Trần Tiểu Cửu đâu có ngờ Tư Đồ cô nương lại quen thuộc với chiếc mặt nạ này vậy, thấy vẻ mặt lo âu của Tư Đồ cô nương, tò mò nói:
- Sao cô biết đây là mặt nạ của sư huynh cô?
Tư Đồ cô nương gắt lên:
- Cái này là do trước đây ta tự tay may, tặng cho sư huynh, làm sao có thể không nhận ra chứ, mau trả lại cho ta đi.
Hóa ra là vậy!
Trần Tiểu Cửu né tránh, cười nói:
- Đưa cô cũng không sao, nhưng sau khi vào cung đưa cô được không? Không nên để ta bị người ta phát hiện ra thân phận thực sự chứ.
- Ngươi cũng đừng có chơi xấu! Bằng không, ta không tha cho ngươi đâu.
Sắc mặt Tư Đồ cô nương hòa hoãn hơn một chút, mình cũng mặc bộ quan phụ Khâm Thiên Giám vào, mang theo con chó“Tiểu Cửu” vẫy đuôi mừng chủ, lên xe ngựa, thẳng tiến tới Hoàng cung.
Đối với Trần Tiểu Cửu mà nói, Hoàng cung thánh địa là một nơi vô cùng thần bí.
Bởi vì, ở đó dù sao cũng có một vị Hoàng đế nắm trong tay sinh mạng của bách tính, đối với Tiểu Cửu mà nói, Hoàng đế vẫn là một chức vụ khiến hắn vô cùng ngưỡng mộ.
Làm tới Hoàng đế, tương đương là có tất cả, ít nhất bề ngoài là như vậy – nhưng trong quá trình đổi thay các triều đại, không có một Hoàng đế nào có thể hoàn toàn nắm trong tay mọi thứ.
Tám cửa Hoàng thành, Trần Tiểu Cửu cũng không biết đi từ cửa nào vào, nhưng rõ ràng cửa Tây là gần nhất.
Tư Đồ cô nương lại nháy mắt với hắn một cái, thúc ngựa, đi vào từ cửa Đông.
Theo cách nói của Tư Đồ cô nương, lần này vào cung là làm phép chữa bệnh, đi vào từ Cửa Đông là sẽ có điềm tốt, ý là “ Tử khí đông lai” (Điềm tốt tới từ phía đông).
Cửa tây là tuyệt không thể vào, có ngụ ý bi thương “ hồi quang phản chiếu”.
Trần Tiểu Cửu vừa nghe, không khỏi lè lưỡi.
Tuy hắn không hề đồng ý với sự “mê tín” của Tư Đồ cô nương, nhưng vì sự an toàn của Tiểu Thư Đồng, hắn cũng đồng ý tin vào đạo lý của Tư Đồ cô nương.
Tư Đồ cô nương có lệnh bài, ít nhất báo lên danh hiệu của mình, một số Tử Cấm vệ canh cửa kia nhất định sẽ cho cô vào.
Trần Tiểu Cửu đầy kinh ngạc trước sự rực rỡ huy hoàng của hoàng cung, sau khi kinh ngạc qua đi, trong đầu cuối cùng cũng hiện ra bốn từ “ phô trương lãng phí”.
Vương triều Đại Yến không phải không có tiền, mà là toàn bộ tiền bạc đều bị đóng kín trong cái không gian này hết rồi.Sưu tầm by Jiuzhaigou
Dọc đường đi, phải qua rất nhiều trạm kiểm soát, phòng ngự rất nghiêm khắc.
Cho dù một cao thủ tuyệt đại võ lâm, muốn thần không biết quỷ không hay xông vào, cũng không có khả năng, ít nhất Trần Tiểu Cửu cảm thấy, với năng lực của mình, là không thể làm được điều này.
Tiểu Đạo Đồng thần bí kia có lẽ có bản lĩnh thần kỳ như vậy, cũng chưa biết chừng.
