Hoa Như Ngọc bĩu môi nói:
- Muộn vậy rồi, Triệu Thạc còn tới quý phủ ta sao? Giải quyết việc chung, ngươi bảo y về đi, có việc gì ngày mai nói, ta không muốn bị tức tới giết người đâu.
Tiểu nha đầu vừa định lui xuống, Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Để Triệu Thạc vào đi, không nên chậm trễ người ta.
Tiểu nha hoàn nhíu mày, không biết nên nghe lời ai.
Hoa Như Ngọc sẵng giọng:
- Tiểu Cửu, chàng không sợ ta giết người sao?
- Giết người? Tự dưng giết người làm gì?
Trần Tiểu Cửu thần bí cười nói:
- Nàng rộng lượng chút đi, Triệu Thạc là tới để tặng lễ vật, nàng chính là muốn giết người, e là cũng không có cớ.
Triệu Thạc đi theo a hoàn vào thư phòng, nha hoàn dâng trà cho y, rồi lặng lẽ ở một bên.
Một lát sau, hai người Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc bước vào, Trần Tiểu Cửu cười chào Triệu Thạc nói:
- Triệu đại nhân, tiệc rượu vừa rồi, ông cáo về trước, quả thật đáng tiếc. Sau đó, Phòng Linh tới, bọn ta uống vô cùng vui sướng, thiếu Triệu đại nhân, thiếu mất một niềm vui.
Triệu Thạc vội khom người thở dài với Trần Tiểu Cửu, nói:
- Trần đại nhân, lúc đó ta không được khỏe, bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi, đây là tới phủ để xin lỗi, vẫn mong Trần đại nhân bỏ quá cho.
Triệu Thạc thở dài với Hoa Như Ngọc, Hoa Như Ngọc mặt lạnh đáp lễ, dáng vẻ lạnh lùng, Triệu Thạc cũng không để ý – Hoa Như Ngọc cho dù là Đại tướng quân, cũng là vợ của Trần Tiểu Cửu, chỉ cần chế định được Trần Tiểu Cửu, vợ của hắn đương nhiên cũng bị chế định.
Trần Tiểu Cửu cười, nói:
- Triệu đại nhân, tiệc rượu chúng ta vẫn chưa tận hứng, lúc này đêm trăng gió mát, uống thêm lượt nữa, thế nào?
- Trần đại nhân nghĩ tới điều này, thật là tốt.
Triệu Thạc cũng hi vọng dùng rượu để giảm bớt sự xấu hổ giữa đôi bên.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Đây gọi là anh hùng cùng chung chí lớn.
- Anh hùng cái rắm.
Hoa Như Ngọc nghe hai người lại muốn uống rượu, còn nói cái gì mà anh hùng, ghê tởm tới tận xương tủy, nhìn gương mặt vui cười hòa thuận của Triệu Thạc, cáu giận nói:
- Nếu thật là anh hùng, thì bây giờ nên lấy quốc sự làm gốc, làm sao có thể bị bè lũ xu nịnh, lấy tư để không để ý tới an nguy trăm họ?
Triệu Thạc không hổ gừng càng già càng cay, vẫn cười rạng rỡ như hoa, bộ mặt dày kia khiến Trần Tiểu Cửu cũng cảm thấy phục.
Trong chốc lát, nha hoàn lại mang rượu thịt lên.
Trần Tiểu Cửu cũng không vội hỏi mục đích tới của Triệu Thạc, chỉ nói chuyện chuyện phiếm cùng y, trong lời nói, phát hiện suy nghĩ của Triệu Thạc, nhận thức uyên bác, tuy láu cá, nhưng đôi khi lại lộ ra ý đồ chân thực, có vài phần thâm sâu.
Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ nhỏ, quanh quẩn tiến vào, đêm hơi se lạnh, mang theo chút hương vị của sự lãng mạn.
Trần Tiểu Cửu tâm trạng rất tốt, lại sai nha hoàn nói:
- Mau mời Tuyết Tử qua đây, ta và Triệu đại nhân muốn thưởng thức một chút tiếng đàn mạn diệu tao nhã của Tuyết Tử.
Tuyết Tử?
