- Cái này…cái này sao lại là giả chứ? Trần công tử, vừa rồi ngươi đưa cho ta là cái này mà, ngươi…ngươi đừng có mà vu oan dám họa cho người tốt.
Tiêu công tử kích động, cũng quên mất mình có thể tự nhận mình là “người tốt” hay không?
Trần Tiểu Cửu “ dĩ kỳ chi đạo, còn thâm hậu hơn, đó là vận dụng sự dày công tôi luyện sao có thể lợi dụng Tiêu công tử?
- Tiêu công tử, ngươi đang nói những lời khốn khiếp gì vậy? Đại ca ta là Diệp Ngâm Phong, ta đường đường là Văn khúc tinh lâm phàm, ta có thể nói dối, có thể vu cáo hãm hại người tốt sao?
Trần Tiểu Cửu trầm mặt, xua tay tức giận với Trịnh Bình, nói:
- Thôi vậy! Trịnh đại nhân, ông vẫn nên trói ta tới nha môn đi, chờ đại ca Diệp Ngâm Phong của ta tới sẽ xử trí ta.
- Đừng, Trần công tử, chúng ta từ từ nói chuyện, công đường của Đại Lý tự đâu phải là nơi để Trần công tử tới chứ? Xin đợi chút, đợi một lát.
Trịnh Bình xoay người, kéo Tiêu công tử đang tức giận sang một bên, cười khổ nói:
- Tiêu công tử, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a.
- Có câu là “trồng dưa được dưa, trồng đậu có đậu”, ai bảo vừa rồi công tử dùng cách đó để chọc vào người ta cơ? Lần này coi như là công tử gặp hạn đi, đợi có cơ hội tìm lại, lẽ nào Tiêu công tử còn phải tìm Diệp công tử thuyết giáo sao?
- Nhưng…Cha ta….
Tiêu công tử còn muốn giơ uy phong của cha y ra.
Trịnh Bình lắc đầu, giận dữ nói:
- Cho dù là Tiêu đại nhân, gặp phải chuyện như vậy, e là cũng muốn dàn xếp ổn thỏa?
- Vậy…vậy thì được.
Tiêu công tử trong lòng miễn cưỡng, xoay người nói với Trần Tiểu Cửu:
- Trần công tử, là do ta sơ suất, đây không phải là ngân phiếu mà vừa rồi ngươi đưa cho ta.
Quay người lại, liếc mắt với người có dáng vẻ quản gia bên cạnh.
Người kia hiểu ý, lấy ra tờ ngân phiếu ba mươi vạn lượng đưa cho Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu nhận lấy tờ ngân phiếu, kiểm tra một lần, mới cười lớn nói:
- Vẫn là Tiêu công tử thẳng thắn, đây mới là ngân phiếu của ta.
Trịnh Bình thấy Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng nói ra, mới có tâm trạng lau mồ hôi trên trán, tiến lên muốn cởi trói cho Tiểu Cửu.
- Khoan đã, Trịnh đại nhân, vội gì chứ?
Trần Tiểu Cửu né tránh, khiến Trịnh Bình gấp tới độ gần khóc,
- Trần công tử, lại…lại sao nữa?
- Ta không muốn thế nào? Ha ha.
Trần Tiểu Cửu nhìn Tiêu công tử, cười hì hì nói:
- Có câu rằng, oan có đầu, nợ có chủ, Ngô Thiên Phát nợ ngươi bạc, ngươi tìm Ngô Thiên Phát mà đòi, liên quan gì tới Nguyệt Nương chứ?
Thấy dáng vẻ mờ mịt khó hiểu của Tiêu công tử, Trần Tiểu Cửu lén nhìn Lý Nhạc Thanh, rồi nói với Tiêu công tử:
- Ta không ngại nói thẳng với ngươi, Nguyệt Nương là người của Tiểu Cửu ta, ai dám động tới nàng, chính là kẻ địch của ta, ngươi…hiểu ý của ta chứ?
