Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiểu Cửu không sợ hãi con mắt của Hoa Như Ngọc đang nhìn, vẫn lớn mật ôm Hỗ Tam nương , một đôi bàn tay to không thành thật, mang theo khí tức nam nhân, vừa khéo léo vừa hoảng loạn, như có như không lướt qua bộ ngực đầy ắp, làm cho Hỗ Tam nương xấu hổ không thể tả, kịch liệt thở dốc.

Nàng nhiều tuổi như vậy, đối với cỗ nhiệt hỏa nóng bỏng bùng lên của Trần Tiểu Cửu , trong lòng như có lửa đốt, nhất là Trần Tiểu Cửu mặc vào bộ quần áo thư sinh, đánh mạnh vào tâm hồn nàng không gì sánh được? Nàng tâm tư có chút hoảng loạn , thân thể vô lực, nhất là Hoa Như Ngọc đang nhìn, lại càng thêm một phần kích thích cùng lãng mạn!

Hỗ Tam nương mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng khó chịu!

Loại tư vị ấm áp vây quanh này, giống như được nam tử âu yếm, vỗ về ôn nhu như vậy, thân mật, nóng bỏng như vậy!

Nàng thở dài một hơi trong lòng, biết chuyện tình hoang đường như vậy một lần là đủ, xấu hổ đến liên lục dậm chân, cố sức đẩy Trần Tiểu Cửu ra, trong miệng không biết tìm đâu ra lý do biện luận nói:

- Tiểu Cửu, ngươi mau buông, ngươi là nam tử hán sức mạnh chạy đi đâu rồi, như thế nào mấy con hổ này lai dọa cho ngươi thành như vậy, ngày sau nếu ngươi cưới Ngọc nhi, còn không ngày ngày gặp chúng sao?

Trần Tiểu Cửu cảm thụ được trong lòng mềm mại như tơ tằm, luyến tiếc buông tay, tiếp tục làm nũng nói:

- Mẹ nuôi, ngươi mau đuổi mấy con hổ nhỏ chỉ biết nịnh nọt này đi, ta vừa nhìn thấy chúng nó, cả người liền thấy vô lực, xụi lơ như bùn, bọn chúng nếu không đi, đánh chết ta cũng không buông tay!

Đang khi nói chuyện, bàn tay to lại tùy tiện hướng về phía trước một chút, liền chạm đến hai tòa phong nguyệt nóng bỏng của tam nương! Cảm giác mềm mại khi chạm vào kia, khiến hắn sung sướng vô cùng.

- Ngươi nếu không buông, Ngọc nhi nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?

Hỗ Tam nương kiềm chế cảm giác kiều diễm trong lòng, thấp giọng cảnh cáo.

Trần Tiểu Cửu ở bên tai nàng thổi một ngụm nhiệt khí, tà ác nói:

- Mẹ nuôi, lúc này cho dù ta buông ngươi ra, Hoa muội muội nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào? Hừ... càng là người ta hoài nghi, càng phải nghênh ngang mà làm...

Hỗ Tam nương tâm tư vừa chuyển, liền hiểu rõ ý của Trần Tiểu Cửu! Thầm nghĩ: thằng nhãi này thật sự là tài giỏi, không chỉ to gan lớn mật chiếm tiện nghi, còn hoàn toàn tiêu trừ nghi ngờ của Ngọc nhi, nam nhân trí tuệ như vậy, cũng khó có thể gặp.

Hoa Như Ngọc chợt vừa nhìn thấy dáng dấp hai người ở cùng một chỗ vô cùng thân thiết, nhướng mày, biểu tình đang vui vẻ trở lên âm lãnh, thế nhưng nhìn rõ ra Trần Tiểu Cửu, bị bốn con hổ dọa cho cả người run rẩy, quẫn bách ôm lấy vòng eo Hỗ Tam nương mà trốn tránh, nghi ngờ trong lòng lập tức tan thành mây khói, tâm tình sung sướng, một lần nữa lại hiện lên!

- Tiểu Cửu, ngươi đừng sợ, bọn nó sẽ không thương tổn ngươi... ngươi nhanh buông mẹ nuôi ra, làm sao có thể không lớn không nhỏ như vậy?

Hỗ Tam nương tuy rằng nói với Trần Tiểu Cửu, thế nhưng ý không ở trong lời, kì thực là đang nói cho Hoa Như Ngọc nghe.

- Mẹ nuôi... ta vẫn còn sợ!

Trần Tiểu Cửu làm bộ hoang mang lo sợ, một bên la hét khoa trương, một đôi cánh tay lại càng ôm chặt hơn nữa.

Hoa Như Ngọc bị Trần Tiểu Cửu biểu diễn, lừa bịp đến rối tinh rối mù, cười đến run rẩy hết cả người, mặt như rặng mây đỏ:

- Huynh bình thường ba hoa, hát tửu lệnh lợi hại như vậy, không ngờ lại sợ máy con hổ, có phải lá gan của huynh đã bị bọn chúng dọa cho vỡ ra rồi phải không?