Triệu Thạc vừa nghe liền ngây người, sứ giả đến từ Uy quốc kia, có một vị Nội thân vương của hoàng thất, không phải tên là Tuyết Tử sao? Hay là…
Hoa Như Ngọc tức tới sắc mặt xanh mét, hung hăng giẫm lên chân Tiểu Cửu dưới gầm bàn, hừ nói:
- Chàng coi Tuyết Tử là người thế nào? Người ta là Nội thân vương, chẳng lẽ lại có thể giống như trước, đàn hát cho chàng nghe sao? Chàng đúng là uống nhiều rồi?
Triệu Thạc vừa nghe, không khỏi ngẩn người một lát: Quả nhiên là Tuyết tử Nội thân vương đó, nhưng nàng ta sao lại ủy thân trong phủ Trần Tiểu Cửu, Trần Tiểu Cửu còn để Nội thân vương đàn hát? Đây đều là quan hệ hỗn loạn gì vậy?
Trong chốc lát, Tuyết Tử toàn thân mặc váy dài, ôm đàn cổ, rón rén bước tới, sự tao nhã đó, khiến Triệu Thạc ngưỡng mộ tới mức thiếu chút nữa không khép được cằm.
Hoa Như Ngọc hừ mạnh một tiếng, mới khiến Triệu Thạc khiếp sợ mà bừng tỉnh lại, hai má đỏ bừng, ngượng ngùng chắp tay, nhìn Tuyết Tử ôm đàn cổ trong lòng, thầm nghĩ Nội thân vương Tuyết Tử sao lại nghe lời Trần đại nhân như vậy? Lẽ nào giữa họ có quan hệ gì không trong sáng?
Tuyết Tử đáp lễ với Triệu Thạc, ngồi cạnh Hoa Như Ngọc, đánh đàn trợ hứng.
Hoa Như Ngọc kéo tay Tuyết Tử, không để nàng đánh đàn, u oán nói:
- Tuyết Tử tỷ tỷ, tỷ nghe lời Tiểu Cửu như vậy? Chàng muốn tỷ đánh đàn tỷ cũng đánh? Tốt xấu gì tỷ cũng là Nội thân vương mà? Nghe lời muội, không nên thỏa mãn tâm nguyện của chàng.
Tuyết Tử cười không nói, quay đầu nhìn Trần Tiểu Cửu, trong đôi mắt ẩn chứa phong tình quyến rũ, làm cho người ta say lòng.
Triệu Thạc thấy cảnh tượng đó, cũng càng thêm chứng thực dự đoán của mình, không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ, trong lòng càng thêm bái phục thủ đoạn của Trần Tiểu Cửu.
Hoa Như Ngọc thấy dáng vẻ dịu dàng kia của Tuyết Tử, trong lòng thở dài, buông tay Tuyết Tử, tức giận nói:
- Tỷ thật nghe lời chàng ấy! Đổi lại là muội, dám yêu cầu muội chơi đàn, muội sẽ một cước đạp lên bàn, khiến chàng không đứng dậy nổi.
- Muốn nghe ca khúc gì?
Tuyết Tử tự nhiên cười nói, ánh mắt mê say nhìn Tiểu Cửu, trong lòng tràn ngập nhu tình.
Thấy Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm mình, nhìn tới ngây người, hồn nhiên quên điểm tấu, Tuyết Tử mỉm cười quyến rũ, bàn tay mềm mại trắng nõn, lướt qua phím đàn, tiếng đàn tao nhã mà triền miên quanh quẩn bên tai, làm động lòng người.
Đúng là bản Phượng cầu hoàng sầu triền miên.
Hoa Như Ngọc thấy dáng vẻ liếc mắt đưa tình của Tuyết Tử và Tiểu Cửu, trong lòng tức muốn chết – Hai người này, sao lại đưa tình trước mặt người ngoài như vậy chứ?
Triệu Thạc vô cùng xấu hổ, vội giả bộ có cảm giác say, gục xuống bàn ngủ, bên tai lại dựng lên, thầm nghĩ ca khúc này thật hay, tài đánh đàn quả là khoáng cổ tuyệt kim, tuyệt không phải chỉ trưng cho đẹp.
Bản Phượng cầu hoàng tấu xong, dư âm vẫn còn văng vẳng mãi bên tai, vang bên tai Tiểu Cửu, miên man bất định, ý vị sâu xa.