Lý Nhạc Thanh nghe vậy, muốn nói lại thôi, trên khuôn mặt mềm mại xuất hiện một tầng đỏ ửng, đôi mắt quyến rũ lướt nhìn Tiểu Cửu, vội cúi đầu, trong lòng áy náy, lại ngượng ngùng, còn tràn ngập niềm hạnh phúc.
- Người của huynh?
Đan Nhi trợn tròn mắt, nhìn Tiểu Cửu, lại quay sang nhìn Lý Nhạc Thanh nói:
- Ai cho cô dụ dỗ Tiểu Cửu của ta? Thật không biết xẩu hổ.
- Ta…ta không có, Đan Nhi muội…!
Lý Nhạc Thanh oan ức nói.
- Được rồi, đừng giả bộ đáng thương nữa, cô biết Tiểu Cửu thích kiểu này không?
Đan Nhi hung hăng trợn mắt nhìn Lý Nhạc Thanh, đả kích nói:
- Ta không hiểu Tiểu Cửu sao có thể xuống tay lưu tình với Lý gia, hóa ra là vì cô. Đợi sau nay ta sẽ trừng trị cô! Cô à, sớm muốn cũng hết hy vọng thôi.
- Cô gả cho Tiểu Cửu rồi?
Lý Nhạc Thanh tò mò hỏi.
- Hừ…chính là chúng ta đã gả cho Tiểu Cửu.
Đan Nhi đắc ý ngẩng đầu, cười nói:
- Ta và Tiểu Cửu đã thành thân, làm sao? Thất vọng à? Đau lòng à? Ha ha…
Tiểu Cửu không còn tâm trí mà để ý tới cuộc đấu khẩu của hai cô gái này, tuy hắn nghe rõ mồn một, đôi mắt vẫn đầy vẻ lạnh lùng, tập trung vào Tiêu công tử kia:
- Tiêu công tử, lời nói của ta, ngươi nghe hiểu chứ? Nghe hiểu rồi thì tỏ thái độ.
Tiêu công tử tức điên lên, lục phủ ngũ tạng hồng hộc toát ra hỏa khí
Nhưng đối mặt với khuôn mặt hung ác của Tiểu Cửu, Tiêu công tử không còn dũng khí cá chết lưới rách.
- Trần công tử, ta hiểu, hôm nay là ta lỗ mãng. Oan có đầu, nợ có chủ, ta đi tìm Ngô Thiên Phát tính nợ.
Tiêu công tử hừ một tiếng, cưỡi ngựa giơ roi, dẫn kẻ hầu chạy xa.
Trần Tiểu Cửu thấy bóng dáng của Tiêu công tử, cũng biết là người này lòng dạ hẹp hòi, việc này tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, tuy nhiên, hắn không sợ.
Dù sao việc đã xảy ra, có vị đại ca Diệp Ngâm Phong làm chỗ dựa, Tiêu công tử là cái gì chứ?
- Trịnh đại nhân, còn ngây ra đấy làm gì? Lẽ nào ông muốn trói ta luôn sao?
Trần Tiểu Cửu nhìn hai má đầy mồ hôi của Trịnh Bình, bỡn cợt cười.
- A, đâu dám? Đâu dám.
Trịnh Bình vội chạy tới, đích thân cởi trói cho Tiểu Cửu, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Ông ta cảm thấy hôm nay thật xung sát, muốn về thắp hương, trừ xui, an ủi Trần Tiểu Cửu vài câu, liền dẫn người lập tức bỏ đi
- Trịnh đại nhân, xin dừng bước.
Một tiếng nói vừa thoải mái vừa chân thành truyền tới, khiến cho Trịnh Bình vừa đang định sải bước lưng ngựa sợ tới mức lập tức từ trên lưng ngựa rơi xuống
Bởi vì ông ta biết rõ, tiếng gọi thân thiết này chính là phát ra từ miệng Diệp Ngâm Phong.
Tất cả mọi người ở đây đều chuyển ánh mắt lên người thanh niên trẻ tuổi với trang phục màu đen kia,
Trần Tiểu Cửu cũng cười nhìn lại.
