Trần Tiểu Cửu nói được thì làm được, cho dù lòng ngứa khó gãi, vẫn kiềm chế được tình cảm của mình. Ham muốn, đương lúc Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Sau khi Song Nhi hầu hạ tắm xong, liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Trần Tiểu Cửu bị Song Nhi khiêu khích nên không hề thấy buồn ngủ, tiểu đệ đệ vẫn đang “ngẩng cao đầu” cùng hắn trải qua màn đêm yên tĩnh.
Mây đen thổi qua, bướng bỉnh che khuất đi sự giảo hoạt của ánh trăng.
Hắn thở dài một tiếng, không ngờ đã bị miễn chức, lại vui như vậy, từ đó về sau, càng tự do hơn. Nhàn đến vô sự, mục tiêu đối với ngày sau đã có tổng kết.
Từ nay về sau, tổ chức được quân đoàn Anh Mộc vững chắc, dũng mãnh xông vào Trích Tính Lầu để giục nhuệ khí, đạt được thiên kim.
Lại mua thêm thuyền để phân cao thấp với Long Đại ở sông Tiền Đường.
Sau khi đạp đổ được Long Đại, hùng bá một phương, đến lúc đó, sẽ nghĩ ra cách để thoát khỏi thân phận nô tịch, rời khỏi hẳn Chu gia.
Đến khi đó, sẽ cưới Song Nhi, lấy Tuệ Nương, còn cả Hồng Hạnh. Đúng rồi, còn thêm cả Đan Nhi nữa.
Nghĩ tới đây, trong đầu lại hiện ra hình bóng của Nhị tiểu thư lạnh lùng, hừ, những người phụ nữ bên cạnh ta, thiên kiều bá mị, người nào không hơn gấp trăm lần ngươi chứ? Ai mà không có tính tình nóng nảy như ngươi chứ? Ác nghiệt vô tình?
Hắn nghĩ ngợi lung tung, vẫn không hề buồn ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa rất thấp ở ngoài cửa, trong lòng hắn sợ hãi, ban đêm canh ba ngoài trừ Đan Nhi, ai có thể gõ cửa phòng hắn? huống chi Đan Nhi từ trước tới giờ đều là nhân vật lui tới lui đi, căn bản không biết cửa là vật gì.
Tuy rằng mây đen che khuất ánh trăng, nhưng trong bóng đêm hắn nhìn rất lâu, cũng có thể nhìn thấy động thái của cái bóng đen ngoài cửa, hắn vừa muốn lên tiếng hỏi, đã thấy bóng người ngoài cửa chợt lóe lên, biến mất hoàn toàn.
Trần Tiểu Cửu âm thầm lấy làm lạ, khi đang mê hoặc, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ có chút động tĩnh, hắn quay đầu nhìn, chỉ có một bóng đen đang có ý đồ chui vào qua cửa sổ.
Hắn thấy một cảnh tượng như vậy, quá sợ hãi, đây là tên trộm nào, không đi phòng tiểu thư hay thiếu gia trộm đồ, lại chạy tới phòng của một tiểu đinh gia kiếm ăn, quả là một tên trộm ngu xuẩn. Hắn từ trong chăn trèo ra không để lộ chút động tĩnh gì, không kịp mặc áo, trên người chỉ mặc có một chiếc quần lót gợi cảm, trong tay cầm một cây côn điện, chợt lóe lên, ẩn vào dưới bàn, hai mắt sáng lên, lén xem xem cái bóng đen kia rốt cuộc có ý gì.
Nhị tiểu thư ở trong phòng càng nghĩ càng tức, chút âm này tuy không quan trọng, nhưng âm mưu sau lưng lại là một tảng đá lớn, ép nàng không nuốt trôi cơn giận.
Việc này không nhanh chóng giải quyết, dựa vào tính khí của nàng, nhẹ thì mất cân đối nội tiết, dì cả ba tháng không đến; nặng thì thần kinh thác loạn, đần đần độn độn.
Nàng nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, ngực phập phồng, không hề buồn ngủ, một lát lại ngồi dậy, tìm thấy một bộ quần áo màu đen ôm sát người, mặc xong, mang theo một cây gậy, muốn nhân lúc Tiểu Cửu ngủ say, đánh hắn bán sống bán chết,
Một tên hầu, đại dâm tặc., cho dù đánh chết, quan phủ điều tra, nhiều nhất cũng chỉ phải bồi thường mấy lượng bạc là có thể qua quan, có gì đâu chứ.