Hoa Như Ngọc tức giận trong lòng, lại không khỏi bĩu môi với Tiểu Cửu, cũng sợ Tiểu Cửu lại bảo Tuyết Tử chơi đàn, vội vàng kéo Tuyết Tử uống rượu.
Triệu Thạc cũng được giải thoát, lại cạn chén lấy lòng Tiểu Cửu.
Uống một trận, Triệu Thạc cuối cùng cũng đứng dậy, nâng chén với Hoa Như Ngọc, cao giọng nói:
- Hoa tướng quân, tướng quân là anh hùng của Đại Yến, uy vũ oai phong, đẩy lui quân giặc, lập nhiều công trạng, ta thật sự rất kính nể, lại kính tướng quân một chén, ta cạn ly trước.
Triệu Thạc nói dứt lời, ngẩng đầu uống cạn chén rượu, lại thấy Hoa Như Ngọc không hề nhúc nhích, chỉ lo nói chuyện với Tuyết Tử, thật như không coi mình ra gì.
Dù là Triệu Thạc khéo léo, cũng bị Hoa Như Ngọc làm đỏ mặt, ngượng ngùng xuống đài.
Trần Tiểu Cửu trừng mắt nhìn Hoa Như Ngọc, Hoa Như Ngọc chậm rãi nói:
- Hoa tướng quân? Triệu đại nhân nhận nhầm người rồi sao? Ngay cả hổ phù còn không có trong tay ta, sao có thể xưng là Tướng quân chứ?
Triệu Thạc thấy Hoa Như Ngọc để ý tới mình, vội khom người đứng lên, cười nói:
- Hoa tướng quân, ban ngày có nhiều đắc tội, đêm nay trước tiên đến, là mang theo lễ vật, đặc biệt tới tặng cho tướng quân.
- Lễ vật?
Hoa Như Ngọc khinh thường nói:
- Lễ vật gì ta cũng không thèm, ta uy vũ không khuất phục, phú quý không thèm mê.
Nàng vừa thở phì phì vừa nói, nhìn chằm chằm Triệu Thạc.
Chỉ thấy Triệu Thạc thò tay vào tay áo, lấy ra một cái lệnh bài chạm hình phục hổ, đưa tới trước mặt Hoa Như Ngọc.
Hoa Như Ngọc nhìn một lượt, liền ngây người ở đó, lời nói quyết tuyệt kia cũng không nói ra được.
Hổ phù?
Đúng là hổ phù!
Hoa Như Ngọc run rẩy nhận lấy hổ phù, nhìn cái phù thân dầy màu vàng nhạt phát ra của nó, nắm chặt trong tay, trong lòng cảm thấy ngổn ngang cảm xúc.
Lúc còn nhỏ, nàng đã nhiều lần nhìn thấy tấm hổ phù này, cha của nàng Hoa Vô Lệ, không chỉ từng một lần nói với nàng, hổ phù chính là mệnh của Đại Yến.
Phù còn, nước còn, phù mất, nước mất.
Mà hiện nay, tấm hổ phù này cuối cùng cũng rơi vào tay mình, sự chua chát trong đó, sao có thể không khiến người ta kích động?
Triệu Thạc nhìn bộ dạng si ngốc đó của Hoa Như Ngọc, cũng không biết Hoa Như Ngọc rút cuộc có vui không, do dự nói:
- Hoa tướng quân, lễ vật này, tướng quân..thích không?
Hả?
Hoa Như Ngọc tỉnh táo lại, cất hổ phù vào ngực, vội vàng nâng chén với Triệu Thạc, cung kính nói:
- Triệu đại nhân, ta hành sự ngay thẳng, có chỗ nào đắc tội, vẫn mong bỏ quá cho, món lễ vật này, ta rất thích.
Ngẩng đầu uống hết chén rượu.
Triệu Thạc thấy cảnh tượng này, trái tim bất an cuối cùng cũng trầm ổn.
Trần Tiểu Cửu sớm đã đoán được ý đồ tới của Triệu Thạc – Triệu Thạc là một người vừa thông minh vừa khéo léo, người thông minh có thể nhìn thấy tình hình thế cục, người khéo léo càng ít phần trung thành, cho nên, khi mình mượn Lưu Lam, Triệu Văn Thái, Trịnh Bình làm ví dụ, sau khi tung ra cành ô liu, y có lý do gì để từ chối chứ?
Cho nên, sau khi Triệu Thạc rời đi một cách khó tin, Trần Tiểu Cửu liền đoán được cử động của y, chỉ là điều khiến Trần Tiểu Cửu kinh ngạc là, Triệu Thạc lại có thể lấy được hổ phù về tay nhanh như vậy, đây cũng là phản ánh cơ trí của Triệu Thạc.
Trần Tiểu Cửu không nói lời cảm ơn với Triệu Thạc, chỉ vào tấm hổ phù đó, cười nói:
- Ta rất tò mò, Triệu đại nhân sao lại lừa được hồ phù về tay vậy?
Cái từ “lừa” này khiến Triệu Thạc thầm khâm phục, vội nói:
- Trần đại nhân, ta hiểu dụng tâm lương khổ của đại nhân, chỉ là chưa lập được công trạng, không biết xấu hổ thế nào là tốt với Trần đại nhân? Cho nên, đêm nay ta cáo từ trước, chính là vì việc hổ phù này.
- Ha ha..phải nói là lừa mà, cũng vẫn chuẩn xác.
Triệu Thạc liếc nhìn Hoa Như Ngọc, mới cười nói:
- Ta nói với Viên Trác Kiến, Hoa tướng quân không cầm hổ phù rất tức giận, cho nên nàng ta quyết định ngày mai mang Thiết Giáp doanh đánh tới cửa, cướp lấy hổ phù.
- Viên Trác Kiến nghe xong lời của ta, trong lòng hốt hoảng, liền giao hổ phù cho ta, để ta giữ, cho dù Hoa tướng quân ngày mai có giết tới phủ, cũng không tìm thấy hổ phù! Còn có thể dựa vào cái cớ này mà giáng tội Hoa tướng quân ỷ vào quân quyền, xông vào phủ đệ! Đâu ngờ ta lại thuận tay giao hổ phù cho Hoa tướng quân chứ?
Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc vừa nghe vậy, không khỏi cất tiếng cười lớn, Trần Tiểu Cửu nói:
- Thế ngày mai nếu Viên Trác Kiến phát hiện Hoa tướng quân không giết tới cửa, há chẳng phải phá tan kế của ông sao, sẽ hùng hổ tìm tới cửa? Ông không sợ sao?
- Sợ! Sao không sợ?
Triệu Thạc nghe vậy, cười nói:
- Cho nên hy vọng Hoa tướng quân có thể không để ý hiềm khích lúc trước, ngày mai nhất định tới Binh bộ, làm chỗ dựa à! Ừ…, ngày mai ta triệu tập các tướng lĩnh trong kinh thành, để thưởng thức một chút phong thái của Hoa tướng quân.
Hoa Như Ngọc vội nâng chén rượu lên, kính rượu với Triệu Thạc nói:
- Triệu đại nhân ý tốt của ông, Hoa Như Ngọc cảm động trong lòng, ông yên tâm, chỉ cần ta còn, Viên Trác Kiến tuyệt không dám động đến một sợi lông của ông.
Triệu Thạc nghe thấy một câu nói của Hoa Như Ngọc, trong lòng thỏa mãn, lại nhìn Trần Tiểu Cửu, trong ánh mắt hàm chứa sự nghi ngờ.
Trần Tiểu Cửu biết Triệu Thạc đang chờ mình, vội nói:
- Nếu Hoa tướng quân chọn Viên Trác Kiến, vậy Tiêu thừa tướng giao cho ta được rồi.
Cũng nâng chén rượu, cụng chén với Triệu Thạc nói:
- Triệu đại nhân, từ hôm nay trở đi, ông cũng giống Lưu Lam, Triệu Văn Thái, Trịnh Bình, là bằng hữu của Trần Tiểu Cửu ta, chúng ta đoàn kết lại, chiếm lấy sự huy hoàng! Nào! Cùng cạn hết chén này đi.
