Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thừa tướng hoàn toàn không hiểu nổi Fack cầm thứ đồ kia hưng phán cái gì? Cũng nghe không hiểu y bô bô ba ba nói nhăng cuội gì nữa.

Thấy Fack đem lá thứ đưa qua, Tiêu Thừa tướng kinh ngạc nhận lấy, trước tên đem thư nhìn qua một lần, nhìn rồi cái gì cũng chẳng hiểu.

Nhưng, khi lão nhìn thấy ba chữ “Trần Tiểu Cửu” như rồng bay phượng múa trên dòng thư đề, trong lòng không khỏi kêu lên kinh sợ.

Lão chỉ vào đám văn tự xem không hiểu, lạ nhìn thấy anh mắt vui sướng khi người gặp họa của Fack, cũng hiểu được tại sao y lại vui sướng như thế rồi.

Hóa ra… Trần Tiểu Cửu lại biết tiếng Anh.

Tiêu Thừa tướng thông suốt được tầng ý tứ này, kìm lòng không đậu bắt đầu hoa tay múa chân vui sướng.

Sau đó, lão cứ thế lại lâm vào trầm tư.

Lão nhạy bén cảm nhận được, năm tên phiên dịch người Anh chết và mất tích, thêm hai gã biên dịch cũng chết, phải chăng chính do Trần Tiểu Cửu gây ra, cũng có thể là do Diệp Ngâm Phong gây ra?

Vấn đề này đi sâu vào khiến lão bối rối, cũng khiến lão không có biểu hiện hưng phấn điên cuồng như Fack.

Tiêu Thừa tướng chỉ vào ba chữ “Trần Tiểu Cửu” trên bức thư, trấn an Fack một chút mới mang theo vẻ mặt nghi ngờ đi khỏi dịch quán.

Trần Tiểu Cửu mấy ngày nay nhàn rỗi vô sự, đã dẫn theo Ngộ Năng, Phan Tường, Phương Văn Sơn chọn lựa được nơi tốt làm cửa hàng, tính toán đem việc kinh doanh phát triển đến kinh thành.

Vả lại, đám người nước Anh xuất hiện, đã cho Tiểu Cửu một cơ hội phát triển rất nhanh.

Hắn chỉ bảo đám người Trư Ngộ Năng, Phương Văn Sơn, Phan Tường chia nhau đem toàn bộ tơ lụa vải vóc dư thừa vận chuyển đến, càng nhanh càng tốt.

Trư Ngộ Năng tuy không hiểu rõ dụng ý của Tiểu Cửu là gì, nhưng rất nhanh phái người làm theo.

Dặn dò xong xuôi mọi việc, Tiểu Cửu buồn chán hết sức, liền cùng đám đại nho trong Quốc Tử Giám chơi cờ, làm thơ.

Ngẫu nhiên đem câu thơ đầu của Lý Bạch, Đỗ Phủ ra ngâm, liền khiến đám đại nho cậy già lên mặt kinh sợ, cũng là một chuyện thú vị.

Ngược lại Triệu Văn Thái đối với Tiểu Cửu vô cùng tốt, trong lòng rất cảm động và nhớ tới ân đức của hắn, trong lời nói có ý tưởng muốn đi theo Tiểu Cửu, Tiểu Cửu ngược lại rất vui vẻ hầu tiếp.

Ngày hôm nay, Tiểu Cửu vừa mới ăn cơm trưa xong, đang ở thư phòng nghỉ ngơi.

Tiêu Thừa tướng, Lễ Bộ Thượng thư Viên Hải không biết nghĩ gì, lại đi vào Quốc Tử Giám thị sát.

Triệu Thạc là giám chính của Quốc Tử Giám. Đối với việc Tiêu Thừa tướng tới thăm cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng có thêm rất nhiều tò mò.

- Tiêu Thừa tướng, Viên Thượng thư, không đón tiếp được từ xa. Mong hai vị đại nhân không trách phạt.

Triệu Thạc trước mặt quyền thế, cũng phải bày ra một bộ mặt tươi cười chào đón.

- Tiêu Thừa tướng, không biết ngài đại giá quang lâm, có chuyện gì quan trọng không?

Tiêu Thừa tướng cười nói:

- Trần công tử, Triệu đại gia không phải là môn sinh thiên tử gần đây sao? Hoàng thượng trăm công ngàn việc, không có thời gian tới thăm. Bổn tướng đương nhiên nên thay mặt cho Hoàng thượng đến đây an ủi rồi.