Nàng trước giờ chưa từng xuống tay lén lút như vậy, những việc làm hôn mê bất tỉnh, trong đêm đen gió nhẹ từ từ thổi qua khuôn mặt của nàng, thoáng qua một hơi mát, rất có hương vị của áo gấm đi đêm.
Tuy nàng tính khí hay cáu kỉnh, nhưng quanh năm suốt tháng một mình đảm đương mọi việc, đã dưỡng thành một thói quen tinh tế, đầu tiên nhẹ nhàng gõ cửa phòng Trần Tiểu Cửu, nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, xác định Trần Tiểu Cửu đã ngủ say, nàng cười lạnh lùng, lách tới cửa sổ, rón rén trèo lên.
Cửa sổ tuy nhỏ, nhưng thân thể nàng rất thông minh lanh lợi, từ từdịch chuyển, lặng lẽ chui vào không một tiếng động.
Trong phòng, một màn đen kịt, nhị tiểu thư cẩn thận đi tới đầu giường, thấy chăn đệm vẫn rải, trong lòng đột nhiên giật mình, vừa kích thích lại vừa sợ hãi, muốn đập cây gậy của mình xuống, có phải thật sự muốn mạng chó của tên dâm tặc này không? Trong lúc đang do dự, thầm hận bản thân mình không quả quyết, trong lòng lưỡng lự, nhắm mắt lại giơ cây gậy lên, đánh xuống đập lung tung, trong miệng còn hét:
- Dâm tặc, ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi…
Nàng cữ ngỡ nhất định sẽ nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ của Trần Tiểu Cửu, nhưng cảnh tượng trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện, chỗ cây gậy đập xuống, rất mềm mại, nàng dở chăn ra nhìn, kinh ngạc không hiểu, bên trong rõ ràng là một đôi gối, nhưng không thấy bóng người nào?
Đang trong lúc suy nghĩ khó hiểu không lời giải đáp, một cái bóng trần trùng trục nhanh như chớp vụt lại phía sau, rồi cùng nàng ngã lăn trên giường, cái bóng trơ trui ấy hung hăng đè lên cơ thể mềm mại yếu ớt của nàng, nàng tâm hoảng ý loạn, muốn hét to lên, cái bóng trần trui ấy một tay che miệng nàng, một tay bóp ở cổ nàng, hung tợn nói:
- Còn hô nữa, ta bóp chết ngươi.
Hóa ra Trần Tiểu Cửu mặc cái quần lót rất khêu gợi, ngồi co ro dưới bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cái bóng đen, hắn tuy nhìn không rõ dung mạo của người mặc đồ đen kia, nhưng từ thân hình tinh tế này có thể đoán ra, người này không thể nghi ngờ chính là Nhị tiểu thư.
Cho đến tận lúc này, trong lòng không khỏi nghi ngờ, cô nàng này canh ba khuya khoắt không ngủ, mang theo cây gậy trong cảnh tối lửa tắt đèn đến phòng hắn, lẽ nào là mộng du? Hoặc là Nhị tiểu thư bụng dạ hẹp hòi, vì chuyện hôm nay mà canh cánh trong lòng, thừa dịp hắn ngủ say gây phiền phức cho hắn.
Hừ.., cẩn thận suy nghĩ, phần lớn lànguyên nhân thứ hai, khi đang do dự khó hiểu, thấy Nhị tiểu thư mang theo cây gây đập tung tóe trên chăn màn trên giường của hắn, miệng còn quát mắng đánh chết mình.
Cô nàng này thật là ác độc, ta nếu mới ngủ, trận đòn này không đầu không đuôi đánh tới, há không phải là đánh ta tàn phế sao? Làm không tốt kiểu gì cũng đi đời nhà ma.
Hắn thở hổn hển, đột nhiên đứng dậy xông về phía Nhị tiểu thư.
Nhị tiểu thư đột nhiên bị một thứ khổng lồ đè lên người, cổ lại bị một bàn tay bóp chặt, nàng thầm kêu không được, nhờ ánh trăng cẩn thận quan sát kĩ, giọng nói từ cổ họng phát ra:
- Trần Tiểu Cửu, đại dâm tặc.
- Tiểu thư cô, nếu không phải ta cảnh giác một chút, hôm nay suýt nữa bị nàng đánh cho chết chắc rồi.
Trần Tiểu Cửu cười lạnh một tiếng, thân hình cường tráng ép xuống người mỹ nhân thiên kiều bá mị, vô cùng sảng khoái, hắn nhìn Nhị tiểu thư nói:
- Ta tôn trong gọi nàng là Nhị tiểu thư, hay là gọi nàng một tiếng Mị Nhi? Hay gọi nàng là “dâm nữ”?
- Dâm tặc, buông ta ra.
