Sau một hồi tranh quyền đoạt lợi với nhau, một người lấm la lấm lét đã nhận lấy trách nhiệm hoang đường cho xong chuyện.
Cục diện này, Tư Đồ Bá chưa từng nghĩ đến, La Đồng chỉ cần một cước, nhẹ nhàng đá ra, liền có thể khiến ông ta nhẹ thì uy danh giảm đi, nặng thì thân bại danh liệt.
Mà La Đồng rốt cục vì sao lại chưa ra đòn trí mạng, khiến ông ta suy nghĩ cả trăm lần cũng không có câu trả lời.
Tuy nhiên, trong lúc này, người ông ta hận nhất không phải là La Đồng, không phải Hắc Sơn, càng không phải mười lăm người kia.
Chính là Trần Tiểu Cửu, người đang đứng trước mặt ông ta, hiên ngang tuấn tú, tươi cười hớn hở, người làm cho ông chịu đau thấu xương tủy.
- Ba ba...... Ba ba....
Một trận gậy gỗ đánh vào da thịt, Lão Thử kêu rên khàn cả giọng, người đàn ông thân cận của La Đồng, chỉ biết lắc đầu than thở! Không hiểu vì sao La Đồng không thẳng tay tới cùng, giành thế chiến thắng?
La Đồng nghe tiếng gậy rung động lòng người kia, không thể kiên nhẫn, phất tay, thái độ hung dữ nói:
- Các vị huynh đệ, đây đã là chuyện quá khứ, sau này không ai được nhắc lại. Nếu ai dám lấy chuyện này ra sinh sự, La Đồng ta không để yên cho kẻ đó, mọi người nghe rõ chưa?
Ánh mắt oai phong của anh ta trước bao người, không cam lòng từ từ bước vào.
- Khoan đã…
Tư Đồ Bá quơ tay, do dự.
La Đồng sa sầm mặt nói:
- Nhị đương gia còn có chuyện gì? Chẳng lẽ còn chưa đủ nhiều chuyện hay sao?
Tư Đồ Bá đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu nói:
- Ta chỉ có một chuyện khó hiểu, muốn thỉnh giáo Trần công tử…
- Có chuyện gì thì nói mau đi, bản công tử còn chưa ăn sáng đâu đó…
Trần Tiểu Cửu phủi bụi dính trên áo, lẳng lặng chờ tên này làm khó dễ.
Tư Đồ Bá nửa cười nửa không, nói:
- Trần công tử vừa rồi rõ ràng nhắc tới, ngươi và nương tử đều bị trọng thương, không đủ sức cầm cự, vì sao lại có thể đánh bại Nhị đệ của ta? Ta biết võ công của Nhị đệ luyện tập rất công phu, đã đạt tới cảnh giới cao nhất, hơn xa năng lực của người bình thường…
Nói đến đây, y quan sát Trần Tiểu Cửu một lượt, nói:
- Ta thấy Trần công tử điềm đạm nho nhã, chắc không phải là người tập võ, Làm sao có thể đánh bại được nhị đệ của ta? Chẳng lẽ trong chuyện này có gì uẩn khúc?
Câu hỏi này thật là gian xảo, Tư Đồ Bá vừa mới nhắc chuyện, mọi người cũng không khỏi nghi ngờ mà đứng dậy, Tư Đồ Hùng tuy rằng đê tiện hạ lưu, nhưng võ công thì hơn người, làm sao Trần Tiểu Cửu có thể dễ dàng đánh bại?
Con mắt La Đồng lóe sáng, nhìn Trần Tiểu Cửu, chờ hắn trả lời.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, nhìn Tư Đồ Bá hống hách:
- Nhị đương gia, miệng ngươi đầy cứt chó, không ngửi được, không ngửi được!
- Ngươi dám hạ nhục ta?
Tư Đồ hống hách:
- Nếu ngươi có thể giải thích rõ ràng, ta sẽ xem như là rắm chó, còn nếu không, hừ…những lời ngươi vừa nói, nhất định là giả, ta sao có thể tha cho ngươi chứ?
- Mắt chó thì nhìn con người thấp!
Trần Tiểu Cửu nghiêm nghị không sợ, tiến về trước một bước,:
- Tư Đồ Hùng kia, trong miệng ngươi chỉ toàn nói được những lời thổ phỉ, cũng chỉ là do kiến thức ngươi nông cạn, ếch ngồi đáy giếng, anh ta chẳng qua chỉ là một ‘ruồi’ thối chưa khô, không phải ta bị thương thì cũng có thể đưa tay đánh cho anh ta tan thành tro bụi rồi, có cái quái gì tò mò chứ?
Tư Đồ Bá nghe như truyện tiếu lâm, ngẩng cổ cười ha ha, khuôn mặt đen chuyển thành đỏ bừng, tiến lên một bước, chỉ vào Trần Tiểu Cửu, giọng khàn đặc nói:
- Trần công tử, ai biết được ngươi nói có thật hay không? Nếu ngươi không thể nói rõ ra, làm sao có thể khiến các huynh đệ bốn năm trăm huynh đệ tín phục được?
Trần Tiểu Cửu thấy kỳ lạ nói:
- Nhị đương gia, ngươi có ý gì?