Nói rồi nhìn xung quanh, hiếu kỳ hỏi:

- Ai, Trần công tử? Triệu đại gia đâu rồi?

- Triệu đại gia hôm nay đi ra ngoài nghiên cứu học vấn rồi. Trần công tử đang nghỉ ngơi, tại hạ hiện tại đã giúp đại nhân đánh thức Trần công tử. Nếu Trần công tử biết Tiêu Thừa tướng tự mình đến thăm, nhất định sẽ vui mừng vô cùng.

Triệu Thạc vội vàng đáp ứng, liền đi thư phòng mời Tiểu Cửu.

- Trần công tử, ngài tỉnh rồi. Tiêu Thừa tướng đích thân tới thăm ngài, chậc chậc… Có thể lọt được vào mắt xanh của Tiêu Thừa tướng, đây là phúc lớn bậc nào đây.

Triệu Thạc thở hổn hển chạy vào thư phòng của Trần Tiểu Cửu, càu nhàu không sợ làm phiền người khác.

Trần Tiểu Cửu trở mình, than vài câu:

- Để cho lão chờ!

Nói rồi lại ngủ tiếp.

- Cái… cái gì? Để cho Tiêu Thừa tướng tiếp tục chờ?

Triệu Thạc bỗng chốc mắt choáng váng, nghĩ mình chưa rõ lời Tiểu Cửu, lại nói:

- Vâng, là Tiêu Thừa tướng đích thân tới thăm ngài…

Còn chưa nói xong, Tiểu Cửu đã bày ra một động tác hừ mũi!

Triệu Thạc cũng là lướt theo hướng gió, nháy mắt đã hiểu được Tiểu Cửu là đang lên mặt, chẳng qua tài tử dám đối với Tiêu Thừa tướng như vậy, trong Quốc Tử Giám Trần Tiểu Cửu là người độc nhất.

Triệu Thạc ủ rũ đi tới bên Tiêu Thừa tướng, uyển chuyển hướng lão Thừa tướng nhắn gửi lời của Tiểu Cửu:

- Trần công tử ngày hôm qua mất ngủ, nay vẫn buồn ngủ, tại hạ gọi mãi chưa tỉnh. Thật khiến Tiêu Thừa tướng chê cười, bằng không tại hạ lại đi gọi Trần công tử dậy?

Bốn mươi lăm đại nho ở đây trong nháy mắt hiểu được tâm tư của Tiểu Cửu, đồng loạt nhìn gương mặt Tiêu Thừa tướng nếp nhăn ngang dọc, lại muốn nhìn xem lão làm thế nào.

Là phẩy tay áo bỏ đi, hay đứng tại chỗ ra oai sấm sét?

Vượt ngoài dự liệu của mọi người, Tiêu Thừa tướng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, hòa ái gần gũi nói:

- Trần công tử nếu đang ngủ trưa, vậy trước tiên không nên quấy rầy Trần công tử nghỉ ngơi. Chúng ta trước mắt ngồi trò chuyện một lát, sau đó bổn tướng lại đi thăm hỏi Trần công tử.

Gần năm mươi vị đại nho đưa mắt nhìn nhau, trong lòng rung động không thôi – Tiêu Thừa tướng xem ra thật sự trong cuộc tỷ thí vào Bác học hồng nho đã bị Tiểu Cửu thu phục rồi.

Tiêu Thừa tướng chờ đợi, cũng đã trải qua ba canh giờ!

Cách mỗi canh giờ, Triệu Thạc liền phái người đến gọi Tiểu Cửu một lần, nhưng đều không công mà lui. Khiến gã tò mò là sau mỗi lần Tiểu Cửu cự tuyệt, Tiêu Thừa tướng sắc mặt liền hòa ái hơn một chút.

Như vậy mọi người nhìn không ra hai người đang chơi trò chơi bí hiểm gì.

Rốt cuộc mặt trời cũng sắp ngả về tây, lúc này Trần Tiểu Cửu mới mơ màng tỉnh dậy từ mộng ngọc, rốt cuộc bóng dáng đã hiện ra trong đại sảnh.

Đột nhiên chuyện lạ xảy ra. Tiêu Thừa tướng liền đó đứng dậy, đón Tiểu Cửu đang đi tới, khóe miệng cong cong mềm mại ý cười:

- Trần công tử, bản tướng thay mặt Hoàng thượng tới thăm ngươi! Đợi ngươi đã chừng ba canh giờ, Trần công tử vẫn chưa đi ra, bản tướng đành phải mất hứng mà về.