Nhị tiểu thư sau một hồi bối rối, cố gắng không giãy dụa, lạnh lùng nói . Vì nàng phát hiện mình càng giãy dụa, Trần Tiểu Cửu càng đè nàng chặt hơn, rất nhiều chỗ bị Trần Tiểu Cử nhân cơ hội lạm dụng.
- Ta là dâm tặc?
Trần Tiểu Cửu cười lạnh nói:
- Tiểu dâm nữ nàng, nàng đang nói hồ đồ gì vậy?
- Ngươi dám nói ta là dâm nữ?
Nhị tiểu thư giọng nói run rẩy, một bụng đầy sự phẫn nộ nói.
- Nếu nàng không phải dâm nữ, tại sao nửa đêm canh ba lại chạy tới phòng ta? Còn nằm trên giường của ta?
- Ta…
Nhị tiểu thư ngực phập phồng, dưới sự bao vây mãnh liệt của Trần Tiểu Cửu, cơ thể nàng xuất hiện một sự khoái cảm mà trước giờ chưa từng có, thậm chí còn thích đến tận xương tủy. Hơi thở sâu trong sự hỗn loạn của nàng, muốn kìm nén sự khoái cảm này, nhưng sự xâm nhập của hơi thở, từng hơi thở của một nam nhi toát ra từ trên người Trần Tiểu Cửu, khiến cả mặt nàng đỏ lên, tai nóng ran, nhiệt độ cơ thể cũng tùy ý tăng lên, trong lúc nhất thời không hiểu nổi lòng mình, trái tim non nớt kinh hãi.
Nàng cố gắng cãi lại:
- Dâm tặc, ngươi muốn làm gì với ta, ngươi mau buông ta ra, bằng không ta kêu người đến.
- Ta không muốn làm gì Nhị tiểu thư, trái lại phải là ta muốn biết Nhị tiểu thư muốn làm gì với ta?
Trần Tiểu Cửu chăm chú nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng, trong lòng không có từ hung hăng nhảy lên.
Mị Nhi này, quả nhiên người cũng như tên, không phải là xinh đẹp bình thường.
Sắc mặt nuột nà, nước da như tuyết, xinh như hoa, đẹp không sao tả xiết. Giữa cổ và cằm hợp thành một đường cong say đắm lòng người, thu hút ánh mắt của hắn. Thân hình mềm mại không xương, tinh xảo, đặc sắc. Cặp vú mềm mại trắng mịn, khiến hắn động lòng, theo những cử động rất nhẹ của Nhị tiểu thư, hắn càng trở lên mãnh liệt, hắn làm bộ như lơ đãng, dùng tay đè chặt cặp vú của nàng, trong lòng thầm thấy sung sướng.
- Dâm tặc, ngươi buông ta ra trước.
Nhị tiểu thư lạnh lùng nói.
- Dâm nữ, nàng nói tại sao lại muốn ám hại ta trước?
Trần Tiểu Cửu kiên trì.
- Dâm tặc, không buông ta ra, ta sẽ kêu người đến.
Nhị tiểu thư nói.
- Dâm nữ, nàng cứ kêu, hừ.., để mọi người tới xem Nhị tiểu thư nhà họ Chu nửa đêm canh ba đến vụng trộm với một đầy tớ, không cần nửa ngày, đại danh của nàng sẽ truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ.
Trần Tiểu Cửu khinh thương nói.
Nhị tiểu thư hổn hển, cố gắng dùng sức xoay người nói:
- Dâm tặc, thả ta ra.
- Dâm nữ, không thả là không thả.
- Dâm tặc, mau buông ra.
- Dâm nữ, không buông.
- Dâm tặc…
- Dâm nữ..
Theo cơ thể giãy dụa của Nhị tiểu thư, sự cọ sát của hai người càng tăng lên, nhiệt độ cơ thể của nàng tăng càng nhanh, khoái cảm cũng dâng lên như nước, Trần Tiểu Cửu cơ thể bóng loáng tạo ra cho nàng một sự xung kích mãnh liệt, nàng quyết tâm, biết đối mặt với tên dâm tặc này, mình cũng không thể bó tay chịu trói được, nếu không nhất định sẽ có lửa.
Nhân lúc Trần Tiểu Cửu không để ý, nàng hung hăng cắn vào cổ tay của Trần Tiểu Cửu.
- Dâm nữ..đau quá..
Cô nàng này tranh thủ hạ miệng, hắn kêu rống lên một tiếng, tay kia hung hăng véo một cái trên bầu vú của Nhị tiểu thư.
- A, đau quá..Dâm tặc, ta không tha cho ngươi.