Trần Tiểu Cửu cả đường tận hưởng cảnh đẹp vô cùng, cho tới khi tới trước trạm kiểm soát cuối cùng, hắn mới hồi phục lại tinh thần. Hắn biết, chỉ cần vào được trạm kiểm này, mới coi như là vào được “Hoàng cung” thật sự - Hoàng đế, tam cung lục viện bẩy mươi hai phi tần, công chúa, Hoàng tử chưa được phong Vương đều ở phía trong không gian đóng kín này.
Đặc biệt là những phi tần không được chào đón, e cả đời cũng không có cách nào ra khỏi cánh cửa này được.
Tư Đồ cô nương, Trần Tiểu Cửu đi tới trước cửa, gõ cửa.
- Ai? Đã muộn như vậy rồi.., thật là đáng ghét?
Một tiếng thái giám như đàn bà, chói tai truyền tới.
Trần Tiểu Cửu vội bịt tai, trong lòng kết luận một cách không lý trí, tên thái giám khốn khiếp này nhất định không phải là đồ tốt.
Tư Đồ cô nương nói với Tiểu Cửu:
- Lát nữa phải khách khí một chút, Tôn công công này không phải là dễ chọc tới đâu.
Trần Tiểu Cửu cười nhạt:
- Không dễ chọc thì làm sao? Tào công công ghê gớm như vậy, tự xưng là vô địch thiên hạ, không phải là cũng chết thảm dưới tay ta sao?
Cửa két một tiếng rồi mở ra, một tên rất mập ục ục lung lay đi ra.
Y híp mắt, chắp tay, ánh mắt liếc nhìn Tiểu Cửu một cái, rồi sau đó dừng lại trên người Tư Đồ cô nương:
- Tư Đồ cô nương, cô tới đây muộn như vậy, có việc gì sao? Bọn ta đều ngủ cả rồi, bị cô gọi dậy, thật mất hứng.
Bộ dạng lải nhải kia, thoạt nhìn đã tức.
Tư Đồ cô nương vội cười nói:
- Sức khỏe của Thiên Vũ công chúa không ổn, ta tới để xem bệnh cho Thiên Vũ công chúa.
Tôn công công lạnh mặt, tức giận nói:
- Thiên Vũ công chúa sao lại có tật xấu rồi chứ? Thật là một ấm sắc thuốc, biết gây sức ép cho người khác.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, tức giận – Thái giám chết tiệt này, ngươi dám lằng nhằng lâu như vậy.
Tư Đồ cô nương vội vàng kéo cánh tay Tiểu Cửu, ra hiệu hắn chớ có vội, lại cười nói với Tôn công công:
- Làm phiền Tôn công công rồi, vẫn phiền Tôn công công cho bọn ta vào.
Tôn công công hừ lạnh một tiếng, sắc sảo nói:
- Sức khỏe của Thiên Vũ công chúa không ổn, chỉ cần mời Ngự y tới là được, Tư Đồ giám phó tới đây làm gì? Còn không phải là đầu lừa không đối với miệng ngựa sao?
Trần Tiểu Cửu nhảy lên, giơ tay đụng vào bên hông, định rút Hiên Viên kiếm ra, chặt tên khốn này thành tám khối.
Tư Đồ cô nương lại vì toàn cục mà chịu nhân nhượng, kéo Tiểu Cửu, nhỏ giọng nói:
- Đây là Hoàng cung, không phải là rừng hoang núi vắng, tùy tiện giết người, ở đây có quy tắc đấy.
Trần Tiểu Cửu xấu hổ, lúc này mới phát hiện, mình vì muốn vội gặp được Tiểu Thư Đồng, có chút quá vội vã, không kiềm nén nổi sự tức giận trong lòng.