Trần Tiểu Cửu dụi dụi con mắt, tựa như mới nhận ra Tiêu Thừa tướng. Từng lỗ chân lông bùng nổ kinh ngạc nói:

- Ai da, đây không phải Tiêu Thừa tướng đại giá quang lâm sao? Lẽ nào đã khiến Tiêu Thừa tướng đợi ta suốt ba canh giờ?

Hắn đờ đẫn xoay người, oán giận hướng Triệu Thạc nói:

- Giám chính đại nhân, Thừa tướng đại nhân đích thân tới, ngài thế nào không nói với ta một tiếng? Đây không phải khiến cho ta phụ lòng người, không biết đối nhân xử thế, cố ý làm khó cho Tiêu thừa tướng rồi sao?

A?

Triệu Thạc tức giận đến trợn mắt há mồm nói không lên lời, lòng thầm mắng mỏ “Bố gọi ngươi ba lượt, ngươi còn đứng đó vờ vịt cái gì?”

Nhưng nỗi khổ lại nói không ra lời, đành phải ngượng ngập chê cười, nhưng trong lòng âm thầm đem Tiểu Cửu hắn ra mắng chửi không thôi.

Tiêu thừa tướng lẽ nào đoán không ra tâm tư của hắn chứ?

Lão lần này đến cũng không phải tìm lấy tức giận, làm như vậy là để xác minh hư thực, còn muốn mượn cơ hội này tra xét thái độ của Tiểu Cửu đối với việc mấy người nước ngoài và hai vị quan viên bị giết.

- Trần công tử không cần đa lễ, là bản tướng không để cho Triệu giám chính quấy nhiễu ngươi nghỉ ngơi, việc này có thể đừng trách ông ta.

Đám đại nho đều cố nén cười, thầm nghĩ Tiêu Thừa tướng vẫn là đang nói xằng nói bậy. Đây rõ ràng là tự mình tìm lối thoát cho mình mà thôi.

Trần Tiểu Cửu vẫn tiếp tục ngáp vặt, mắt liếc nhìn Tiêu Thừa tướng, nhíu mi nói :

- Tiêu đại nhân, ngài tới tìm ta có phải có việc hay không? Bằng không, ngài một năm cũng chẳng đến Quốc Tử Giám một lần.

Tiêu thừa tướng nháy mắt đỏ mặt, ngại ngùng cười nói:

- Trần công tử, vẫn nghe được ngươi hiểu biết sâu rộng, thiên hạ không ai địch nổi, lợi hại hơn người, nhưng không ngờ ngươi còn biết tiếng nước ngoài đó?

Lão nói thẳng ép hỏi Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc:

- A? Tiêu thừa tướng từ nơi nào có được tin tức này? Tiếng nước ngoài này… Ta thật cũng biết một chút, bất qua là bàng môn tà đạo, không dùng trong phòng lớn, hơn nữa ta phỏng đoán không gặp được người nước ngoài, thứ tiếng này học cũng để làm gì đâu chứ?

- Làm sao có thể vô dụng, có tác dụng lớn đó!

Tiêu thừa tướng bỗng nhiên đứng dậy, run rẩy nói:

- Trần công tử, có thầy tu nước Anh mang theo mấy trăm người nước ngoài đến Đại Yến bàn việc buôn bán, ngươi cũng biết việc này chứ?

Trần Tiểu Cửu nhíu mi nói:

- Có biết. Bất quá ta chỉ là một tài tử nho nhỏ, đại sự bang giao này, đương nhiên là do Thừa tướng đại nhân cùng Viên Thượng thư xử lý. Việc này có quan hệ gì tới ta?

Trần Tiểu Cửu thấy trong đôi mắt Tiêu Thừa tướng lóe lên ánh sáng âm u, liền biết lão đã hoài nghi cái chết của mấy phiên dịch kia là do mình làm.

Nếu như mình không thừa nhận biết chuyện đám thầy tu người Anh đến đây bàn chuyện giao dịch làm ăn, đó chẳng phải không đánh đã khai sao. Bất kể thế nào, đại sự như vậy Diệp Ngâm Phong đều đã biết, mà mình cùng họ Diệp kia quan hệ mật thiết, ai không biết?

Đối với việc Trần Tiểu Cửu rộng rãi tự nhiên thừa nhận, Tiêu Thừa tướng cảm giác vô cùng bất ngờ.

