Xuân Vũ mặt đầy sát khí, xuất thủ tàn nhẫn, chẳng chút lưu tình. Chỉ trong chớp mắt đã có hai gã hán tử bị chết dưới cương đao của nàng. Hạ Hà, Thu Hương, Đông Mai ba vị tỷ muội tuy rằng so với nàng thì bản tính dịu dàng hơn nhiều, nhưng lúc động võ thì lại chẳng hề nương tay. Chỉ thấy các nàng múa may cương đao, chỉ trong giây lát đã giết chết vài người.
Ánh trăng ảm đạm, máu tươi đầm đìa, khiến những gã kia sững sờ ngơ ngác hồn xiêu phách lạc, hoàn toàn không nghĩ tới bốn tiểu mỹ nhân yêu kiều này lại là ma nữ giết người không chớp mắt. Trong lúc nhất thời bọn chúng không biết rốt cuộc là nên xông lên chém giết một phen, hay là xoay người chạy trốn. Bên kia tiểu đạo đồng tuy rằng võ nghệ cao cường, nhưng lúc xuất thủ vẫn còn chút nương tay, lưu lại nhân mạng. Vậy mà mấy ả ma nữ này võ công không bằng tiểu đạo đồng nhưng hạ đao chẳng chút lưu tình, xuất đao tất phải đổ máu, thủ đoạn cực kỳ khủng bố.
Tên quan quân vênh váo tự đắc kia cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, nhướn mày, bỗng nhiên ngửi được một cỗ mùi khai. Ách! Cái mùi này…!!! Y quay đầu lại nhìn, chợt thấy gã sai vặt bên cạnh sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy, cỗ mùi khai là từ đó tản ra, hóa ra gã sợ mấy ả ma nữ ác độc này tới mức tè ra quần.
Y giận dữ vô cùng, dùng sống đao hung hăng vỗ một cái vào gã trẻ tuổi nói:
- Cẩu Nhật, đồ nhát gan, ngươi còn thất thần làm gì? Cùng ta xông lên phía trước. Bằng không, ta chém đầu của ngươi trước!
Một đao này, sống đao đánh vào mông gã trẻ tuổi, kéo gã từ trong ảo tưởng sợ hãi ngây ngốc kinh tỉnh trở lại, hai chân gã run lập cập, ánh mắt trừng thật to hoảng sợ, khốn khổ nuốt một ngụm nướt bọt, lại nhìn nhìn đôi mắt trợn trừng của gã quan quân.
- Má ơi...
Gã bất thình lình hô to một tiếng, chuôi đao vẫn ở một bên, gã lăn lộn hướng dưới chân núi mà bỏ chạy.
Vị nhân huynh tè ra quần này bỏ chạy trối chết, giống như chiếc lá vàng cuối thu lìa cành vậy. Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo, tốc độ nhanh khôn tưởng. Đã có vị nhân huynh đó làm gương, vị hán tử trước đó một khắc còn giương nanh múa vuốt bây giờ cũng không dám ham chiến nữa, chỉ đánh vài chiêu rồi cũng hoảng hốt quay đầu hướng dưới chân núi mà bỏ chạy.
Xuân Vũ dáng người lay động, vừa giận lại vừa buồn cười, dưới ánh trăng lại càng thêm vẻ mĩ lệ dị kỳ. Trường đao vung lên, nàng chỉ vào bọn nhát như chuột bóng dáng đang chật vật, khinh thường nói:
- Các tỷ muội, chúng ta đuổi theo đi, phá nát cái bang cẩu tạp này rồi cùng Hồng Hạnh tỷ tỷ hội hợp!
Tứ nữ nghe thế không chút sợ sệt cùng phóng lên trước, khí thế hào hùng chẳng khác nào bốn lão hổ nữ. Không ngờ lại để quên vị tướng công thân ái Trần Tiểu Cửu ở phía sau.
Tên quan quân kia đang trốn ở một nơi bí mật gần đó, thấy tứ nữ tiến vào hạ sơn, trong lòng trĩu nặng, thở ra một ngụm lãnh khí, tuy rằng y không đến nỗi bị dọa đến mức tè ra quần, nhưng gặp phải bọn ma nữ giết người như thái rau này, trong lòng cũng sinh ra một chút sợ hãi.
Ở dưới chân núi thì có yêu nữ lợi hại, trên núi thì lại có tiểu đạo đồng võ công cao cường, gã không biết làm sao được mới sinh ra chủ ý đánh với mấy tiểu mỹ nhân, không nghĩ tới lại gặp phải gốc rạ cứng. Y bực mình chủi thề!!
- Ta... ta, mụ nội nó rốt cuộc thì ta có thể đánh được ai đây?