Bản thân thông minh như vậy, sao có thể phạm phải chút sai lầm nhỏ cơ chứ
Tư Đồ cô nương vội cười:
- Tôn công công, ông cũng biết tình trạng sức khỏe của Thiên Vũ công cháa, Ngự y cũng không có cách gì, điều này mới sai ta thử ra tay, tỳ nữ của Thiên Vũ công chúa đã không thể nhẫn nại được, vẫn mong Tôn công công lượng thứ.
Tôn công công khinh thường nói:
- Một giám phó xem thiên tượng như cô, sao lại có thể chữa bệnh chứ? Thật là buồn cười.
Trần Tiểu Cửu nhìn ra, tên thái giám chết tiệt này là quyết tâm làm khó cho Tư Đồ cô nương rồi.
Trần Tiểu Cửu có nén tức giận, xông lên, cười nói:
- Tôn công công, muộn như vậy rồi, phiền ông nghỉ ngơi, thật là không nên! Đây là một chút thành ý, phiền công công giúp đỡ.
Nói xong, liền đưa ra một tấm ngân phiếu năm ngàn lượng.
Tôn công công vừa thấy ngân phiếu, lập tức tỉnh táo, vội vàng liếc nhìn, cất tấm ngân phiếu vào trong áo, mới nở ra nụ cười:
- Cái này…xem ra các ngươi biết điều, bọn ta sẽ không so đo với các ngươi, các ngươi về đi.
Dứt lời, liền đóng cửa.
Trần Tiểu Cửu giận dữ, giơ tay tiến lên nắm chặt cánh tay của Tôn công công, trong mắt bắn ra sự lạnh băng, từng chữ một nói:
- Thế nào? Tôn công công, cầm ngân phiếu của ta, còn muốn đánh ta như chó sao?
- Ngươi…ngươi muốn làm gì?
Tôn công công đã quen kiêu ngạo, trong Hoàng cung ngoài Hoàng thượng ra, không có một ai dám giương oái với y như thế.
Hôm nay gặp một tên không sợ chết, dám ra tay uy hiếp y, khiến y vừa sợ vừa giận, trong lòng tự nhiên phẫn ý khó bình.
- Thằng nhóc, ngươi buông tay ra cho ta. Dám gây chuyện trong hoàng cung, ngươi muốn tạo phản sao?
Tôn công công nháy mắt quy kết cho Tiểu Cửu.
Tư Đồ hoảng sợ, vội vàng ra hiệu Tiểu Cửu mau nhận tội, tội danh như vậy, không phải là hắn có thể chịu nổi.
Trần Tiểu Cửu linh hoạt, tương kế tựu kế, thả Tôn công công, mặt âm hiểm cười:
- Tôn công công, đắc tội rồi, ông chớ có để ý.
Tôn công công sửa sang vạt áo, cả giận nói:
- Coi như ngươi biết điều, bằng không, cho ngươi đại tội tạo phản.
Tôn công công phấn chấn, Trần Tiểu Cửu đi vào thùng xe, mở cửa xe ra, chỉ vào Tôn công công, ra hiệu cho con “Tiểu Cửu”.
- Uông…
Tiểu Cửu là một con chó ngao Tây Tạng.
Ngoan với chủ nhân của nó, đối xử với Tiểu Cửu không thể không dịu dàng, nhưng đối mặt với lão thái giám bất âm bất dương, nó không còn ngoan ngoãn như vậy nữa.
Tôn công công vừa nhìn thấy con quái vật rống lên một tiếng rồi vọt về phía mình, sợ tới mức hồn bay phách lạc, chân tay bủn rủn, ngã xuống đất, muốn chạy mà chạy không nổi.
“Tiểu Cửu” muốn ức hiếp quả hồng nhũn, cắn một miếng vào chân của Tôn công công, không chút nể tình.
- Ai da.
Khanh khách
Một tiếng xương gẫy truyền tới, xương của Tôn công công bị “Tiểu Cửu” cắn nát.