Lão lại một lần nữa dò xét:

- Trần công tử, ngươi có biết việc này quả rất tốt. Hiện nay lại có một việc, cần Trần công tử ra mặt hỗ trợ.

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Có lời gì Tiêu thừa tướng cứ việc nói, phàm là việc Tiểu Cửu có thể làm được, nhất định đem toàn lực tương trợ.

- Trần công tử thực là người có lòng nhiệt tình.

Tiêu Thừa tướng buồn bã nói:

- Người nước ngoài này muốn cùng chúng ta bàn việc làm ăn, nhưng ngôn ngữ bất đồng, muốn mời Trần công tử làm phiên dịch, có thể giúp chúng ta kết nối với nhau. Coi như vì triều đình Đại Yến cống hiến chút công sức…

- Việc đó sao! Tiêu thừa tướng, ngươi đây không phải hại ta sao?

Không đợi Tiêu thừa tướng nói dứt lời, Trần Tiểu Cửu lập tức vỗ bàn, con mắt nhìn thẳng lão Thừa tướng, mặt xanh mét, bày ra một bộ dạng chán nản vô lực.

Lời vừa nói ra, tất cả đại nho đều cảm thấy vạn phần kinh ngạc!

- Trần công tử nói gì vậy? Bản tướng có ý tốt, như thế nào lại hại ngươi?

Tiêu Thừa tướng giờ phút này hoàn toàn đoán không ra hắn muốn làm gì, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.

Trần Tiểu Cửu thở phì phì nói:

- Tiêu thừa tướng muỗn gạt ta, ta cùng đại ca Diệp Ngâm Phong quan hệ vô cùng tốt. Người khác không biết sự tình, ta cũng là biết nhiều hơn một chút.

- Ta từ nơi đại ca biết được, trong một đêm, năm tên phiên dịch trong đám thầy tu người Anh kẻ chết người mất tích, hai tên phiên dịch trong Lễ Bộ cũng chết oan chết uổng! Hừ… Ta cũng không phải người ngu, đương nhiên có thể nhìn ra được, đây là một vụ mưu sát có chủ ý. Lúc này ngài bảo ta làm phiên dịch, chẳng phải đưa ta nhảy vào hố lửa hay sao?

Tiêu thừa tướng nhìn bộ dạng hắn mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng nói:

- Trần công tử, bản tướng thật sự không có ý tứ đó…

- Đừng nói nữa!

Trần Tiểu Cửu nóng nảy phất tay , thơ phì phì nói:

- Chuyện này ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng Tiêu Thừa tướng, ngài đừng hy vọng nữa, bằng không… cái mạng nhỏ của ta cũng không giữ được rồi.

Nói dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi, dường như không để cho Tiêu thừa tướng một cơ hội giải thích!

Viên hải nhìn bóng lưng bướng bỉnh của Tiểu Cửu, tức giận nói:

- Cuộc đời này thế nào có người kiêu ngạo, ngông cuồng như thế, rõ ràng không để Thừa tướng đại nhân vào mắt. Đại nhân, ngài ngàn vạn lần không thể bỏ qua cho hắn.

Tiêu thừa tướng nhìn bóng lưng căm tức của Tiểu Cửu xa dần, chẳng những không tức giận, trong lòng ngược lại không hiểu sao còn có chút cao hứng. Thông qua thử nghiệm vừa rồi, lão đã đưa ra được kết luận vô cùng xác thực, việc phiên dịch bị giết, quả thực không liên quan đến Trần Tiểu Cửu. Bởi vậy cũng có thể phỏng đoán, việc này không liên quan đến Diệp Ngâm Phong.

Chỉ cần Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong cùng cỗ thế lực này không liên quan đến nhau, việc giao dịch cùng đám người nước ngoài đó, liền nằm trong phạm vi khống chế của lão.

Tiêu Thừa tướng cùng Viên Hải cùng rời khỏi Quốc Tử Giám!

Viên Hải buồn bã nói:

- Thừa tướng đại nhân, nhìn bộ dáng đó của Trần Tiểu Cửu, dường như nhất định sẽ không nhận làm phiên dịch đâu. Việc này phải làm thế nào mới được đây.

Tiêu Thừa tướng cười ha hả, mắt híp lại, tin tưởng trăm lần nói:

- Sai! Mười phần sai! Nếu ta đoán không sai, Trần Tiểu Cửu giờ phút này đang lo lắng chờ chúng ta tới cửa cầu hắn đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK