Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Mị Nhi nghe được không hiểu ra sao, loại tư tưởng mới lạ này, nàng chưa bao giờ nghe thấy, quả thật khôngthể tưởng tượng được. Cho dù lại cho nàng thời gian một năm, nàng cũng sẽ không nghĩ ra chủ ý quái dị như thế.

- Đồ phóng đãng , như vậy thực... Thật sự khả thi sao?

Chu Mị Nhi không yên tâm nói.

Trần Tiểu Cửu ưỡn ngực ra, sắc mặt có chứa một tia đắc ý nói:

- Nhị tiểu thư, kế này tuyệt đối khả thi, bằng không chúng ta đánh cuộc?

- Đánh cuộc như thế nào cái?

Chu Mị Nhi hai mắt vụt sáng lên, giảo hoạt cười nói:

- Ta nếu thắng, liền phạt ngươi cả đời không được cưới vợ!

Ngươi, cô nàng này không ngờ ác độc như thế? Ta nếu không cưới vợ, trên đời này sẽ có không ít khuê phòng oán phụ ! Tuy nhiên ta đường đường một đấng anh hào, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, sao có thể sợ nàng? Trần Tiểu Cửu nhìn Chu Mị Nhi gương mặt khiêu khích, cười lạnh nói:

- Hai tay tán thành!

- Ngươi đáp ứng rồi? Ngươi không ngờ đáp ứng rồi?

Chu Mị Nhi vốn thuận miệng chỉ đùa một chút, không nghĩ tới Trần Tiểu Cửu không ngờ như thế đáp ứng, không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng luôn.

Nàng trong lòng mừng rỡ, xem ra Trần Tiểu Cửu đối với chủ ý kỳ quái này rất nắm chắc thắng lợi, vội lại kỳ quái nói:

- Nếu là ngươi thắng, phải làm như thế nào?

Trần Tiểu Cửu trong đầu hiện lên tình cảnh thân của Tiểu Lục Tử và Bình nhi, trong lòng thầm kêu Tiểu Lục Tử a Tiểu Lục Tử, lúc này tính ra ngươi gặp may mắn, Cửu ca trước giải xiềng xích của ngươi, hắn mỉm cười nói:

- Ta nếu thắng, nhị tiểu thư liền giơ cao đánh khẽ, không can thiệp vào hảo sự của Bình nhi và Tiểu Lục Tử!

- Chuyện này ngươi cũng biết? Hừ... Có phải Tiểu Lục Tử nói cùng ngươi không?

Chu Mị Nhi hừ lạnh một tiếng, lông mi run rẩy giật mình nói:

- Đều không phải là ta tâm ngoan độc, chỉ có điều ta cảm thấy Bình nhi còn nhỏ, chưa tới lúc xuất giá, và ta nghĩ tìm cho nàng một hảo nhân, sẽ tốt hơn so với đi theo Tiểu Lục Tử chịu khổ cực!

Trần Tiểu Cửu mang theo ý cười giảo hoạt, nhìn chằm chằm bộ ngực sữa Chu Mị Nhi nói:

- Nhỏ? Bình nhi làm sao mà còn nhỏ? Nàng mau làm cho mình lớn đi...

- Đồ phóng đãng , ngươi nhìn gì? Lại chiếm tiện nghi của ta... hơn nữa Bình nhi làm sao bằng ta... của ta nguy nga đồ sộ như vậy...

Chu Mị Nhi nũng nịu giận dữ, thấy ánh mắt Trần Tiểu Cửu lại nhắm ngay bộ ngực đầy đặn của chính mình, vội vàng cầm lấy thanh chủy thủ trên bàn để hộ thân.

Trần Tiểu Cửu mỉm cười thu hồi ánh mắt xâm lược, lại nói:

- Nam nữ hoan ái, không lấy thân phận luận anh hùng.

- Công chúa có thể gả cho tên ăn mày, tiểu gia đinh cũng có thể lấy tiểu thư nhà giàu, sự tình trên đời không nên có nhiều môn đăng hộ đối như vậy?

Chu Mị Nhi nghe Trần Tiểu Cửu tà thuyết ngụy biện, nghĩ đến câu 'Tiểu gia đinh cũng có thể lấy tiểu thư nhà giàu', trong lòng không khỏi có chút giật mình.

Nàng kinh ngạc đôi mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, trong lòng thầm nghĩ, thằng nhãi này đúng là ném đá giấu tay, nói gần nói xa hóa ra hướng ta bày tỏ tình yêu sao? Vừa nghĩ đến đây trong lòng lại lướt qua một tia sóng gợn.

Trần Tiểu Cửu thấy Chu Mị Nhi nghĩ đến muốn sửng sốt thần hồn, cười hì hì vuốt nhẹ chóp mũi của nàng một cái nói:

- Nhị tiểu thư, nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ lại tương tư không thành hay sao?

Chu Mị Nhi phục hồi tinh thần lại, trên mặt đỏ ửng một mảnh, gân cổ tranh cãi nói:

- Nói hươu nói vượn cái gì? Ngươi tương tư thì có, nói gì mà khó nghe như vậy...

Trần Tiểu Cửu bĩu môi cười:

- Ta vừa rồi nói ngươi có nghe thấy không? Tiểu Lục tử nhanh nhẹn, nhiệt huyết thông minh, khiến người vừa gặp đã ưa thích ngay.

- Nếu là ta dạy dỗ một chút, tương lai tất thành người tài. Cho dù là con cháu nhà giàu, cũng không hơn Tiểu Lục Tử một phần vạn!