Triệu Thạc nhận được sự chắc chắn của Hoa Như Ngọc và Trần Tiểu Cửu, trong lòng vui mừng vô cùng, cũng biết mình lại lần nữa chọn được đội hình mới, nghênh đón sự nghiệp đỉnh cao của mình, một chén rượu lại một chén cứ nối tiếp nhau, cuối cùng gục trên bàn rượu, say như chết, còn cần Trần Tiểu Cửu phải cử người đưa y về phủ.
Trần Tiểu Cửu cũng uống tới say ngà ngà, thấy khuôn mặt đẹp mê người của Tuyết Tử, con mắt duyên dáng quyến rũ đó, ôm lấy eo Tuyết Tử, ôm nàng vào lòng, ngửi mùi hương trên cơ thể nàng, lòng hươu dạ vượn, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Tuyết Tử túng quẫn, đâu ngờ Tiểu Cửu lại to gan như vậy, bàn tay đẩy Tiểu Cửu ra ngoài, ngượng ngùng nói:
- Tiểu Cửu, huynh uống say rồi, huynh đừng như vậy, Hoa muội muội đang ở kia nhìn kìa! Ôi.., huynh thật sự tỉnh à, huynh nể mặt Hoa muội muội một chút đi, trước mặt Hoa muội muội hôn muội, thật không hay..
Tuyết Tử tuy là đẩy Tiểu Cửu ra, hai má đỏ ửng, quay đầu nhìn Hoa Như Ngọc, xấu hổ nói:
- Hoa muội muội, muội xem…ta…ta không phải cố ý, ta không tránh được, muội mau giúp ta đi, Tiểu Cửu coi ta thành..coi muội thành..
Hoa Như Ngọc nhìn tuy tức giận, nhưng việc đã đáp ứng với Trần Tiểu Cửu, sao có thể hối hận?
Nàng đứng dậy, nói với Tuyết Tử:
- Tuyết Tử tỷ tỷ, Tiểu Cửu đêm nay giao cho tỷ đấy, lát nữa giúp chàng tắm, hầu hạ chàng nghỉ ngơi.
Hả?
Tuyết Tử lập tức ngẩn người ở đó, ấp úng nói:
- Hoa muội muội, việc này … việc này không hay đâu? Muội…ta…
- Có gì không hay chứ?
Hoa Như Ngọc phất tay:
- Sau này hai người cũng không cần lén lút nữa, Tiểu Cửu làm những việc đó với tỷ, ai không biết chứ? Được rồi, ta đi đây, hai người nghỉ ngơi đi, nếu ta không đi, Tiểu Cửu sẽ không tỉnh à.
- Việc này…rút cuộc là chuyện gì vậy?
Tuyết Tử nhìn bóng dáng tự nhiên phóng khoáng đi xa của Hoa Như Ngọc, trong lòng rất hồ đồ, thấy Tiểu Cửu còn đang hôn lên môi mình, tức giận nắm miệng hắn, sẵng giọng:
- Tiểu Cửu, sao huynh còn giả say? Tửu lượng của huynh, ta không biết sao? Ai dà! Huynh mau nói cho ta xem có chuyện gì? Trước mặt Hoa Như Ngọc như vậy, mất mặt quá..
- Hoa muội muội đi thật rồi sao? Ha ha..thật tốt.
Trần Tiểu Cửu rút cuộc cũng mở ánh mắt mê ly ra, nhìn nụ cười xinh đẹp động lòng của Tuyết Tử, say đắm nói:
- Ta nói với muội một tin tốt, Hoa muội muội từ nay về sau sẽ không quản việc hai chúng ta thân mật nữa, muội có vui không?
- Việc này…rút cuộc là có chuyện gì? Huynh phải nói rõ với ta mới được.
Tuyết Tử vẫn không hiểu gì.
Trần Tiểu Cửu liền nói một lần việc cá cược với Hoa Như Ngọc cho Tuyết Tử nghe, nàng không khỏi cười một tiếng, ôm lấy cổ Tiểu Cửu, ngượng ngùng nói:
- Việc này cũng được à?
- Sao lại không được?
Trần Tiểu Cửu ôm Tuyết Tử đứng dậy, hưng phấn đi về phòng ngủ, vừa đi vừa hát nói:
- Ôm một cái, ôm một cái, ôm muội muội của ta cười đến gãy lưng rồi.