Lý lão gia tuy nhấn mạnh rất nhiều lần với Chu Bình rằng, y nhất định không được đem chuyện dùng tiền của ngân hàng hé lộ cho kẻ thứ ba biết.
Thế nhưng, bất luận thế nào, lão cũng không thể ngờ rằng, Chu Bình chính là tên phản đồ lớn nhất của Lý gia, ngay tối hôm đó, Chu Bình đã kể hết toàn bộ cái tin làm hưng phấn lòng người đó cho Trần Tiểu Cửu nghe.
Thấy một Trần Tiểu Cửu ngày thường không mấy khi biểu lộ sự hỉ nộ ra mặt, không ngờ hôm nay lại lộ ra niềm vui khó tả nổi, Chu Bình biết y đã lập được công lớn.
- Trần Tiểu Cửu, khi nào chúng ta sẽ phản kích tuyệt đối? Ta đã không đủ kiên nhẫn đợi để trừng trị tên Lý lão đầu đó rồi.
Chu Bình hưng phấn xoa lòng bàn tay, híp đôi mắt lại, mang theo nụ cười xấu xa.
Trần Tiểu Cửu nhìn nụ cười gian xảo của Chu Bình, trong lòng nghĩ tên Chu Bình này sống chết vì tiền bạc, là kẻ hai mặt, mới thật sự đáng sợ, duy chỉ có mình mới có thể trừng trị được hắn, tên tiểu nhân Chu Bình này nhất định phải bị diệt trừ, để tránh hậu hoạn.
Tuy nhiên, thấy y trung thành với mình như vậy, biết y đã tâm phục khẩu phục với mình, lại không dám có lòng dạ gian xảo, nghĩ tới đây, trong lòng Trần Tiểu Cửu vẫn thấy đắc ý.
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một lúc, mới nói:
- Vội gì chứ? Chuột kéo bồ cào, đầu còn ở phía sau mà.
- Ông đừng hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều phải thực hiện theo đúng kế hoạch ban đầu, để thể hiện sự trung thành của ông với Lý lão đầu, ông có thể giơ cao dao mổ trâu với Chu gia, ngoài ra, những thợ nhuộm mời tới từ kinh thành , ông phải ra sức lôi kéo làm quen với họ, có thể tìm ra biện pháp phối màu tốt nhất, nếu không được, ông phải tìm cách lén lút, bất luận thế nào, chúng ta nhất định phải giành được cách phối màu đó.
- Còn nữa các đại chưởng quầy của các chi nhánh đó, tính cách của mỗi người thế nào? Phẩm chất ra sao? Ai có thể đảm đương đáng được trọng dụng? Ai là kẻ bỏ đi? Ông đều phải nắm rõ, nhất định phải nhớ, những người này, sau này đều có thể trở thành binh trong tay ông.
- Cái gì?
Ta…binh của ta?
Chu Bình lĩnh hội sâu sắc hàm ý trong lời nói của Trần Tiểu Cửu, ý đó rõ ràng là sau khi xử lý Lý gia, hạn ngạch của Lý gia sẽ do mình thừa kế, đây rõ ràng là một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống.
Trong mắt Chu Bình tràn đây ánh mắt kỳ vọng, lắp bắp nói:
- Trần công tử, ta có phải là nghe nhầm không? Không phải công tử đang đùa giỡn ta chứ? Ta tuổi tác đã cao, sau khi trải qua sự “khai đạo” của công tử, thì đã không có tâm tư khác nữa rồi.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha nói:
- Chu chưởng quầy, ta đã bao giờ nói dối chưa? Ông nằm vùng ở Lý gia, lập công chuộc tội rõ như ban ngày, nếu không phải ông dùng kế ly gián, Vương Khải Niên sao có thể nhanh chóng đầu quân vào ta chứ?
- Đây đều là những việc ông xứng đáng nhận được, hơn nữa, ông cũng hiểu, chỉ cần có Trần Tiểu Cửu ta ở đây, ông liền nghĩ tới làm những việc gây họa từ trong nhà thế này, về việc ông tính kế với Lý gia, hay dùng kế với người ngoài, ta đều không quản. Bất kể thế nào, cũng không thể để “sự thông minh tài trí” của ông, bị lãng phí như vậy.