Nàng cúi đầu quát lớn một tiêng:

- Đội tiểu hổ, các ngươi nhanh lùi lại, còn dọa Cửu ca, ta bắt các ngươi làm đồ nhắm.

Trần Tiểu Cửu vội vàng tiếp lời nói:

- Đuôi hổ nhớ để lại cho ta.

Hỗ Tam nương nghe vậy, sắc mặt trở nên xanh đen, xoay cánh tay ra sau lưng, hung hăng véo hắn một cái, ngượng ngùng cùng u oán nói:

- Ngươi dám cắt đuôi bọn chúng, ta liền cắt trứng của ngươi, những lời này nói ra thật xấu hổ, ngươi còn ở sau lưng ta lải nhải, xem ta có buông tha cho ngươi không.

Hoa Như Ngọc tuổi còn trẻ, làm sao có thể hiểu được công dụng trong đó, mờ mịt nhìn máy con hổ con, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi:

- Cửu ca, ngươi dùng đuôi hổ để làm cái gì?

- Cái này... Cái này ta dùng nó để ngâm rượu.

Hoa Như Ngọc lắc đầu nói:

- Ngâm rươu rất tốt sao? Nhưng đây là mấy con hổ mẹ nuôi thích, ngươi không được động vào, nếu Cửu ca muốn, ta liền vào trong núi bắt một hai con, sau đó cho huynh ngâm rượu, nếu thực sự uống ngon thật, ta cũng muốn một hai chén!

- Hoa muội muội, ngày mai ngươi liền bắt vài con, cái rượu ngâm đuôi hổ này rất tốt, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nâng chén đối ẩm!

Trần Tiểu Cửu trong lòng mừng rỡ: cô nàng này đối với cái loại chuyện này, thật là một chút cũng không biết, tại thời đại này kiến thức nam nữ vô cùng thiếu thốn, nếu là Hoa muội muội cùng ta nâng chén uống rượu xương hổ, còn không phải xảy ra một hồi đại chiến kinh thiên động địa trên giường sao? Đúng thật là chờ mong nha!

- Tiểu Cửu, nhìn ngươi kìa, mấy con hổ đều đã đi, ngươi sao còn không mau buông mẹ nuôi ra, cẩn thận ta thiến ngươi!

Hỗ Tam nương hờn dỗi liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, đôi mắt như nước mùa xuân, cuộn sóng dập dờn. Trần Tiểu Cửu thật là biết điều, tuy rằng lòng có không muốn, nhưng cũng biết là nên thời gian buông tay tới rồi, quá phận dây dưa, chỉ sẽ phá hư bầu không khí kiều diễm này.

Làm trò đùa giỡn người, trêu ghẹo mẹ vợ, cũng không thể đùa giỡn như vậy!

Hoa Như Ngọc thấy Trần Tiểu Cửu trong tay cầm chính là trấn miếu chi bảo-- Hiên Viên kiếm. đôi mắt lãnh diễm đầu tiên cả kinh, sau đó dãn ra, trên mặt lại dâng lên hai rặng mây đỏ, e thẹn vô hạn, nàng làm nũng kéo Hỗ Tam nương , ghé vào tai nàng, thấp giọng nói nhỏ nhẹ:

- Mẹ nuôi, ngươi có thật bỏ được? Sao lại đưa Hiên Viên kiếm cho Cửu ca?

Hỗ Tam nương yêu thương nhéo nhéo cái mũi xinh đẹp của nàng, trêu đùa:

- Ngọc nhi ngốc, ngươi một mực kêu người ta là Cửu ca, ta không làm như vậy, còn có thể thế nào?

- Mẹ nuôi...

Hoa Như Ngọc mặt đỏ lên, ôm lấy vòng eo tam nương, làm nũng nói:

- Mẹ nuôi, người... người thật sự xem trọng huynh ấy? Người cần phải thận trọng nha, con ... con thực sự chẳng biết thế nào cho phải!

- Thanh Hiên Viên kiếm này vốn là để tặng cho người con yêu thương, làm vật đính ước cho con, mẹ nuôi ước gì sớm tặng được đi!

Hỗ Tam nương ôn nhu thương yêu nói:

- Tiểu Cửu gian trá, giảo hoạt, nhưng là nam nhân có trách nhiệm, vừa lúc xứng với ngươi, chỉ có điều không hoàn toàn viên mãn , đó là hồng nhan tri kỷ của hắn, nhất định không phải là ít, con nếu là có suy nghĩ về điều này, vậy thì chuẩn bị tốt cái chuyện tranh thủ tình cảm khuê phòng, mẹ nuôi đúng là không bằng được con, con xem mẹ nuôi lẻ loi một mình sống nhiều năm, có rất nhiều chuyện không thể nói ra.

- Mẹ nuôi không phải còn có Ngọc nhi sao?

Hoa Như Ngọc thấy Hỗ Tam nương thương tâm nói xong, vội vàng an ủi nàng.

Hỗ Tam nương len lén liếc nhìn Trần Tiểu Cửu, thấp giọng cười xấu xa:

- Hiện tại ta không chỉ có con, ta còn có một con rể tốt nữa.

- Mẹ nuôi nói.. những cái này vẫn còn sớm!

Hoa Như Ngọc bĩu môi nói:, thế nhưng còn không có chân chính

- Tuy rằng huynh đi qua khảo nghiệm của can nương khuất phục được ta, ta thích chính là một đại anh hùng chân chính, đại hiệp khách! Đợi Cửu ca thực sự có thể rung động trái tim của ta, ta liền không chút do dự gả cho hắn, dù chết cũng không xa rời! Về phần mấy cái kiều thê mỹ thiếp này, ta không đi khi dễ bọn họ, bọn họ cũng đừng đến gây chuyện với ta, bằng không, ta tuyệt không nhân từ nương tay!

- Ngươi a, thật sự tính tình giống như cha ngươi mạnh miệng nhẹ dạ!

Hỗ Tam nương lắc đầu cười khổ, lại gọi tiểu Đào một lần nữa đến bàn, lúc sau chỉ thấy trong tay tiểu Đào, ôm một bình rượu, đặt ở trên bàn, nơm nớp lo sợ xoay người thối lui!

Tam nương gọi Trần Tiểu Cửu cùng ngồi xuống, kéo cánh tay nhỏ bé Hoa Như Ngọc, ngồi ở phía đối diện hắn!

Trần Tiểu Cửu tai thính mắt tinh, nghe ra Hoa Như Ngọc nói chuyện với Hỗ Tam nương , trong lòng âm thầm suy nghĩ: thế nào để thành đại anh hùng, đại hiệp khách nhỉ? Hừ... dựa vào thân thủ của mình, làm hiệp khách, quá nửa là không thể thực hiện được, thế nhưng với trí tuệ của mình, trở thành đại anh hùng, thật ra lại rất có tiền đồ. Đang miên man suy nghĩ, lại nghe thấy Hỗ Tam nương vỗ bình rượu, nói với Trần Tiểu Cửu:

- Mẹ nuôi ngày hôm nay vui vẻ, cho ngươi mở rộng kiến thức, trước đây ngươi nhất định chưa từng thấy qua...

Hoa Như Ngọc cười tươi như hoa nói:

- Cửu ca, mặt mũi của huynh thật lớn, mẹ nuôi không ngờ cái này cũng bỏ ra được.

- Còn không phải vì muội sao? Ta là hưởng nhờ ánh sánh của Hoa muội muội, đây là mẹ nuôi yêu ai yêu cả đường đi .

Trần Tiểu Cửu nói trắng ra như vậy, khiến cho Hoa Như Ngọc bên tai nóng bừng, hai mặt như rặng mây đỏ, lại không biết trả lời thế nào!

Hỗ Tam nương che miệng cười:

- Hai người trẻ tuổi các ngươi, nếu như muốn liếc mắt đưa tình, vào trong rừng không người, tùy tiện mà trêu ghẹo, ôm ấp nhau, hôn nhẹ chẳng hạn, cũng không có ai quản! Còn không biết xấu hổ ở trước mặt ta nói xằng bậy, mẹ nuôi nghe khó chịu , cả người cũng nổi cả da gà.

- Mẹ nuôi.

Hoa Như Ngọc lay động người làm nũng, lay lay cánh tay Hỗ Tam nương , quệt cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Mẹ nuôi, mau mở vò rượu ra, cho Cửu ca kiến thức một chút, cái gì mới là mỹ vị chân chính!

Trần Tiểu Cửu trong lòng hiếu kỳ, thò đầu nói:

- Lẽ nào trong thiên hạ, còn có thứ có thể so với môi anh đào của Hoa muội muội, đó mới chính là mỹ vị thế gian khó cầu a!

- Ai nha... Ngươi thật đáng ghét, ngươi chưa từng hôn ta, làm sao có thể nói bậy như vậy?

Hoa Như Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tay nhỏ bé tại bên hông hắn hung hăng véo một cái.

A…

Trần Tiểu Cửu đau đến hét ầm lên, xoa xoa thắt lưng, ủy khuất nói:

- Trong mơ ta có hôn qua...

- Quỷ háo sắc.

Hai bàn tay nhỏ bé của Hoa Như Ngọc bưng cái trán, cái đầu cúi xuống, cũng không dám ngẩng lên nữa, nàng dù lớn mật, cũng không thể như Trần Tiểu Cửu không biết xấu hổ, làm trò trước mặt Hỗ Tam nương ! Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi ướt át, xinh đẹp vô cùng, khiến cho Trần Tiểu Cửu ngón trỏ đại động hận không thể lập tức hôn một cái mới cam lòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK