Tên tử cấm vệ này cảm thấy một trận lạnh buốt dưới cằm, lập tức hiểu được rằng tuổi trẻ đã kết thúc rồi, đồng tử của y giãn đến cực độ, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy cổ, vô cùng hối hận bản thân không nên mạo hiểm sinh mạng, đến đây tìm thích khách.khốn khiếp làm gì.
- Là ngươi tự tìm đường chết, không trách ta được!
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt lạnh lùng cười nhìn con dao găm sáng loáng sắc bén, khẽ thổi, một giọt máu tươi rơi xuống trong màn đêm, gió nhè nhẹ thổi qua, trông rất bi thương.
Chỗ yết hầu của tên tử cấm vệ này máu tươi ồ ồ chảy ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ đôi tay đang run rẩy của y, y muốn nói lời bi tráng gì đó, chỗ yết hồ kịch liệt rung lên mấy lần, cuối cùng đành không cam lòng mà chầm chậm ngã xuống.
- Tên thứ hai...
Trần Tiểu Cửu có chút thương tiếc nhìn người trẻ tuổi này, lẩm bẩm:
- Nếu như ngươi không giết ta, ta sao lại giết ngươi chứ?
Hắn ném thi thể xuống vách núi, vẫn trốn trong chỗ tối, đôi mắt sáng lẳng lặng đợi kẻ thù tấn công. Gió nhè nhẹ thổi qua, dâng lên từng trận mát lạnh, hắn co người lại, trong lòng bỗng cảm thấy sầu não thương cảm!
ôi... đêm giết người, không biết phải chết bao nhiêu người mới có thể ngừng tay lại.
Trên thực tế đúng như lời hắn nói, không ngờ vẫn còn hơn 10 người, dưới sự dẫn đường của chó săn, đội Hình đơn ảnh tiến đến tìm Nguyệt Thần, mơ hão một bước lên trời, nổi danh tứ hải.
Mà Trần Tiểu Cửu lại là một con sói độc ác nham hiểm, giảo hoạt đang trốn trong chỗ tối đợi thời cơ lao ra, mấy tên tử cấm vệ đó sẽ phải ngã ngục dưới lưỡi dao sắc bén của hắn.
Khi đã giết người nhiều, tâm tư của hắn trở nên càng ngày càng tê dại, bàn tay nho nhẹ nhàng lau hết những vết máu trên người, lông mày nhíu chặt lại: Theo chiều hướng này, kẻ địch dưới chân núi dường như tụ tập lại rất nhiều kẻ địch, nếu như kéo dài đến sáng, không còn bóng đêm yểm hộ, hậu quả không thể lường được.
Đang trong lúc nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên nghe thấy dưới chân núi truyền đến từng trận tiếng gào thét, hắn quay đầu âm thầm rình mò, thấy một đám người có đến hơn chục tử cấm vệ, dẫn theo ba bốn con chó săn, vội vã hướng về vách núi lao tới.
Không xong rồi... Bọn họ hợp thành nhóm lao lên núi, ta không thể đánh lén trong bống tối nữa, phải làm thế nào đây? Chẳng nhẽ ta phải mặc kệ Nguyệt Thần, một mình chạy trốn sao? Nghĩ đến đây, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Nguyệt Thần với bộ dạng nũng nịu hờn dỗi, e ấp nằm trong lòng hắn.
Hừ... ta không những là một con sói độc ác, mà còn là con sói háo sắc nguyện chết dưới chân người đẹp. Trần Tiểu Cửu tự giễu cười, trong lòng hạ quyết tâm sẽ bảo vệ Nguyệt Thần đên giây phút cuối cùng.
Tuy nói mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nhưng trong lòng Trần Tiểu Cửu lại luôn tin tưởng ông trời có mắt, đã vì hai người bọn họ an bài một cuộc gặp gỡ bất ngờ ân oán khó phân, chẳng lẽ chính là vì để hai người bọn họ cùng chôn vùi thân thể dưới vách núi sao?
Không... tuyệt đối không phải như vậy!
Đại nạn không chết, về sau tất có phúc!
Hắn thở phào một cái, bình tĩnh ung dung trốn sau tảng đá, vẻ mặt kiên nghị chờ đợi trận quyết chiến cuối cùng.
Một trận gió lạnh thổi qua, lá cấy xào xạc rung, những giọt mưa lác đác rơi xuống, Trần Tiểu Cửu cầm chặt chuôi con dao găm sắc bén, đôi mắt sáng phát ra ánh hào quang tàn bạo độc ác.
Một tên, hai tên, ba tên... tất cả có 15 tên tử cấm vệ, 5 con chó săn.
Trước tiên phải giết chết chó săn, diệt trừ tai mắt của bọn chúng, mới có thể tiêu diệt được từng bộ phận, không thì dựa vào khả năng của bản thân, thì thắng sao nổi?
Không thể ngồi chờ chết, không thì chỉ còn con đường chết duy nhất, hắn cầm lấy một ôm quần áo bên cạnh vách núi, nghênh đón đường đi của tử cấm vệ, nhẹ nhàng đi xuống phía chân núi.
Khi còn cách tử cấm vệ hơn ba mươi trượng, hắn xé rách một góc áo, để vào một hố đào sâu, rồi nhẹ nhàng rút lui.
Một con chó săn uy mãnh, dẫn đầu ngửi thấy được mùi tanh, giãy ra khỏi tay của chủ nhân, ra sức lao về phía chỗ chiếc áo đó.
Khi nó chuyên tâm ngửi chiếc áo đầy mùi tanh đó, một khối đá lớn đập thật mạnh vào đầu nó, nó rú lên một tiếng, rồi giật giật chết đi.
- Chỗ đó có nguy hiểm!
Một tên tử cấm vệ quơ quơ súng, dẫn theo chó săn dẫn đầu chạy tới, chỉ nhìn thấy một con chó chết, không hề nhìn thấy vết tích của thích khách.
- Kì lạ... sao lại không có người? Chạy nhanh như vậy sao?
Đột nhiên một người ngư người vượn xuất hiện sau lưng y, con dao lướt qua, y vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, chó săn kêu to muốn chạy trốn, một khối đá đập trúng đầu nói, chó săn miệng sùi bọt mép, giật giật mà chết đi.
- Có người đánh lén...
Mọi người rất thông minh khôn ngoan, bao quanh lại thành vòng tròn, đề phòng bị đánh trộm ám sát. Đợi bọn họ đi đến trước mặt tên tử cấm vệ đã chết đó, Trần Tiểu Cửu sớm đã ẩn náu kĩ rồi, chỉ là mấy con chó săn lại ra sức rú lên.
Còn có ba con chó săn, 14 tên tử cấm vệ. Lúc này trong lòng Trần Tiểu Cửu hết sức cảm ơn Thôi lão tổ, nếu không phải trong cơ thể tích tụ tử vi đạo công, làm sao có thể nhìn thấu trong bóng đêm và lại có tốc độ kì lạ như thế này!
Võ công thân pháp, trong thời đại lấy vũ khí để xưmg hùng này thì quan trọng biết bao.
Đám tử cấm vệ không có nhãn lực biến thái của Trần Tiểu Cửu, trong bụi cỏ sum xuê um tùm tìm bóng dánh hắn, khó càng thêm khó! Chợt cómột người đề nghị nói:
- Các huynh đệ, chúng ta ai cũng đừng tách ra, ôm thành đoàn, dắt chó săn, chậm rãi tuần tra, nhất định có thể tìm được chỗ ẩn náu của ả thích khách đó, ả bị thương nặng, chạy không xa được...
Mọi người nghe vậy, gật đầu đồng ý!
Trần Tiểu Cửu trong lòng thầm lo lắng, nếu không thể đánh bại từng người, vậy thì phải làm thế nào đây?
Hừ... các ngươi không tách ra, ta sẽ bức các ngươi phải tự tách ra, Trần Tiểu Cửu ỷ vào bản thân đang đứng trong chỗ tối, thân pháp lại lanh lợi linh hoạt, ném đá ra không ngừng đánh lén chó săn, mỗi một lần đánh lén, liền trốn trong rừng cây, đổi chỗ, rồi lại tiếp tục đánh lén.
Đám chó săn mặc dù khứu giác nhạy bén, nhưng khổ ở chỗ là bị chủ nhân dắt chặt, không thể né tránh, bị đánh cho mình đầy thương tích. Cuối cùng có một con chó săn to lớn không chịu được ba bốn lần khiêu khích trêu chọc của Trần Tiểu Cửu, rít gào giãy ra khỏi tay tử cấm vệ, lao đến chỗ hắn, tên tử cấm vệ đó cũng nhanh chóng lao theo đến.
Từ trong rừng cây lóe lên một ánh sáng, chó săn rú lên một tiếng rồi im bặt, tên tử cấm vệ đó không dám đuổi tiếp, quay người trở lại, Trần Tiểu Cửu lại ném một cục đá ra, ném trúng đầu hắn.
Tên tử cấm vệ đó tức giận, trong lòng khó thở, lại nghe thấy một tiếng kêu khinh miệt:
- Đồ nhát gan...
Y tức giận, bất chấp lời khuyên can của mọi người, ỷ vào bản thân võ nghệ cao cường, gào thết đuổi về phía Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu trốn sau một cây đại thụ lớn, thấy tên tử cấm vệ đó hoảng sợ lao tới, đột ngột đánh đâm lén một nhát, tự cho là có thể dễ dàng đánh được, không ngờ tên tử cấm vệ đó là một cao thủ, thân pháp mau lẹ, né tránh được cú đánh lé của hắn.
- Ta sẽ giết chết ngươi...
Y cầm súng, mặt mày dữ tợn đâm về phía Trần Tiểu Cửu, đột nhiên nhìn thấy chân dung Trần Tiểu Cửu, không khỏi sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hóa ra là ngươi...