Chu Bình nghe những lời không chút mịt mờ của Trần Tiểu Cửu, tảng đá lớn trong lòng như được gỡ xuống.
Trần Tiểu Cửu nói không sai, chỉ cần người ta một ngày như vậy, mình liền sinh ra ba đầu sáu tay, cũng không phải là đối thủ của Lý gia, hà tất phải tự chuốc lấy cực khổ?
Chu Bình yên lòng, luôn miệng cảm ơn nói:
- Trần công tử, công tử là người chính trực, hành sự công bằng, Chu Bình ta tuy gian trá, đê tiện, nhưng, ta thật khâm phục công tử từ tận đáy lòng.
Lại cúi đầu rất sâu nói:
- Cả đời này của ta, tuyệt không dám có hai lòng với công tử.
Trần Tiểu Cửu gật đầu hài lòng, lại nghe Chu Bình nói:
- Trần công tử, ta rất lo, nếu Lý gia thực sự chiếm lĩnh thị trường, có ưu thế về kỹ thuật, lại có quan hệ rộng, tới lúc đó chúng ta sao có thể lấy lại cục diện chứ?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Điều này, ông không cần lo lắng, sơn nhân tự có diệu kế, bây giờ chưa thể tiết lộ ra…
Sau đó hắn thương lượng một lúc với Chu Bình, rồi mới để Chu Bình ra về.
Trần Tiểu Cửu híp mắt lại, thấy dáng vẻ đắc ý dào dạt của Chu Bình, bóng dáng vắt tay sau lưng đang dần xa liền hừ một cái, trong lòng thầm tự khen mình hiểu rõ lòng người, phải dùng câu nói này: Bất luận mèo trắng hay đen, bắt được chuột thì đều là mèo tốt.
Chu Bình, không còn nghi ngờ gì chính là một con mèo tốt.
Mười mấy ngày lại trôi qua, uy thế của Lý gia đã mất, từ chưởng quỹ tới lang trung tiểu nhị đều đổi nghề, đều tới Huệ Dân Đường xin một chân, Trần Tiểu Cửu vô cùng thoải mái, ai đến cũng không từ chối, đều vui lòng nhận hết.
Lúc này, tâm trạng Trần Tiểu Cửu vô cùng thoải mái, cũng không có tâm tư quả các công việc của dược đường, hơn nữa toàn quyền giao cho Vương Khải Niên xử lý, dựa vào bộ não xuất sắc và mối thù sâu sắc với Lý gia của Vương Khải Niên, trong vòng hai tháng đã khiến cho Lý gia không còn chỗ đứng.
Thánh thủ y đạo Trương Nhất Châm đã hoàn thành sứ mệnh cứu trợ Vương Khải Niên, trước khi rời đi, vợ của Vương Khải Niên không ngờ có thể chầm chậm bước tới ven sông, tiễn Trương Nhất Châm lên thuyền, điều này khiến Trương Nhất Châm vô cùng thấy an ủi.
Trước khi đi, Trần Tiểu Cửu thể hiện sự cảm kích vô hạn với Trương Nhất Châm, đưa cho ông một phong thư, để ông giao cho Diệp Ngâm Phong, Trương Nhất Châm cũng không biết nội dung bên trong thư rút cuộc là gì, nhưng thấy vể mặt trang trọng của Trần Tiểu Cửu, liền lĩnh ngộ được sự quan trọng của phong thư này, ông giấu thư trong người.
Quơ cánh tay, cáo biệt với Trần Tiểu Cửu.
Tiễn bước y đạo thánh thủ Trương Nhất Châm, Trần Tiểu Cửu mở ra một hành trình mới: Từ bây giờ trở đi, hắn phải chấn hưng lại Chu gia, cố gắng phấn đấu giúp Chu Mỵ Nhi.
Hôm nay, Trần Tiểu Cửu nhàn nhã vô sự, liền ngồi trong đình hóng mát, lấy giấy bút, vẽ tranh, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đáng khinh.
Đan Nhi đứng bên cạnh, chỉ thấy dưới ngòi bút của Trần Tiểu Cửu xuất hiện ba đường cong, nàng bĩu môi nói:
- Không phải chỉ là ba đường cong thôi sao? có gì đáng ngạc nhiên chứ?