Mấy thị vệ ngoài cửa vừa thấy con chó ngao Tây Tạng hung dữ như vậy, cũng sợ tới mức giơ kiếm thép, không dám tiến lên cứu người.
Trần Tiểu Cửu thật sự là phục “Tiểu Cửu” này, đây rõ ràng là ức hiếp người thật thà.
Hắn sợ “Tiểu Cửu” sẽ cắn chết lão thái giám kia, vội vàng thét to “Tiểu Cửu” buông cái miệng hung hãn ra, còn nói lời ngon ngọt:
- Ai dà, Tôn công công, thực sự xin lỗi, đây chỉ là con chó Tây Tạng này quý ông quá, vừa nhìn thấy mặt ông, liền muốn hôn vào chân ông, ôi, công công đừng trách nó.
Tôn công công gần như đau tới ngất đi, thấy vết thương lăn tăn chút máu, nước mắt chảy xuống ròng rã:
- Ngươi…ngươi khinh người quá đáng, ta phải đem ngươi ….đem ngươi…
Trần Tiểu Cửu vội hỏi:
- Tôn công công, ông muốn làm gì ta? Con chó này cắn ông, ông không trị con chó này tội mưu phản đi? Ta đối với ông vẫn là rất tốt mà.
- Tiểu tử, ngươi khinh người quá đáng, ta…ta tuyệt đối không tha cho ngươi đâu, ôi, đau chết mất.
Tôn công công thở hổn hển, la lớn.
Trần Tiểu Cửu không hề sợ hãi, chế nhạo nói:
- Tôn công công đừng quá tức giận, ông còn không mau đi trị thương đi, miệng của con chó ngao này có độc, không giống như các con chó bình thường, nếu ông còn không mau đi tìm lang trung, mạng già của ông khó mà giữ được.
Tôn công công sợ tới choáng váng, cũng không dám đấu khẩu với Tiểu Cửu nữa, gọi mấy thị vệ lên trước, đưa lão đi tìm ngự y.
Trước khi đi còn quát mấy Tử cấm vệ:
- Canh cửa cho ta, bắt hai kẻ kiêu ngạo này lại cho ta, ai…đau chết đi được.
Mấy tử cấm vệ kia tiến lên bắt Tiểu Cửu và Tư Đồ cô nương.
Ánh mắt Trần Tiểu Cửu nghiêm nghị, lạnh lùng nói:
- Một đám khốn khiếp các ngươi, vẽ đường cho hươu chạy, không thấy được người thật giả sao?
Hắn nghiêm mặt nói chuyện như vậy, khiến cho mười mấy tử cấm vệ ngẩn người vì sợ, không biết nên làm thế nào.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Bọn ta là quý khách mà Thiên Vũ công chúa mời tới, Tôn công công không biết sau lưng có chỗ dựa nào, không ngờ dám cản đường của bọn ta, nhưng sau lưng các ngươi có quý nhân nào chống đỡ cho các ngươi không? Nói khó nghe một chút, bệnh tình của Thiên Vũ công chúa tái phát, ngộ nhỡ là vì các ngươi làm chậm trễ bệnh tình, xảy ra sơ sót gì, một đám các người đầu trên cổ liệu có thể bảo toàn không?
Mười mấy thị vệ kia đứng ngây ra như ngỗng, ngơ ngác nhìn nhau.
Tư Đồ cô nương quát:
- Còn không mau tránh đường cho bọn ta?
Đám tử cấm vệ người này nhìn người kia, trong lòng nhảy loạn, liền tránh ra.
Trần Tiểu Cửu, Tư Đồ cô nương ngẩng cao đầu, khí thế dâng trào hiên ngang bước vào cửa chính.
Khi cửa đóng lại, một tiếng kêu lớn “Tiểu Cửu” vèo một cái, chen vào từ ngoài cửa, khiến đám Tử cấm vệ này sợ tới mức lùi lại phía sau, suýt nữa tè ra quần.