Tư Đồ Bá cười nói:
- Ta và Nhị đệ võ công sàn sàn như nhau, nếu như ngươi có thể khống chế được ta, ta sẽ tin lời ngươi, còn nếu ngươi không dám ứng chiến, chứng tỏ lòng dạ ngươi có điều quỷ dị….
La Đồng nghe vậy, nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Nhị đương gia, võ công của ngươi, ai mà không biết chứ, so với đệ đệ ngươi không biết là còn cao minh hơn bao nhiêu lần.Ngươi rốt cục đang nghĩ cái gì vậy? La Đồng ta, đã nói rõ với ngươi, có thể ức hiếp ta, nhưng ai dám động đến huynh đệ của ta, ta tuyệt đối sẽ không nương tay!
- La Đồng, ngươi muốn thay mặt Trần công tử ra tay? Tư Đồ Bá liếm mép, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.
- Đúng vậy thì sao?
La Đồng giật giật ngón tay, mặt lạnh lùng, bình tĩnh nói.
Trần Tiểu Cửu vui mừng với tình cảm của La Đồng, tuy nhiên, trước mặt bốn năm trăm huynh đệ, anh ấy làm sao lại huênh hoang khoe danh tiếng của mình? Vì sự tôn nghiêm của mình, Trần Tiểu Cửu ngạo nghễ nói:
- Nếu Nhị đương gia muốn thử thân thủ của ta một chút, ta không đáp ứng chẳng phải khiến các huynh đệ chê cười sao?
- Trần huynh đệ, ngươi không thể...
La Đồng mặt đỏ tía tai, muốn ngăn cản.
Trần Tiểu Cửu khoát tay, cười thản nhiên nói:
- Hôm nay vội vàng, không có lòng dạ nào đấu võ, ba ngày sau, chúng ta sẽ quyết một trận phân cao thấp, Nhị đương gia thấy thế nào?
Tư Đồ Bá hỏi:
- Đao thương không có mắt, ngươi có dám cùng ta kí giấy sinh tử không?
Chợt nghe thấy một âm thanh, cái bàn bị bàn tay La Đồng chụp được, làm dập nát, mọi người đều kinh hãi! Chỉ thấy La Đồng bình tĩnh, đi đến trước mặt Tư Đồ Bá, đỏ mặt nói:
- Nhị đương gia, ta lặp lại lần nữa rồi, Trần huynh đệ là ân công của ta, ngươi.....Không cần ép ta...Nếu không, ta không biết được sẽ xảy ra chuyện gì đâu......
Từ trong ánh mắt của La Đồng, Tư Đồ Bá đã hiểu được sự phẫn nộ và thù hận của ông ta, trong lòng biết tự mình nếu lại tiếp tục ép buộc Trần Tiểu Cửu, chỉ sợ La Đông sẽ liều lĩnh, gây khó dễ, tới lúc đó, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện, cơ hội đọ sức cùng Trần Tiểu Cửu sẽ không còn. Nghĩ đến đây, ông ta ngượng ngùng nói:
- Không cần......Không cần phải lập giấy sinh tử....
- Như vậy sao được? Đao thương không có mắt, nếu không lập giấy quân lệnh, trong lúc ta sơ ý, chém đứt chân Nhị đương gia, hoặc là đánh gãy con giun nhỏ của ngươi thì biết nói thế nào?
Trần Tiểu Cửu châm biếm:
- Ngươi thật là kiêu căng ngạo mạn ha!
Tư Đồ Bá cười vẻ ác độc. Nói:
- Con giun nhỏ, cái gì mà con giun nhỏ chứ?
Trần Tiểu Cửu bụm mũi nói:
- Cái thứ đồ ở dưới hông nhà ngươi đó, đó là con giun....
Bốn năm trăm anh em huynh đệ nghe thấy, cười ầm lên, cặp mắt mang theo điệu cười xấu xa, cùng hướng mắt nhìn vào phía khố hạ của ông ta.
Tư Đồ Bá làm sao có thể địch nổi ánh mắt của mọi người, khuôn mặt đen xấu hổ đến bừng đỏ, gật đầu nói:
- La Tam đương gia, nếu Trần công tử một mực đòi lập giấy sinh tử, vậy thì không oán trách ta được......
Trần Tiểu Cửu trong lòng tuyệt đối không sợ Tư Đồ Bá, từ khi hắn tiếp nhận được công lực của Nguyệt Thần, đã mơ hồ cảm thấy, công lực đặc biệt của hắn dường như đã tiến bộ, khả năng nghe đã cao hơn một bậc, tuy rằng tốc độ và hiệu lực vẫn chưa thể hiện ra, nhưng nghĩ đến cũng có chút vượt bậc nhanh chóng.
Thật sự không được, hắn còn có “Tâm nhi túy”, loại thuốc mê này không màu không vị.
Đến lúc đó chỉ cần lén trộm đưa cho Tư Đồ Bá dùng một chút, dù cho ông ta là gã đàn ông làm bằng sắt thì cũng không thể chống lại được.
Hừ......Chỉ cần lập giấy quân lệnh, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận đem Tư Đồ Bá đi giết, vì La Đồng và chính hắn, trừ đi một đại họa, cơ hội như này chỉ có ít, sao có thể không nắm chắc?