Trần Tiểu Cửu nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Đan Nhi, liền kéo nàng vào lòng, lồng ngực cảm nhận được sự mềm mại trắng nõn ẩn giấu trong bộ xiêm y của Đan Nhi, đầu lưỡi linh hoạt cũng đã thò vào trong miệng Đan Nhi tìm kiếm hương thơm.
Giở trò một lúc, Đan Nhi liền nũng nịu rên rỉ.
Rên rỉ vài cái, mặt đỏ tía tai, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, giữa đôi chân ngọc có chút ẩm ướt tràn ra, phóng ra một sự ấm áp kiều diễm.
Đan Nhi đang ngọt ngào hưởng thụ sự vuốt ve, âu yếm của tình lang, trái tim như đập loạn, hai má nóng lên, chợt thấy Trần Tiểu Cửu đẩy nàng ra khỏi lòng, còn sửa sang y phục, ngồi ngay ngắn, dáng vẻ rất khiêm tốn.
Trong lòng Đan Nhi như bị dụ dỗ, dòng nước ấm áp giữa khe đôi chân ngọc chảy xiết ra, không có chỗ nào để giải phóng ra, liền thấy khó chịu ngứa ngáy khắp cơ thể, thấy Trần Tiểu Cửu đột nhiên giả bộ đứng đắn, trong lòng nàng càng thấy tức giận.
Giơ tay đẩy hắn ra, gắt giọng:
- Tiểu Cửu thối, ngươi muốn thế nào? Giả bộ quân tử gì chứ? Không sao, ngươi dụ dỗ ta làm gì? Khiến…khiến ta khó chịu, ngươi thật khốn kiếp.
Trần Tiểu Cửu giơ tay chỉ thở dài một tiếng, chỉ ra bên ngoài cánh rừng, nhỏ giọng nói:
- Đan Nhi ngoan, đừng làm ồn, có người tới rồi…trong lòng ta…trong lòng ta cũng khó chịu lắm mà.
Đan Nhi vừa bóp vừa vặn hắn, che miệng nói:
- Ngươi lừa ai chứ? Ngươi đùa giỡn ta, thấy bộ dạng khó chịu của ta, trong lòng ngươi thoải mái lắm sao? Không được, ngươi mau bỏ tay ra, ta muốn ngồi trên đùi ngươi, ngươi nghe lời không? Ngươi dám không nghe ta, ta bóp chết ngươi.
Đan Nhi bị Trần Tiểu Cửu khiêu khích, đang khó chịu, thấy không có người, cũng không để ý tới cái nháy mắt của Trần Tiểu Cửu, liền xốc Trần Tiểu Cửu lên, làm xộc xệch y phục mà hắn vừa sửa sang lại.
Bỗng nhiên, những tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Đan Nhi nghe thấy thật, giật mình, vội đứng sang một bên, lộ ra dáng vẻ trang nghiêm, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên giống như một đóa hồng, nhất thời không tiêu tan được.
Trần Tiểu Cửu tai thính mắt tinh, đương nhiên biết có người tới, hơn nữa còn là người mà mình đang vô cùng mong đợi.
Đó chính là Nhị tiểu thư- Chu Mỵ Nhi.
Chu Mỵ Nhi biết sáng sớm Trần Tiểu Cửu đã tới hậu hoa viên, vẽ tranh, nàng có thể không biết Trần Tiểu Cửu có thói quen vẽ vời, nhưng tình lang trong lòng mình muốn làm gì, nàng đều ủng hộ vô điều kiện.
Từ khi Trư Ngộ Năng bỏ đi cái áo ngoài đần độn, hơn nữa còn trở thành một nam nhi cơ trí hơn người, gánh nặng trên vai Chu Mỵ Nhi liền nhẹ đi rất nhiều.
Tuy mấy ngày này chịu sự lăng mạ của Lý gia, nhưng dưới sự bảo vệ của Trư Ngộ Năng, nguyên khí của Chu gia vẫn không bị tổn hại nhiều, các chưởng quầy cao minh và những tiểu nhị khôn khéo đều được Trư Ngộ Năng bồi dưỡng, đào tạo, còn loại thải những tên thấy tiền sáng mắt ra khỏi phủ.
