trần Tiểu Cửu bình tĩnh nói:
- Chung đại nhân gấp cái gì? Ta đã phái Hắc Sơn đến Hỗ gia trại đưa tin.
- Chỉ trong chốc lát, Đại đương gia và Nhị đương gia của Hỗ gia trại, còn có quân sư đều sẽ tiến đến. Lúc đó, Chung đại nhanh cùng bọn họ gặp mặt bàn luận điều kiện là được.
Chung Bân lúc này mới yên lòng!
Hai người tin tưởng ngồi nói chuyện một hồi, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Trần Tiểu Cửu tai thính, cười nói:
- Tới nhanh lắm.
Chung Bân không dám lên mặt, bước ra tận cửa chào đón.
Cửa phòng mở rộng ra!
Ba người Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, La Đồng hùng hổ nối đuôi nhau đi vào.
Hoa Như Ngọc một thân áo giáp, mày kiếm mắt phượng, đôi mắt nghiêm khắc và cứng cỏi, ánh mắt đảo quanh, mơ hồ bắn ra chút hàn quang, từng trận khí lạnh sinh ra trong lúc tiến vào, khiến Chung Bân cảm giác toàn thân ớn lạnh!
Chung Bân vẫn khogn biết Hỗ gia trịa vì sao có thể tiêu diệt đội quân Huyền Vũ doanh từng có năm ngàn nhân mã.
Hôm nay vừa nhìn thấy khí thế này của Hoa Như Ngọc, có câu dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, liền biết lùm cỏ này, cũng thực không phải lùm cỏ hoang.
Lại nhìn đến La Đồng phía sau, một thân ăn mặc gọn gàng, hai đầu lông mày sát khí mười phần, dáng người tuy không cao, nhưng toàn thân vẫn ngập tràn cỗ ác khí, tỏa ra không ngừng khiến gã trở lên cao lớn hơn rất nhiều.
Trong ba người chỉ có Hỗ Tam Nương mặc một chiếc váy thân dài.
Dịu dàng mềm mại, rất có hương vị nữ nhân, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của Trần Tiểu Cửu!
Chung Bân vội vàng chắp tay với ba người, cất cao giọng nói:
- Tại hạ là Chung Bân, tri phủ Hàng Châu, cung kính bồi tiếp ba vị anh hùng!
- Ngươi chính là tri phủ Hàng Châu?
Hoa Như Ngọc nhìn lại đánh giá Chung Bân vài lần, mới cười lạnh nói:
- Thoạt nhìn có vẻ giống một quan thanh liêm!
Ngôn ngữ kiêu ngạo, thái độ kiêu kỳ!
Trần Tiểu Cửu hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Như Ngọc liếc nàng một cái, Hoa Như Ngọc hừ một tiếng, không ngờ chẳng buồn để ý tới sự nhắc nhở của hắn.
Chung Bân cũng nghiêm túc, sắc mặt điềm tĩnh như thường, nhìn Hoa Như Ngọc bày ra bộ mặt lạnh lùng diễm lệ đến tận cùng, nói từng chữ một:
- Quan thanh liêm có lợi ích gì? Viên quan chỉ có thể làm cho dân chúng sống qua ngày lành tháng tốt, mới là viên quan tốt!
- Nếu là ta thanh liêm, dân chúng ngược lại không có lương thực, ta cũng không phải quan tốt! Nếu dân chúng cơm no áo ấm, ta mặc dù gia tài bạc triệu, nhưng cũng thấy thoải mái yên tâm.
Hoa Như Ngọc nghe vậy, rốt cuộc cái nhìn đối với Chung Bân đã đổi khác.
Nàng chắp tay thi lễ nói:
- Chung đại nhân quả nhiên không hổ danh là bạn tốt của Trần Tiểu Cửu, có khí độ như vậy, đã hơn được mấy người.
Chung Bân vội vàng đứng lên, đi thẳng vào vấn đề, cúi người thật sâu nói:
- Mộ Bình trong lúc nguy cấp, mong rằng anh hùng có thể rút đao tương trợ, Chung Bân đại biểu cho dân chúng Hàng Châu, đại biểu cho tướng sĩ bị nhốt trong Mộ Bình, vạn phần cảm tạ!
- Anh hùng có điều kiện gì, cứ việc nói ra, ta có thể làm được, nhất định sẽ gắng hết sức mà làm.
Trần Tiểu Cửu cũng nhanh chóng hướng Hoa Như Ngọc nháy mắt ra hiệu nàng cắn một miếng lớn vào Chung Bân.
Hoa Như Ngọc ngầm hiểu, lại khinh thường hướng Trần Tiểu Cửu cười cười, lạnh lùng nói:
- Chung đại nhân yên tâm, tuy rằng những người khác khiến ta phải hung hăng đánh xuống vài gậy, nhưng tâm tư của ta không có ác độc như vậy…
Chung Bân thấy mắthn vẫn đối diện với Tiểu Cửu, liền đoán Tiểu Cửu lại phát bệnh thương nhân trục lợi rồi!
