Anh Mộc và đám huynh đệ trợn trừng con mắt để nhìn nơi bí ẩn nhất trên người của Ngô Thiên Phát, bọn chúng châu đầu ghé tai, bàn luận không thôi, vẻ giễu cợt và trào phúng rộ lên không ngớt!
- Cũng bình thường thôi, bằng ngón cái là cùng. Mụ nội nó, quả là hàng cực phẩm nha.
- Huynh đệ, ngươi nói không đúng, sao có thể bằng ngón cái, rõ ràng là cây tăm…
- Cây tăm.. Huynh đệ, ngươi đúng là quan sát cẩn thận, ta thật bái phục!
Ngô Thiên Phát gắt gao nhắm chặt hai mắt, hai vai lạnh run, tình cảnh trần truồng ở trước mặt hết thảy mọi người, cảm giác bị đám côn đồ soi mói, quả thật là nhục nhã lớn nhất đối với y.
Trong lòng y lạnh băng tới cực điểm! Giống như đột nhiên ngã ở trong sông băng, tứ chi di chuyển hoàn toàn mất khí lực, ý nghĩ cũng dần dần mất đi, toàn thân cứng ngắc, dần dần không nghe được mọi người đang đàm luận cái gì, trào phúng cái gì, lúc này, đáy lòng y chỉ có một âm thanh “ta nổi tiếng rồi…”
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy cây tăm bé nhỏ kia, cũng định giễu cợt vài câu, nói móc một phen, nhưng suy xét lại thân phận lão đại của mình, tiếng chê cười đành nuốt lại vào bụng!
Hắn nhìn Ngô Thiên Phát ba hồn bảy vía đã phiêu tán suy sụp, kiềm nén trong lòng bao ngày bỗng chốc thành hư không, chắp thay sau lưng khanh khách cười nói:
- Thông phán đại nhan, mọi người chú mục chính là cảm giác, còn thích ý, so với khi ngươi thẩm vấn ta trong triều đình như thế nào?
Ngô Thiên Phát bị Thổ Phì Nhị Hóa mang đi diễu hành trước mặt cả đám người, lúc này y đã không còn chút gì khí phách và kiêu ngạo, trong lòng chỉ còn sự hối hận, hối hận vì sao ngày trước mình chạm phải sát tinh này, càng hối hận chính mình ngày hôm nay không nên chạy tới đây xun xoe vui vẻ làm gì, Lý Phách Thiên chó má!
Nhưng bất kể thế nào, hối hận cũng vô dụng rồi, hóa giải nguy cơ trước mắt mới là việc làm cần kíp. Y nhẹ nhàng nhặt quần áo, che lung tung nơi hạ bộ, khúm núm nói:
- Cửu gia… ngài nhìn cũng nhìn rồi, làm ta nhục nhã rồi…Ta cũng hiểu, ta biết sai rồi, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho mạng chó này của ta đi!
- Tha cho ngươi?
Trần Tiểu Cửu thở dài nói:
- Ngày đó, ngươi khiến ta nhục nhã nhưng sung sướng khoan khoái như vậy, mông ta cũng bị ngươi đập nát. Hôm nay, ngươi vẫn muốn thoải mái như vậy mà rời đi sao?
- Cửu gia… Ngươi muốn làm gì?
Ngô Thiên Phát sợ tới mức lạnh run nói:
- Ta biết ta sai, ngài cũng không cần đuổi cùng giết tận chứ!
- Ai muốn giết ngươi, tự mình đa sự thôi!
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi ngày đó không phải đánh ta hai mươi gậy sao? Cửu gia ta vẫn ghi nhớ trong lòng, cũng vậy. Hôm nay ta đánh ngươi bốn mươi gậy, thù hận của chúng ta ngày xưa vứt bỏ, ngươi bằng lòng hay không?
- Cửu gia, ta…không… không muốn. Bốn mươi gậy đánh rồi, còn không phải đánh chết ta sao?
Ngô Thiên Phát vội vàng quỳ xuống cầu xin.
- Không muốn sao? Đó không phải do ngươi quyết định!
Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
- Ngày đó khi ngươi dùng gậy đánh ta, có từng nghĩ tới nỗi khổ sở của ta không?
- Cửu gia… ngươi đánh ta muốn kiện ra quan!
- Kiện ta? Buồn cười thật buồn cười, mọi người ở đây, ai sẽ làm chứng cho ngươi?
Trần Tiểu Cửu không để ý tới sự uy hiếp của Ngô Thiên Phát, nhận lấy cây gậy do Cao Cung đưa tới chuyển sang cho Thổ Phì Nhị Hóa nói:
- Đánh thật mạnh cho ta, bốn mươi gậy, đánh đủ mới thôi!
Thổ Phì không dám phản bác, đem Ngô Thiên Phát ấn trên mặt đất không để ý tới tiếng quát lớn như lợn rống giết, nhắc tấm ván lên cao một chút liền đánh xuống!
Ngô Thiên Phát kêu rên một tiếng, đau thấu trời đất, lăn lộn qua lại. Anh Mộc thấy vậy, muốn phái người tiến tới đè y xuống đánh tiếp!
.
- Không cần… Ngươi chớ nên nhúng tay vào!
Trần Tiểu Cửu thấp giọng nói:
- Mượn đao giết người, nếu ngươi động thủ, còn được cho là mượn đao sao?
- Cửu ca cao minh!
Anh Mộc bừng tỉnh đại , gãi da đầu ngượng ngùng mỉm cười, đưa ngón tay cái ra khoa tay múa chân, cuối cùng lĩnh ngộ được thâm ý của Trần Tiểu Cửu khi sai một mình Thổ Phì Nhị Hóa tra tấn Ngô Thiên Phát.
Thổ Phì Nhị Hóa thấy Ngô Thiên Phát đau đớn lăn lộn, trong lòng lo lắng không thôi, xoay người một tay giữ cổ y, một tay vung gậy, nhằm mông của y mà nện xuống!
Ngô Thiên Phát bị Thổ Phì bóp cổ, muốn giãy dụa thực không thể nào, đã trúng một gậy, lúc đầu còn có thể giãy dụa kêu rên vài tiếng. Đánh tới hai mươi gậy thì đau tới hôn mê bất tỉnh. Gậy nặng đánh lên người y cũng chỉ như đánh vào con lợn chết, chỉ khẽ hừ vài tiếng, không còn sức đâu mà kêu cứu!
Thổ Phì Nhị Hóa mệt đổ mồ hôi đầy đầu, thấy Ngô Thiên Phát không động cựa, đứng dậy thở hổn hển nói:
- Cửu… cửu gia, còn muốn đánh nữa sao? Lại đánh tiếp thật sự có thể chết người đó…
Trong lòng Trần Tiểu Cửu chính là muốn giết Ngô Thiên Phát, loại tiểu nhân như y, cả đời không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu, tuy rằng lúc này nhìn rất đáng thương, thảm thiết cầu xin tha thứ, đợi khi hoạn nạn qua rồi, nhất định với mình sẽ không hạ thủ lưu tình, xuống tay đương nhiên so với mình còn ác độc gấp nhiều lần.
Nhưng hiện giờ nếu giết y, tuy rằng có thể giải trừ được buồn phiền về sau, nhưng mạng người là mệnh quan triều đình, chết tử tế và sống vô lại, khoảng cách ngàn dặm, không thể không cẩn thận xử lý!
Hừ, ta tuy không thể giết ngươi, chẳng lẽ không có cách nào sửa trị ngươi sao?
- Nhị Hóa, đem tên này đi cắt bỏ lưỡi, cắt đứt gân tay gân chân!
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ nửa ngày cuối cùng quyết định.
Thổ Phì Nhị Hóa nghe được, trong lòng lạnh buốt như băng đau đớn tận xương tủy, thầm nghĩ, Cửu gia này đúng là nhân vật độc ác số một, cắt đứt gân chân gân tay, cắt lưỡi, đây là biến thành kẻ vô dụng rồi, so với cái chết còn đáng sợ hơn!
- Ngươi không đi sao? Nhị Hóa? Phải chăng ngươi muốn bán thịt sao?
Trần Tiểu Cửu cất tiếng hỏi.
- Cửu gia… ta …ta làm liền bây giờ !
Thổ Phì Nhị Hóa xoay người đi, đang lúc bọn chúng vừa muốn động thủ, chợt nghe một âm thanh mềm mại cất lên :
- Cửu gia, xin hạ thủ lưu tình !
Trần Tiểu Cửu tai thính mắt tinh, sớm đã nghe được dồn dập tiếng chân bước tới, vội vàng mà tới, trong lòng có chút tò mò, rốt cuộc là nữ thử thế nào, không ngờ còn dám một mình tới đây xem trình diễn giết người? Chẳng lẽ là võ lâm cao thủ?
Chợt nghe tiếng nàng nho nhã lễ độ gọi lớn, hắn quay đầu lại nhìn, đã thấy trước mặt một mệnh phụ phu nhân dung mạo đẹp đẽ thanh tú, âm thanh nồng hậu, hợp lại càng tăng thêm sức quyến rũ!
Trong lòng hắn rất đỗi ngạc nhiên, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là người nơi nào? Nếu không phải liên quan tới ngươi, hãy mau chóng rời khỏi nơi này!
Người đàn bà này thần sắc bình tĩnh, mặt mang bi thương, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trần Tiểu Cửu, khấu đầu mấy cái, ôn nhu cất tiếng:
- Ta là thê tử kết tóc của Ngô Thiên Phát, tỷ tỷ của Lý Phách Thiên, Lý Nhạc Thanh!
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, trong lòng không khỏi đánh một dấu chấm hỏi, nàng tới đây làm gì? Nàng làm sao biết được Ngô Thiên Phát ở nơi này mà tới?
- Lý Nhạc Thanh?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt cảnh giác chăm chú nhìn theo bóng dáng của nàng, mang theo nghi vấn đầy mình, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ vì trượng phu của ngươi báo thù sao?
Lý Nhạc Thanh lại gật đầu, vẫn quỳ trên mặt đất, ôn nhu nói:
- Cửu gia, Nhạc Thanh xin ngài…xin ngài thả phu quân ta đi!
- Dựa vào cái gì?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, khóe miệng hung hăng co giật một chút, hỏi ngược lại.