Thấy Diệp Ngâm Phong vẫn như năm trước gặp, dáng vẻ mây trôi nước chảy, trong ánh mắt tràn đầy ánh hào quang thoạt nhìn càng thấy kiên quyết và phấn chấn
Chỉ là, trên thái dương không ngờ xuất hiện môt mảng sáng trắng, đủ để nói rõ Diệp Ngâm Phong đang phải gánh vác một trách nhiệm ngàn cân,
- Diệp công tử, Diệp phụ tể.
Trịnh Bình liền vội khom người chào hỏi, sở dĩ gọi là Diệp phụ tể, là vì chức quan của Diệp Ngâm Phong phải thường xuyên qua lại thượng thư phòng, là nhân vật quan trọng phụ tá cho Tể tướng, bình thường đều gọi là Phụ tể.
- Nhị đệ, đệ không để ý tới ta
Diệp Ngâm Phong không để ý tới sự kính cẩn của trịnh Bình, mà thân mật ôm lấy Trần Tiểu Cửu trước.
Hành động thân thiết này cũng khiến Trịnh Bình đổ mồ hôi hột.
Thầm nghĩ may mà vừa rồi mình đã kịp cởi trói cho Trần Tiểu Cửu, nếu chậm một bước, mình chẳng phải sẽ bị Diệp Ngâm Phong ám tới chết sao?
- Đại ca! Huynh vẫn tự nhiên phóng khoáng như vậy.
Trần Tiểu Cửu cười đáp lại, cũng biết Diệp Ngâm Phong làm vẻ ta đây như vậy, một nửa là do vui mừng
Còn một nửa, lại là muốn diễn trò cho Trịnh Bình xem, muốn để ông ta biết quan hệ giữa mình và Diệp Ngâm Phong thân mật tới cỡ nào.
Diệp Ngâm Phong vỗ vai Trần Tiểu Cửu, mới quay người cười với Trịnh Bình nói:
- Trịnh đại nhân, ông làm rất tốt, công bằng công chính, có lý có tiết, tất cả những việc ông làm ta đều thấy hết, Đại Yến triều nếu có nhiều người như ông thì tốt biết bao.
- Diệp phụ tể, thật không dám nhận, ở vị trí nào thì nghĩ tới việc ở vị trí đó, ta tận tâm tận lực làm tốt bổn phận của mình, tuyệt không dám thẹn với bách tính lê dân.
Trịnh Bình nhận được lời bình của Diệp Ngâm Phong, cũng biết là tên âm hiểm này coi như là vừa lòng với cách xử trí vừa rồi của mình, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng nhẹ bẫng đi.
Trịnh Bình không dám nán lại hỏi han đôi câu với Diệp Ngâm Phong, liền lên ngựa dẫn bọn nha dịch chạy mất.
Bách tính vây xung quanh, thấy không còn gì đáng xem, cũng tản đi hết.
Trần Tiểu Cửu chắp tay nói với Diệp Ngâm Phong:
- Đại ca, huynh thật là uy phong, hôm nay nếu không phải dựa vào tên tuổi của huynh, đệ thật sự sẽ bị đồ chó kia ức hiếp tới chết, thiếu chút nữa phải đại khai sát giới rồi.
- Ha ha…một chút danh mỏng mà thôi.
Diệp Ngâm Phong cười kéo bả vai Tiểu Cửu, đi sang một bên, chỉ vào Lý Nhạc Thanh, nháy mắt với Tiểu Cửu nói:
- Ta sớm đã đoán được quan hệ giữa Tây thi của hiệu thuốc này và đệ không phải là bình thường, thế nào? Ha ha…, trò chơi anh hùng cứu mỹ nhân này coi như là đã quá nghiền rồi chứ?
- Hả? Đại ca…, huynh có ý gì vậy?
Trần Tiểu Cửu giả vờ ngốc.
Diệp Ngâm Phong nói:
- Đệ còn giả bộ gì với ta? Lý lịch của Lý Nhạc Thanh ta đã sớm điều tra rõ, tại sao cô ta lại tới kinh thành, tại sao lại viết trên tấm biển là “ Hiệu thuốc Tiểu Cửu”? Ta đều điều tra rõ hết, đệ còn bí hiểm gì với ta nữa?
Trần Tiểu Cửu không thể không khâm phục sự nhiệt tình hiếu khách của Diệp Ngâm Phong, cười chắp tay nói:
- Đã nói như vậy, vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân hôm nay của đệ chỉ là thể hiện thôi à? Cho dù đệ không vượt qua vở kịch này, đại ca cũng sẽ xem xét mà chu toàn?
- Ha ha…người hiểu ta, chỉ có mỗi nhị đệ.
Diệp Ngâm Phong nói:
- Ta sớm đã phái người âm thầm bảo vệ Lý Nhạc Thanh, một khi có gió thổi cỏ lay, đều sẽ xử lý luôn, chỉ là không ngờ ta vừa có được cơ hội tặng tình nhân cho đệ, lại không ngờ bị đệ nhanh chân tới trước rồi, xui quá.
Trần Tiểu Cửu liếc mắt với Diệp Ngâm Phong, bỡn cợt nói:
- Huynh xem vở kịch hồi lâu, cảm thấy thích thú sao?
Diệp Ngâm Phong nói:
- Nếu ta xuất hiện sớm, tên Tiêu công tử kia còn run rẩy tới cỡ nào? Nhị đệ đâu có thể tạo uy chứ?
- Ha ha…tin là trải qua việc này, cái tên Tiểu Cửu của đệ, nhất định sẽ chấn động vua và dân chúng, dù sao sớm muộn gì cũng đều phải cho Tiêu gia mở mắt, hừ…, ra tay mạnh trước, chẳng phải là có hiệu quả dọa người sao?
Hai người hàn huyên một lát, liền quay lại chỗ mọi người.
Diệp Ngâm Phong hiền hòa, rất phóng khoáng với hai vị vãn bối Khổng Nghi Tần và Thôi Viễn Sơn, thái độ tự mình làm, thắng gấp trăm lần so với Tiểu Cửu, khiến Khổng Nghi Tần và Thôi Viễn Sơn vô cùng thoải mái, thầm nghĩ chuyến này vào kinh quả không tệ.
Trần Tiểu Cửu thấy chút hứng thú với “sự dối trá” của Diệp Ngâm Phong, hai lỗ tai lại dán chặt trên người Đan Nhi và Lý Nhạc Thanh.
Chỉ thấy Đan Nhi bĩu môi, chỉ vào tấm biển “ hiệu thuốc Tiểu Cửu” sẵng giọng:
- Ai khiến cô treo cái biển tên Tiểu Cửu chứ? Cô mau gỡ xuống cho ta.
Lý Nhạc Thanh cũng không tranh luận, chỉ cười oan ức đáp lại.
- Còn nữa, Tiểu Cửu không phải là để cô gọi, cô phải gọi là Trần công tử, hay là Trần đại quan nhân, hiểu chưa? Cô mau đi gọi một tiếng là Trần đại quan nhân đi.
Hả?
Lý Nhạc Thanh ngây người, đỏ mặt, đi tới bên cạnh Tiểu Cửu, cúi đầu, oan ức nói:
- Nguyệt Nương bái kiến Trần đại quan nhân.
Trần Tiểu Cửu tức giận tới thầm cười, chỉ vào Đan Nhi, sẵng giọng:
- Đi cả đoạn đường xóc, vậy mà nàng còn không thấy mệt.
Đan Nhi hừ một tiếng, ngẩng cao đầu, dáng vẻ rất đúng lý hợp tình.
Trần Tiểu Cửu giơ tay đỡ Lý Nhạc Thanh dậy.
Lại thấy Song Nhi dịu dàng đang đi tới, đỡ Lý Nhạc Thanh, dịu dàng nói:
- Nguyệt Nương tỷ tỷ, tỷ phải sợ hãi rồi, để ta đỡ tỷ vào phòng nghỉ ngơi.
Trần Tiểu Cửu thấy bàn tay mình giơ ra, lắc đầu cười khổ
Độc Hoàng nhân cơ hội này đi tới, cắn lỗ tai hắn, lén chỉ vào Đan Nhi và Song Nhi, thấp giọng nói:
- Chậc…hậu cung của ngươi sắp loạn rồi, chậc…, sau này có trò hay để xem đây.