- Ba vị anh hùng, không có vấn đề gì, Tiểu Cửu tâm tư hiểu rõ nhất, ngài cần gì cứ mở miệng, ta không phải người khắt khe, theo khuôn phép người xưa, thời khắc phi thường, làm những việc phi thường.
Hoa Như Ngọc suy nghĩ nửa ngày, mới nói:
- Trần chiến này không phải nhỏ, lương bổng vũ khí, ngựa, áo giáp đương nhiên do các ngươi cung ứng, nhất định phải chọn đồ thật tốt cung cấp cho chúng ta.
Chung Bân liên tục chắp tay nới:
- Điều này là đương nhiên, hơn nữa những thứ anh hùng dặn dò, ta đã chuẩn bị đầy đủ.
- Chung đại nhân quả nhiên là người có tâm.
Hoa Như Ngọc nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhiệt tình của Chung Bân, lại nói:
- Ta còn một việc khó! Bất luận thế nào, huynh đệ sơn trại đều từng là giặc cỏ, trộm cướp, trên người nhất định nhuốm đầy án mạng ! Ở trong nhà lao của tri phủ đại nhân, cũng nhất định có ghi rõ ràng.
- Hiện tại, ta xin Chung đại nhân đáp ứng ta, đem các huynh đệ của ta dựa vào mệnh quan xóa bỏ tội danh, đổi lấy thành ý của Chung đại nhân, ngài thấy thế nào?
- Việc này…
Chung Bân lập tức rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan!
Nhưng thời kỳ phi thường, làm những việc phi thường.
Chung Bân đạp bàn, nói chắc như đinh đóng cộ:
- Chỉ cần Hoa anh hùng có thể bảo đảm, các huynh đệ của ngươi về sau không giết người bừa bãi, ta nhất định đáp ứng lời đề nghị của ngươi, lập tức đem án của huynh đệ sơn trại các ngươi tiêu trừ, Từ giờ khắc này, các ngươi có thể quang minh chính đại ở đi lại ở thành Hàng Châu, giống như bách tính vậy.
Hoa Như Ngọc không ngờ Chung Bân sẽ vui vẻ như thế, thực sự có sự độ lượng biết nhìn xa trông rộng.
Nàng đứng dây chắp tay nói:
- Tốt! Ta cũng đồng ý với Chung đại nhân, sau này các huynh đệ ai dám vi phạm pháp lệnh, quấy rầy dân chúng, ta sẽ chém đầu kẻ đó đầu tiên.
Chung Bân và Hoa Như Ngọc hai người trao đổi trong chốc lát, mọi chuyện liền ổn định xuống.
Chung Bân đứng lên nói:
- Khi ta không đợi, Hoa anh hùng, ta hiện tại liền dặn người mang lương thảo, binh khí, áo giáp, ngựa… những vật này chuyển đến Hỗ gia trại! Mong rằng trại chủ có thể sớm mai lên đường cứu người, sớm đi một khắc, đó là mưu phúc cho bách tính.
Ngôn ngữ Hoa Như Ngọc cũng không nhuốm máu, liền nhanh chân bước ra ngoài.
Hỗ Tam Nương, La Đồng vội vàng đứng lên, đưa tiễn đến tận ngoài cửa!
Trần Tiểu Cửu nhìn trong phòng chỉ có Hoa Như Ngọc, thừa dịp nàng không để ý lập tức ôm lấy vòng eo nàng, hôn lên lung tung. Chỉ có điều áo giáp lạnh lẽo, ôm vào không thoải mái, vô cùng khó chịu.
Trần Tiểu Cửu cũng chỉ thơm Hoa Như Ngọc vài cái, liền bất đắc dĩ rời ra, sẵng giọng:
- Hoa Nhi, nàng cố ý sao? Mặc bộ trang phục con nhím này, đối đầu cùng ta. Tuy nhiên, Hoa muội, nàng mặc thế này trông thật uy phong, đường đường tri phủ, lại bị sát khí của nàng khiến cho sửng sốt…
- Liên quan gì ngươi!
Hoa Như Ngọc ưỡn ngực, sẵng giọng:
- Y Đằng Tuyết Tử đâu? Dẫn ta đi gặp nàng ấy, Độc Hoàng sắc thuốc cho nàng ấy, ta phải đích thân đưa đi.
Trần Tiểu Cửu vội vàng đưa Hoa Như Ngọc vào khuê phòng của Tuyết Tử.
Hoa Như Ngọc mặt lạnh, mở cửa, liền nhìn thấy Y Đắng Tuyết Tử cùng một cặp chị e song sinh, đang cười đùa thản nhiên, dường như vô cùng vui vẻ.
Khi nàng nói chuyện với cặp chị em song sinh kia, cái miệng nhỏ nhắn giương lên, không nói một lời, ngẩn người…
- Ai tự tiện xông tới, không có lễ phép như vậy?
Đan Nhi giận dữ, giương mắt nhìn lên, thấy Hoa Như Ngọc cũng giống như pho tượng, ngồi bất động ở đó thật lâu.