Đang lúc y cực kỳ sầu não buồn bực chợt thấy ở cách y không xa có một nam tử, dáng người thon dài tuấn mỹ đương nhìn lên không trung, bộ dáng vô tâm, chẳng hề chú ý gì đến tràng diện đang xảy ra, trên mặt còn hiện ra một nét cười tương tư.
- Mụ nội nó, ta phải mượn tiểu tử này khai đao mới được!
Y lẩm bẩm nói ra những lời ác ôn trong lòng! Hắn hô to một tiếng, huơ cương đao liền vọt tới đón đầu Trần Tiểu Cửu, sử một chiêu “Lực bổ Hoa Sơn”.
Thế đao trầm nặng, tiếng gấp như mưa.
Trần Tiểu Cửu đang dõi mắt nhìn về nơi xa, theo những chân trời viễn mộng, vẻ mặt kích động đang lo lắng chờ đợi hình dáng yêu kiều của Hồng Hạnh.
Từ lúc hắn hấp thu nội lực của tứ nữ cho đến nay, hắn chợt cảm thấy lục thức của chính mình nhạy bén hơn so với trước kia rất nhiều, đang lúc dõi mắt nhìn trông về phương xa, bỗng nhiên cảm giác một đạo đao quang từ trên đầu của hắn cấp tốc bổ xuống, hắn trong lòng biết không ổn, vội vã lách người qua một bên, khó khăn lắm mới tránh thoát một đao tàn nhẫn đó. Hắn bồn chồn lo sợ, lớn tiếng kêu to:
- Đạo huynh cứu ta...
Gã quan quân trông thấy bộ dáng thảm hại của Trần Tiểu Cửu, liền hiểu được hắn không biết võ công, trong lòng y ngầm cao hứng, tự khen chính mình ánh mắt quả là độc đáo, tuệ nhãn thật sáng như đuốc.
Hừ... , trong mọi người, chỉ có một mình ta may mắn tìm được một gã phế vật không có võ công. Y lại âm thầm ca ngợi chính mình. Một đao không trúng, y liền xuất một cước, đá Trần Tiểu Cửu quỳ rạp trên mặt đất, sau đó một đao tàn nhẫn chém ngang thắt lưng Trần Tiểu Cửu, một đao này muốn biến hắn thành hai nửa.
Tiểu đạo đồng tuy rằng nghe thấy được Trần Tiểu Cửu cầu viện. Nhưng sân vắng lững thững, ý cười nhẹ nhàng, đúng là trong lòng cũng không để ý đến an nguy của Trần Tiểu Cửu. Nhớ lại sự tình hoang đường của Trần Tiểu Cửu với tứ nữ mà hắn vẫn canh cánh trong lòng, nên có tâm muốn khiến gã phải cảm thụ một chút tư vị sợ hãi, liền không có lập tức ra tay tương trợ.
Tuy nhiên gã luôn cẩn thận xem xét nhất cử nhất động của Trần Tiểu Cửu và tên quan quân, chỉ cần Trần Tiểu Cửu có bất luận cái gì sơ xuất, tiểu đạo đồng đều có thể vào lúc nguy cấp cứu hắn ra khỏi miệng hùm.
Trần Tiểu Cửu tuy rằng đang quỳ rạp trên mặt đất, nghe tiếng gió rít bên tai, trong lòng biết nguy cơ tiến đến, vội vàng xoay người lại, đã thấy tên quan quân hung hăng vung quỷ đầu đao chém tới bụng hắn.
Trong lúc nguy cấp, né tránh dĩ nhiên không kịp, hắn trong lòng nảy sinh ác độc, dụng khí lực toàn thân sử một chiêu “lý ngư đả đĩnh”, vừa ngồi dậy được, hai tay siết chặt cổ tay của gã quan quân. Chuôi cương đao bị giữ liền rốt cuộc không chém xuống dưới được, gã quan quân giận dữ, duỗi chân hung hăng đá vào sau thắt lưng Trần Tiểu Cửu.
Một đá này lại vô tình trợ giúp Trần Tiểu Cửu một hảo sự.
Lúc Trần Tiểu Cửu ra sức liều mạng , bổng cảm thấy phía trên sau thắt lưng tuyết sơn có một cỗ hàn khí lạnh buốt thấu xương hơi thở tràn đầy sung túc, dường như từ chỗ xung yếu mà chảy xuống. Hắn mơ hồ cảm giác được đó là băng hàn khí của Đông Mai, nhưng hắn không hiểu được cách vận dụng nội tức, bất kể hắn có vận kình như thế nào thì cổ băng hàn nội lực này thủy chung vẫn không thể phóng xuất ra được.