Tiểu Cửu một tay vô cùng thân thiết vuốt bờm Ô Nhã, một tay chỉ vào đám kỵ binh đang đối diện phía bên kia, lanh lảnh nói:
- Ba mấy ngàn kỵ binh các ngươi bao vây hai người bọn ta, giằng co sống chết, đấu trí đấu dũng, cuối cùng chín đường đại quân đuổi đến Ô Vân Phong này, các ngươi có thấy phấn khích hay không?
- Các ngươi có bao giờ nghĩ rằng người tốt sẽ có hảo báo? Có từng nghĩ trong sơn cùng thủy tận, sẽ có hy vọng? Có từng nghĩ sẽ nhảy qua khe sâu này, có từng ngạc nhiên rằng nhân định thắng thiên, cứ nhìn kỹ vách núi cao dựng đứng này có gì không? Ha ha..., chắc các ngươi thất vọng? Uể oải? Buồn bực phải không?
Phía đối diện càng ngày càng nhiều kỵ binh chen chúc trên Ô Vân Phong này, khiến Ô Vân Phong thấp thoáng nhìn giống như là một biển người khôi giáp tươi đẹp.
Vô số ánh mắt kinh ngạc và uể oải, không cam lòng đang nhìn sang.
Nghe những lời châu ngọc của “thần nhân” phía
đối diện kia, cũng hiểu ra rằng, nhiều ngày vất vả giờ đã tan thành bong bong, cái khe sâu rộng bảy trượng trước mặt kia đã quyết định ai mới là người thắng cuộc?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng đắc ý, vừa cười vừa nói:
- Tuy các ngươi không có công lao, nhưng cũng có khổ lao, không hề mất tinh thần, ta vô cùng khâm phục, giá như các ngươi là thủ hạ của ta, ta sẽ thưởng lớn cho các ngươi, nhưng...ai bảo các ngươi là quân của Định Nam Vương cơ chứ? Các ngươi thử suy nghĩ chút xem, rút cuộc phải giữ cái đầu trên cổ các ngươi như thế nào?
Xoạt.
Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho mấy ngàn binh lính hoảng sợ.
Đặc biệt là thủ lĩnh của chín đại quân, càng hoảng sợ, ba mươi mấy ngàn đại quân vây đuổi hai người, cuối cùng lại để chạy mất, điều này sẽ khiến Định Nam Vương tức giận tới mức độ nào?
Trong sự tức giận tuột mất con tin để trao đổi này, nói không chừng sẽ vô cùng giận dữ mà đại khai sát giới.
Nghĩ tới đây, các tướng quân người này nhìn người kia, lại không biết hậu quả của việc này sẽ lớn đến mức nào.
Độc Hoàng ngồi trên lưng ngựa, dùng đôi chân nhẹ nhàng mà khéo éo giật eo Tiểu Cửu, giọng nói êm ái:
- Đùa giỡn vậy đủ rồi đấy còn muốn uy phong sao? Chúng ta đi nhanh thôi, ta...ta đói bụng..., bụng thầm kêu rồi. Ngươi không đau lòng sao?
Khóe miệng mỉm cười, biểu lộ sự phong tình của thiếu nữ.
- Đói? Có phải tại hai ta triền miên lợi hại quá không?
Tiểu Cửu thuận miệng trêu ghẹo,
- Ngươi nằm mơ đi, không đứng đắn chút nào.
Độc Hoàng dùng sức day tóc Tiểu Cửu, đôi mắt quyến rũ, nhẹ nhàng nói:
- Còn không mau lên, chúng ta tìm cái gì ăn đã.
Trần Tiểu Cửu sờ bụng mình, cũng nghe thấy một hồi ọc ạch vang lên, bắt đầu thấy đói rồi, trong lòng liền hoảng hốt.
Hắn vốn còn định khoe khoang vài câu, nhưng bụng rỗng, cũng có chút miệng cọp gan thỏ, nhảy lên ngựa, vô cùng thân thiết ôm vòng eo quyến rũ của Độc Hoàng, xoay người định đi.
Lam Linh là thân vệ trưởng của Ngô Đồng, nếu không bắt được kẻ cắp, y chết chắc là không có nghi ngờ gì. Thấy Tiểu Cửu định đi, trong lòng hốt hoảng, vội hét lớn:
- Vị anh hùng này, có thể lưu lại tính danh không?
- Trần Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu chỉ vào trái tim mình, nói ra rất vang âm.
- Ai da, hóa ra hắn chính là Trần Tiểu Cửu...
- Chính là hắn đã xúi giục Phòng tiên sinh.
- Người này thật lợi hại, không ngờ chính hắn đã bắt Tiểu Vương gia.
- Ôi, nên sớm nghĩ ra là hắn, có câu nói, hắn chính là trượng phu của Hoa Như Ngọc, chẳng trách Vương gia không tiếc vạn đắng mà muốn bắt sống hắn.
Nghe những lời nghị luận truyền tới từ phía đối diện, Tiểu Cửu mỉm cười, xoay người định đi, đi được vài bước, lại quay đầu lại, giọng cao hô với người đối diện:
- Các ngươi chuyển lại lời ta tới Định Nam Vương, thuận ta thì sống, chống ta thì chết.
- Lúc này nếu ông ta biết hối cải, còn có thể bảo toàn tính mạng, nếu khăng khăng một mực, đến nỗi gây lên cảnh sinh linh lầm than, trở thành tội nhân thiên cổ, sau này, cũng gieo hại thiên cổ, bêu danh ngàn năm.
- Chư vị tướng quân các ngươi, đem lời ta chuyển tới lão thất phu kia, hoặc có thể sẽ mất mạng.
Trần Tiểu Cửu nói xong câu cuối, lúc này mới phóng ngựa rời đi, để lại chín đại quân ngửa mặt lên trời thở dài phía sau.
- Cái gì? Không ngờ lại để hắn chạy thoát?
Một tiếng giòn vang, chén trà nóng hổi văng lên mặt đất.
Trong đại doanh Bình Châu, một tên lính thám sắc mặt sợ sệt, ngã quỵ xuống đất, báo cáo tin mới nhất với Định Nam Vương.
Thống soái của mấy đại quân tập trung lại thương lượng, không ai dám tự mình về báo tin, sợ Định Nam Vương giận dữ, thật sự sẽ chặt đầu của bọn chúng,
Cho nên, bọn họ để chim ưng của các Phiên tăng truyền thư, thăm dò thái độ của Định Nam Vương.
Định Nam Vương nhận được tin kẻ cắp trốn thoát, không khỏi kinh ngạc vô cùng, tức giận tới cả ngươi run rẩy, trong đầu mê muội thành một mảnh, dưới sự đỡ của thân binh, nghiêng ngả đi về phía ngồi nghỉ ngơi.
- Không phải...không phải đã bao vây hắn tới đường cùng rồi sao? Tại sao còn lại để hắn chạy thoát?
Định Nam Vương cả người vô lực ngồi trên ghế, thân binh xoa nhẹ ngực, trong đầu cuối cùng cũng tỉnh táo lại:
- Chẳng lẽ trước kia đều là quân tình dối trá?
Thân binh quỳ trên mặt đất kia nói:
- Bẩm vương gia, trong thư nói, ba mươi mấy đại quân liên tục, phong tỏa các yếu đạo, cuối cùng phóng hỏa đốt núi, kẻ bắt cóc bất đắc dĩ, phải ra khỏi rừng, một đường lao vào Ô Vân Phong.
- Ô Vân Phong?
Định Nam Vương định thần, nghiêm nghị, chất vấn:
- Ô Vân Phong chính là vách núi cao dựng đứng, không có đường chạy trốn, nếu hắn lên Ô Vân Phong, tại sao còn có thể chạy thoát? Chẳng lẽ bọn chúng mọc cánh sao?
- Hồi vương gia, trong thư nói...nói bọn chúng quả nhiên giống như mọc cánh, con ngựa kia dũng mãnh phi phàm, giống như thiên mã hành không, vượt qua khe sâu bảy trượng, người còn lại càng lợi hại hơn, chỉ dựa vào sức người, mờ ảo như tiên, vô cùng dễ dàng lướt qua vách núi, quân lính chỉ có thể lực bất tòng tâm, nhưng không thể truy đuổi.
- Điều này...điều này có thể sao? Một đám bậy ba, một đám bậy bạ.
Định Nam Vương giận dữ, lật nhào quân án phủ da hổ, rút đao thép ra, ngơ ngác nói:
- Rõ ràng đám này vô tích sự, trốn tránh trách nhiệm, biện hộ nói dối, ta...ta phải chém đầu bọn chúng.
Tên lính kia thấy Định Nam Vương rút đao ngay trước mặt, không khỏi sợ hãi cuống quýt dập đầu, vội hỏi:
- Vương gia...Vương gia bớt giận, ba mươi hai vị tướng đều cùng kí tên, chín ngàn binh lính tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không thể là nói dối, kính xin Vương gia minh xét...
- Điều này...
Định Nam Vương vừa nghe, không khỏi thở dài một tiếng.
Tướng quân của Ba mươi hai đại quân liên hợp kí tên, tuyệt không thể là nói dối, chẳng lẽ người này thực sự có khả năng thông thiên triệt địa? Không ngờ có thể bay qua vách núi bảy trượng? Đây là...là người sao?
- Các vị tướng quân còn biết được thân phận của người này...
Tên lính kia dường như nhìn Định nam V ương do dự, vội trần từ.
- Ai?
Định Nam Vương lớn tiếng hét lớn, chỉ vào tên lính kia, khí thế khiến người ta sợ hãi nói:
- Ta cũng muốn nghe xem, ai lại có khả năng kinh thiên triệt địa như vậy?
Tên lính kia nói:
- Là Thượng thư bộ Lễ của Đại Yến, phụ thần nội các nội khố giam chính là Trần Tiểu Cửu
- Lại là hắn?
Định Nam Vương nghe vậy, kinh hãi xanh mặt, môi tím tái, khóe miệng không khỏi có chút co rúm, tâm tư tích tụ, không khỏi cười khổ, bi thương nói:
- Quả đúng là hắn, ta đã sớm nghĩ sẽ là hắn, ta đã sớm nghĩ tới điều này.
Tên lính kia lắp bắp nói:
- Vương gia, Trần Tiểu Cửu còn có lời muốn chuyển cáo tới Vương gia, không biết có nên nói hay không...
- Nói! Thứ cho ngươi vô tội.
Sau khi Định Nam Vương cười khổ, sắc mặt rút cuộc đã hồi phục nhiều, lông mày rậm rạp, lại trôi đi.
Tên lính kia nói:
- Hắn chuyển tới ngài, lúc này nếu biết hối cải thì còn có thể bảo toàn tính mạng, nếu khăng khăng một mực, đến nỗi sinh ra cảnh sinh linh lầm than, trở thành tội nhân thiên cổ, sau này, cũng gieo hại thiên cổ, bêu danh ngàn năm.
Rầm!
Định Nam Vương một chưởng đá tên lính kia lăn trên mặt đất, nổi giận nói:
- Đồ...nhóc con miệng còn hôi sữa, bắt nạt ta quá đáng! Bắt nạt ta quá đáng.
Tên lính kia bị Định nam Vương đá một phát vào ngực, một ngụm máu phun ra, lại vội vàng chịu đựng đau đớn, quỳ gối trước Định Nam Vương, âm thầm dùng tay áo lau vết máu ở miệng, trong lòng không ngừng mắng lão: Lão già kia, nói chuyện cũng thối, cũng không phải ta chửi, lão đánh ta làm gì?
- Vương gia...vương gia bớt giận.
Tên lính kia lắp bắp nói:
- Ba mấy đại quân còn chỉnh quân tại chỗ...chờ quân lệnh của ngài, kính xin Vương gia chỉ lệnh.
Chỉnh quân tại chỗ?
Hừ...thật là nực cười.
Định Nam Vương đâu thể không đoán ra tâm tư của ba mươi mấy tướng quân này?
Lão ra lệnh tử, trong bảy ngày, nếu không bắt được kẻ bắt cóc, thủ lĩnh của ba mươi mấy đại quân, đều phải chịu tội, tuyệt không buông tha.
Mà bây giờ, không chỉ trong bảy ngày không bắt được kẻ bắt cóc, kẻ bắt cóc còn thần kỳ nhảy qua khe sâu chạy thoát, trong lòng các tướng quân bàng hoàng, ai còn dám quay về nữa chứ?
Đổi lại ngày thường, chiếu theo bản tính của Định Nam Vương, thẹn quá thành giận, nhưng quân lệnh như núi, tất nhiên sẽ chém đầu bọn họ.
Nhưng tình hình hiện tại lại khác.
Ba mươi mấy đại quân đương nhiên tập trung thành đoàn, liên hợp lại, nói đến tâm tư cùng tiến cùng lui của bọn họ, nếu mình lại nổi sát tâm, nói không chừng ép chúng mưu phản.
Tuy ba mươi nghìn người không lật đổ nổi cành hoa quá lớn, nhưng lúc này Hoa Như Ngọc gây sự, ở đó liệu còn dám hùng hổ dọa người?
Hơn nữa, Trần Tiểu Cửu dùng ngôn ngữ sắc bén chửi rủa, lại nhắc lại: Lịch sử là do người thắng lợi viết lên.
Vì không muốn bêu danh ngàn năm, để không bị đời sau phỉ nhổ, cũng muốn trong thời điểm nguy hiểm, có thể đoàn kết hết mọi lực lượng, tranh thủ thay thế Đại Yến, thành lập cơ nghiệp riêng.
Định Nam Vương thở phào một cái, mới nói với thân vệ:
- Truyền lệnh xuống, các vị tướng quân vì truy sát kẻ bắt cóc, tổn hao binh tướng, cố gắng toàn lực, can đảm đối mặt, trong lòng bổn Vương rất mừng. Mặc dù kẻ bắt cóc đã chạy mất, nhưng đó là thiên ý, nằm ngoài khả năng của mình, các vị tướng quân an tâm thủ thành, Bổn Vương mấy ngày nữa sẽ ban thưởng khác...Việc kẻ bắt cóc chạy mất, sự việc liên quan tới tính mạng, trói buộc binh lính, không được truyền ra ngoài, bổn Vương ắt có chủ ý,
Thư ký viết xong, liền giao thư cho tên lính kia.
Định Nam Vương dặn dò:
- Dùng bồ câu đưa tin, phải nhanh! Không được chậm trễ.
Tên lính kia cuối cùng cũng có thể không phải đối diện với bộ mặt âm trầm của Định Nam Vương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xoay người ra sức chạy.
Định Nam Vương gọi đại tướng quân Mã Vũ, đại thừa tướng Tả Bìnhtới thương lượng việc này.
Mã Vũ lo lắng nói:
- Vương gia, nếu kẻ bắt cóc trốn thoát, thì cần lập tức đem Vương phi và mười tám thê thiếp của Phòng Linh trao đổi lấy Tiểu Vương gia! Việc này, cũng không thể đợi thêm được.
Định Nam Vương nói:
- Nhưng...nếu sau này Phòng Linh trợ lực cho Đại Yến chẳng khác nào gấuhổ cả.
- Thần có một kế...
Đại thừa tướng Tả Bình nhe răng, nghiêng cằm, híp mắt, nói;
- Ta sẽ đưa tin, nói Trần Tiểu Cửu bị vây ở Ô Vân Phong, bó tay chịu trói, ắt cần Phòng Linh mang tiểu Vương gia tới chuộc người, hạn trong vòng ba ngày, nếu không sẽ giết không tha.
Định Nam Vương nhíu mày:
- Kế này liệu có hiệu quả? Mạng của Trần Tiểu Cửu còn quan trọng hơn mạng của ta sao?
Tả Bình cười nói:
- Vương gia, ngài...ngài thấy, trong mắt Hoa Như Ngọc, còn có gì quan trọng hơn Trần TIểu Cửu sao?
Định Nam Vương thông suốt, cười ha ha:
- Tả thừa tướng, ông thật là cánh tay đắc lực của bổn Vương. Phòng Linh kia, cũng không thể bằng được ông, chuyện này ta giao cho ông làm, nhất định phải trao đổi được Đồng nhi bình an trở về.