Nhìn thấy bộ ngực mê hồn tuyệt đẹp của nàng, hai mắt Trần Băng như phát đờ ra, nước miếng cứ tiết ra và nuốt vào ừng ực.
Đúng là người không thể nhìn vào vẻ ngoài được, lúc này Trần Băng không thể không rút lại những phán đoán sai lần trước kia được, tuy thân hình Đan Nhi mỏng manh, nhưng khuôn ngực thì không thua kém gì tứ đại hoa đán kia, hơn nữa hình thái còn đẹp và trắng nõn nà như tuyết vậy, nhìn thấy mà thấy kích động vạn phần.
Chỉ dựa vào cái vũ khí lợi hại này có thể khiến không biết bao nhiêu gã đàn ông phải chết mê chết mệt rồi.
Đan Nhi ngượng ngùng không dám nhìn, đôi tay nhỏ nhắn che mặt rồi nói:
-Tiểu Cửu, thế nào rồi?
- Ừ, tốt lắm, vừa to vừa trắng, vừa tròn vừa mịn.
Trần Tiểu Cửu tiện mồm đáp.
- Trần Tiểu Cửu, ngươi là đồ không có lương tâm, ngươi dám trêu đùa ta nữa sao?
Đan Nhi nghe thấy Trần Tiểu Cửu nói những câu như vậy, nước mắt lại tuôn ra, tức giận nói:
- Ta hỏi ngươi xương sườn nối thế nào rồi? Sao ngươi vẫn còn chưa động thủ vậy?
- Đan Nhi, vậy ta động thủ đây, nàng đừng trách ta nhé.
Trần Băng cũng định thần lại nói.
- Ngươi động thủ đi, ta không trách ngươi đâu!
Đan Nhi khẽ nói.
Trần Tiểu Cửu được sự cho phép của Đan Nhi, trong lòng chợt cảm thấy rất sảng khoái, vươn đôi bàn tay to lớn tìn hai chiếc xương bị gãy.
Trông đó một chiếc xương bị gãy đúng ở vị trí dưới ngực phải của Đan Nhi, lúc Trần Băng sờ vào chiếc xương sườn đó, không thể tránh khỏi sờ vào khuôn ngực của Đan Nhi, bởi vì chiếc xương sườn nằm ở vị trí rất sâu, Trần Băng phải dùng lực lớn, đôi tay to lớn cứ vần qua vần lại trên bầu ngực chỗ có chiếc xương sườn gãy đó.
Đan Nhi cố chịu đựng đau đớn từ chiếc xương sườn gãy đó, lúc bàn tay của Trần Băng lướt qua khuôn ngực của nàng, một cảm giác sung sướng chưa từng có bao giờ kích thích lên tim, chậm chậm, nàng vô hình dung cảm thấy sinh lý của mình cũng đã có chút phản ứng, chỉ cảm thấy giữa hai đùi mình dường như có gì ướt ướt, có chút ngứa, có cảm giác muốn Trần Tiểu Cửu vuốt ve và kích động chỗ đó.
Sao ta lại có những ý tưởng đáng xấu hổ như vậy chứ? Đúng là mất mắt quá đi, nàng che mặt lại, cố gắng lắc đầu, muốn xua tan những ý nghĩ không lành mạnh trong não ra, nhưng cũng với những động tác thì bàn tay của Trần Tiểu Cửu lại như đang vuốt ve khuôn ngực của nàng khiến cái cảm giác sung sướng đó lại hiện hữu không thể nào xua tan nổi.
Nàng không kìm nổi rên rỉ lên một tiếng, tiếng rên rỉ này rất ngọt ngào.
Nàng cảm thấy có gì đó không phải, vội vàng ngậm miệng lại, nhưng tên phóng đãng Trần Tiểu Cửu lại nghe rõ từng tiếng rên của nàng rồi.
- Đan Nhi, sao nàng lại rên rỉ thế?
Trần Tiểu Cửu trêu đùa hỏi.
- Không, không có, ta có chút.. có chút đau, chịu không nổi nên kêu thôi.
Đan Nhi nghe thấy Trần Tiểu Cửu hỏi vậy, ngượng tới mức mặt đỏ ửng lên, vội vàng biện hộ.
- Nếu nàng cảm thấy kêu lên thoải mái hơn, vậy thì nàng cứ tiếp tục kêu đi, rất nhanh thôi là xong rồi.
Trần Tiểu Cửu dẫn dắt từng bước, đôi bàn tay vẫn cứ nắm bóp nối chiết xương gãy ngay khuôn ngực của nàng, những nụ cười tinh quái hiển hiện trên khuôn mặt.
Đan Nhi nghe xong ngượng không dám nhìn, nàng không hiểu tại sao nàng lại phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào thế, nhưng khi kêu lên hững tiếng đó thì cơ thể càng thêm sung sướng và khoái cảm tột độ.
Khổng lão ca dạy ta “ bảy mươi hai cách chế ngự phụ nữ” quả nhiên rất có hiệu quả, chỉ dùng chút công phu thế thôi, thế mà cô bé này đã không chịu được rồi, hắn nhìn bộ dạng ngượng ngùng như say mê của Đan Nhi, không còn bộ mặt đăm đăm khó tính trước kia nữa rồi, rõ ràng nàng như một người con gái đang nằm trên giường và đợi người đàn ông của mình tới thưởng thức.
Xem sau này nàng còn dám ức hiếp ta nữa không nào? nếu nàng còn dám ức hiếp ta, thì ta sẽ cho nàng phải rên rỉ thế này nữa, Trần Tiểu Cửu thấy vẻ mặt say mê của Đan Nhi, bây giờ bỗng nhiên cảm thấy, trước kia bản thân được hưởng những roi vọt của cô bé này là đáng quá rồi, hơn nữa trải qua lần tiếp xúc thân mật với Đan Nhi này, những cục tức trong lòng hắn đã được xả hết rồi.
Với sự cố ý của hắn, Đan Nhi không thể chịu nổi những màn khiêu khích của hắn, không thể tự chủ được lại phát ra những tiếng rên rỉ đầy sung sướng.
Nghe những tiếng rên rỉ này máu huyết của Trần Tiểu Cửu cứ dâng trào lên, hắn vội vàng ấn cậu nhỏ của mình xuống, trong lòng biết rằng đã tới lúc dừng rồi, nếu không cái thằng cu ở dưới nó sẽ không tha cho cô bé đang ướt át kia đâu.
Mặc dù Trần Băng rất muốn nếm thử hương vị tuyệt trần non mơn mởn này, nhưng hắn vội vàng vứt bỏ cái chủ ý sung sướng đó đi.
Nói đùa, đợi Đan Nhi khôi phục trạng thái bình thường, thì lúc đó hắn chẳng phải gặp họa rồi sao, lúc đó chắc cậu nhỏ của hắn bị chặt thành mười tám khúc quá.
Đánh cắp người thì phải đánh cắp trái tim trước đã, đây là tôn chỉ nhất quán của Trần Tiểu Cửu.
Nhưng, nhìn thấy những chỗ quyến rũ tuyệt phẩm của Đan Nhi như vậy, Trần Tiểu Cửu đã thầm hạ quyết tâm, cô nàng Đan Nhi này nhất định phải khiến nàng tự nguyện dâng hiến, không thể để nước chảy ra ruộng người khác được, một người con gái tuyệt trần như vậy làm sao có thể để kẻ khác xơi mất được chứ?
Chị vợ, em vợ đều là của ta hết, đều phải trần như nhộng mà lên giường với ta, rồi chờ đợi ta ban ơn cho.
Hắn nghĩ tới những cảnh tưởng đê mê, cứ ngẩn người ra đó, không khỏi cười đắc ý.
- Tiểu Cửu, ngươi làm sao thế? vẫn chưa nối vào được sao?
Đôi tay Trần Tiểu Cửu dừng lại, cảm giác như thăng thiên của Đan Nhi dần dần biến mất, nàng định lại thần vội vàng hỏi.
- Sắp xong rồi, sắp xong rồi, nàng tiếp tục kêu rên đi!
Trần Băng trả lời, vội vàng trở lại trạng thái bình thường, đôi tay to lớn tập trung vào việc nối liền chiếc xương sườn bị gãy kia, rắc một tiếng là khớp vào nhau rồi.
- Nối được rồi, Đan Nhi, nàng thử xem còn đau nữa không?
Trần Băng hỏi.
Hai chiếc xương sườn được khôi phục về vị trái ban đầu, cảm giác đau đớn kia cũng tan biến mất, Đan Nhi thở hổn hển nói:
- Tốt lắm, không còn đau nữa rồi.
Nhưng cùng với bàn tay của Trần Tiểu Cửu dừng lại, cảm giác sung sướng mà nàng chưa bào giờ cảm nhận được cũng tan biến mất, trong lòng nàng tự nhiên có cảm giác trống rỗng vậy, cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, không thể diễn tả nổi.
Nàng thấy đôi mắt của Trần Tiểu Cửu vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn ngực của mình, hai má không khỏi ửng đỏ.
- Ngươi vẫn chưa nhìn đủ sao? Nếu còn nhìn nữa, ta sẽ móc hai tròng mắt của ngươi ra đó.
Đan Nhi vội vàng sửa lại quần áo, nói.
Cọp cái vẫn là cọp cái, lại hiện nguyên hình rồi, Trần Băng cười hi hí nhìn Đan Nhi nói:
- Đan Nhi, sao vừa nãy nàng lại rên rỉ vậy? Dường như có cảm giác rất sung sướng thì phải, nàng nói cho ta biết sao lại thế nhỉ?
- Ngươi... ngươi không cần biết!
Vừa nãy Đan Nhi bị Trần Tiểu Cửu làm cho sung sướng, sức phản kích bây giờ cũng không còn nữa, chỉ biết tức giận mà nằm ở đó không nói năng gì.
Trần Băng khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi chút, hắn tựa vào bên tường, hai tay dùng sức chà xát lên mặt, để tinh thần phấn chấn lên chút nữa, nghĩ tới những việc kỳ lạ xảy ra hôm nay, rồi từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Sau khi xương sườn của Đan Nhi được nối xong, những sự đau đớn cũng dần dần tan biến, nàng nhắm mắt lại, thầm vận nội công, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng rực đang lưu thông trong lục phủ ngũ tạng, luồng khí đó chảy tới đâu là thoải mái tới đó.
Nàng cứ thế mà vận công chữa trị vết thương, qua chừng một canh giờ, thân thể của nàng cũng đã hoàn toàn bình phục không còn chút đau đớn và khó chịu gì nữa.
Đan Nhi mở ta mắt ra, dựa vào ánh sáng yếu ớt của ánh trăng nhìn Trần Băng đang chảy nước miếng ngủ say, trong lòng không khỏi thầm cười, tên Trần Tiểu Cửu này ngủ thật khó coi.
Nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy những lời nói trong mơ của Trần Tiểu Cửu:
- Đan Nhi, to, to quá à! Lại con... lại còn trắng và mơn mỏn nữa chứ.
Tên dâm tặc Trần Tiểu Cửu này quả thật quá xấu xa, nhất định là đang mơ thấy những thứ không ra gì rồi, không biết chừng đang mơ ôm ấp hôn hít ta nữa ý.
Đan Nhi vừa ngượng vừa tức, nghĩ tới lúc hắn nối xương cho mình, không ngờ bản thân lại có một cảm giác dâng trào không thể tả nổi.
Nhất đinh là do tên nhãi Trần Tiểu Cửu này làm trò rồi, nàng nghĩ vậy rồi bỗng nhiên ngồi xuống, giơ bàn tay lên rồi tát như chưa bao giờ được tát vào mặt Trần Tiểu Cửu.