Thấy ca ca không chịu thua kém như vậy, Chu Mỵ Nhi tự hào vô cùng , huống hồ, phía sau mình, còn có tình lang yêu dấu luôn chống đỡ cho mình, nàng càng thêm kiên cường hơn.
Bỏ đi cái áo khoác của một nữ cường nhân, Chu Mỵ Nhi nhàn nhã đến phát chán, luôn chỉ ngồi trước gương soi mình và trang điểm.
Về mặt này, chỉ có Kỷ Tiểu Đường và nàng đều là những người xuất thân nhà giàu, nên mới có sở thích giống nhau.
Hôm nay Trần Tiểu Cửu ngồi vẽ dưới đình, Chu Mỵ Nhi mặc một bộ váy bó sát người vô cùng khêu gợi, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Trần Tiểu Cửu, trong tay còn bưng một chén trà.
Chu Mỵ Nhi vừa ngước mắt, liền thấy y phục của Trần Tiểu Cửu xộc xệch, khóe miệng còn có một màu hồng mơ hồ, trong lòng liền có chút u oán.
Lại lén nhìn về phía Đan Nhi, thấy Đan Nhi tuy hơi nghiêng người, nhưng mặt mày thông thần, hàm chứa vết tích dịu dàng, hái má ửng đỏ, đẹp như hoa hồng, rõ ràng là dáng vẻ của sự động tình.
Nhìn đến đây, trong lòng Chu Mỵ Nhi tức giận: ngươi được lắm, Trần Tiểu Cửu, ngươi nào có vẽ cảnh, rõ ràng là chạy tới đình này, để yêu đương vụng trộm với Đan Nhi mà.
Vừa định dùng tính khí của tiểu thư để đùa giỡn một chút, nhưng thấy bộ dạng xấu hổ lộ ra trên mặt Trần Tiểu Cửu, cuối cùng lại không biểu hiện ra ngoài.
Chu Mỵ Nhi biết, trong thời gian Trần Tiểu Cửu rời khỏi Chu gia, không biết đã dính líu tới bao nhiêu phụ nữ, ngoài mình ra, còn có Song Nhi, Đan Nhi, Tuệ Nương, còn có cả Kỷ Tiểu Đường lúc nào cũng dính chặt như cao dán kia nữa.
Những người phụ nữ này, ai cũng có ưu điểm, đều rất xinh đẹp, và có một tấm chân tình với Trần Tiểu Cửu, còn mình chỉ là một trong số đó, nếu muốn Trần Tiểu Cửu chỉ sủng ái một mình mình, vứt bỏ những người phụ nữ kia, thì đó là một việc không thể nào.
Nếu mình kiên trì làm như vậy, cuối cùng lại chỉ có thể đổi lấy sự ruồng bỏ của Trần Tiểu Cửu mà thôi, như vậy thì chỉ còn một mình mình cô đơn trống trải.
Chu Mỵ Nhi nhìn hai má kiều diễm của Đan Nhi, thầm nghĩ ở trong hậu hoa viên khác của hắn, không biết đã thân mật với Đan Nhi bao nhiêu lần rồi! Mình chỉ mới nhìn thấy một lần, đã ghen tị như vậy rồi.
Nếu những ngày tháng sau này cùng ở với nhau, mình phải đối mặt thế nào đây?
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Chu Mỵ Nhi liền thấy thoải mái! Thấy sự xấu hổ đó của Trần Tiểu Cửu, hai gò má đỏ, liền che miệng, xì một cài, cười thành tiếng.
Chỉ là tiếng cười này, sự quyến rũ xinh đẹp này cũng khiến cho hoa cúc trong hậu hoa viên trìu xuống.
Trần Tiểu Cửu liếm môi, đỏ mặt nói:
- Nàng cười gì vậy?
Đôi mắt quyến rũ của Chu Mỵ Nhi giàn dụa nước, kéo bàn tay nhỏ bé của Đan Nhi, đẩy vào lòng Trần Tiểu Cửu, gắt giọng:
- Ai mà không nhìn ra quan hệ giữa các ngươi? Còn lén lén lút lút che dấu cái gì chứ?