Chu Mị Nhi phì một cái nói:

- Phi... Ngươi thật đúng là đồ mặt dầy, nếu là cho ngươi dạy dỗ một chút, người tốt cũng sẽ biến thành người xấu.

Trần Tiểu Cửu không để ý tới Chu Mị Nhi nói móc, vẫn tin tưởng nói:

- Bình nhi nếu là theo Tiểu Lục Tử, là phúc khí lớn nhất của nàng ấy, vậy mà nàng lại nghĩ là Bình nhi bị bạc đãi, thật là buồn cười! Còn nữa, nàng là chủ nhân còn tìm không thấy lang quân như ý, liền không cho Bình nhi tương tư, thật sự là không nói lý lẽ mà!

Chu Mị Nhi tức giận đến mày liễu dựng thẳng:

- Đồ phóng đãng , ngươi nói nhảm gì thế? Ta nếu là muốn tìm lang quân như ý, không biết sẽ có bao nhiêu anh hùng tài tử anh tuấn khôi ngô chen chúc đến cửa Chu gia. Chỉ có điều ta lấy gia nghiệp của Chu gia làm trọng, xem thường phương diện tư tình nhi nữ mà thôi!

Chu Mị Nhi bắt gặp cái nhìn khinh thường của Trần Tiểu Cửu liền hung hăng lườm hắn một cái, thở phì phì nói:

- Tiểu Lục Tử nếu được ngươi dạy dỗ, không biết là sẽ có bao nhiêu nữ tử gặp tai ương!

Ngược lại, ngươi khen ta hay là tổn hại ta đây? Trần Tiểu Cửu gian tà cười nói:

- Chuyện này thật ra nàng đáp ứng hay là không đáp ứng? Nàng có dám đánh cuộc với ta hay không?

Chu Mị Nhi suy nghĩ một lúc lâu, cắn nhẹ phấn môi hồng nói:

- Ta đáp ứng rồi, ngươi nếu thắng, ta liền không ngăn cản bọn họ ước hội, nhưng Tiểu Lục Tử nếu muốn kết hôn với Bình nhi, ta lại không đáp ứng, còn phải xem biểu hiện về sau của gã!

Trần Tiểu Cửu trong lòng cười to, thầm nghĩ Chu Mị Nhi về mặt tình cảm, rốt cuộc vẫn còn non. Chỉ cần cho phép bọn họ một đôi cẩu nam nữ cùng một chỗ, cô nam quả nữ, chỉ cần sơ suất một chút, liền phải xách đứa nhỏ đi ra. Đến lúc đó không muốn cho bọn họ kết hôn cũng không được!

- Rất tốt, rất tốt!

Trần Tiểu Cửu vươn bàn tay to, cười xấu xa nói:

- Chúng ta vỗ tay thề ước nào!

Chu Mị Nhi cùng hắn đánh một chưởng, tự nhiên lòng không vui nói:

- Chỉ mong chủ ý thối tha của ngươi có thể lừa dối được bọn kia, giải cho Chu gia một mối nguy!

- Thuốc đến thì bệnh trừ, nhị tiểu thư không cần lo lắng!

Trần Tiểu Cửu tự tin nói.

Chu Mị Nhi thấy Trần Tiểu Cửu tin tưởng hết mình, một chút phiền não trong lòng, liền tiêu tan. Cơn buồn ngủ bỗng dâng lên, nàng nũng nịu ngáp một cái, hừ lạnh một tiếng nói với Trần Tiểu Cửu:

- Đêm đã khuya , bổn tiểu thư muốn nghỉ ngơi, đồ phóng đãng , mời ra ngoài.

Nàng nhìn thẳng Trần Tiểu Cửu, chen chân vào làm động tác tiễn khách.

Trần Tiểu Cửu trong lòng âm thầm tính toán, cô nàng này ôm cũng bị mình ôm rồi, sờ cũng bị mình sờ rồi, hôm nay hành hạ cũng nhiều rồi. Cũng được! Về sau còn nhiều chiêu số tân kỳ để hảo hảo dạy dỗ nàng.

Hắn liếc mắt thấy thanh chủy thủ trên bàn, trong lòng chợt động, cầm lấy ngắm nghía ngắm nghĩa một lúc thuận miệng nói:

- Cái chuôi chủy thủ này.., chủ nhân, phải là người thuận tay trái...

Chu Mị Nhi nghe được trong lòng chấn động, đột nhiên biến sắc, vội vàng kéo hắn nói:

- Đồ phóng đãng , ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa đi!

- Ta nói cái chuôi chủy thủ này, chủ nhân là người thuận tay trái!

Trần Tiểu Cửu cười lặp lại một lần, mở cửa phòng ra, thản nhiên vênh váo bước đi.

Nhưng hắn trong lòng cũng hiểu được thật sự, sau khi những lời này nói ra, ở trong tai Chu Mị Nhi lại không khác gì tiếng long trời lở đất, tiểu nữ tử này chỉ sợ là suốt đêm nay cũng đừng hòng ngủ một giấc an ổn.

Chu Mị Nhi dựa ở cửa, trong tay cầm dao găm ngắm nghía xem kỹ, trong lòng cân nhắc lặp lại lời nói của Trần Tiểu Cửu.

Thuận tay trái? Chu gia ai là người thuận tay trái?

Nàng nhìn lên không trung, ánh trăng trong trẻo, một cơn gió thổi qua tung mái tóc nàng lên, trên người dâng lên một cảm giác mất mát.

Mà trong lòng, cũng đã lạnh giống như băng hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK