Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Khải Niên thấy Vạn Thọ Sơn ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, vai hơi run run, trên mặt lộ ra sự cô đơn.

Lại nghĩ người đang quỳ trước mắt đây chính là người bạn tốt đã ba mươi năm, cho dù làm bạn đã ba mươi năm, không ngờ vẫn không nhìn rõ bản chất của y, nói tới khổ nạn, lại mãi mãi không thể bằng được người bạn xuất hiện giữa đường Trần Tiểu Cửu này, thực tình.

Cho dù Vương Khải Niên thấy Vạn Thọ Sơn rất đáng thương, nhưng những căm uất đã qua khiến y muốn tiến lên đá cho Vạn Thọ Sơn hai cái thì mới thấy hả dạ.

- Vạn thần y? ngươi không phải là thần y của Vạn Xuân Đường sao? ở đây là Huệ Dân Đường, ngươi không ngồi ở Vạn Xuân Đường., chạy tới Huệ Dân Đường của bọn ta làm cái gì? Mau cút về đi.

Vạn Thọ Sơn thấy vô cùng hối tiếc, trong lòng không biết mắng Trần Tiểu Cửu bao nhiêu lần, nhưng sự áy náy với Vương Khải Niên khiến y không dám nhìn thẳng vào Vương Khải Niên.

Y run rẩy ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều nhìn y như một con khỉ đang bị đùa giỡn, cảm giác xấu hổ này khiến y thật muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống, mãi mãi không ra.

Trương Nhất Châm nhìn dáng vẻ run rẩy của Vạn Thọ Sơn, lòng dạ không ngờ kiên cường, hừ nặng một tiếng, quay đầu bỏ mặc y, lại rất hiền lành nói với Trần Tiểu Cửu:

- Nhà của Vương chưởng quỹ ở đâu, dẫn ta đi xem.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Trương chân nhân, ngài vừa đi thuyền mệt nhọc, cứ nghỉ ngơi trước đã, sau đó đi chẩn bệnh cũng không muộn.

Vương Khải Niên cũng vội vàng chạy tới thu xếp cho Trương Nhất Châm.

Trương Nhất Châm vuốt râu, kiên trì nói:

- Trị bệnh cứu người, là việc nên làm, ăn uống nghỉ ngơi, vội gì chứ?

Vương Khải Niên luôn miệng cảm ơn, khóe mắt mơ hồ có dính nước mắt, vội vàng đi trước dẫn đường.

Tám vị thần y kia tuy vô cùng mỏi mệt, nhưng có Trương Nhất Châm ở đây, bọn họ thân là vãn bối, ai dám có thái độ của thần y? Nhất nhất tám vị đều vâng lời đi theo sau Trương Nhất Châm.

Càng bị thôi thúc hơn là, cho dù Vạn Thọ Sơn biết Trương Nhất Châm không giả bộ với y, y vẫn cun cút đi theo sau Trương Nhất Châm, chỉ vì muốn xin tha thứ.

Vợ của Vương Khải Niên đã nằm trên giường nhiều năm, nên vô cùng suy yếu , sự xuất hiện của Trương Nhất Châm khiến trái tim đã chết của bà lại một lần nữa nhìn thấy sức sống, hai má đầy nếp nhăn của bà ửng hồng hưng phấn.

Trong phòng đứng rất nhiều người, tám vị thần y, vây xung quanh giường.

Tên Vạn Thọ Sơn cũng đứng sau cùng, kiễng chân nhìn về phía trước.

Điều y hi vọng nhất bây giờ là ngay cả Trương Nhất Châm cũng không trị được bệnh này, như vậy y có thể lợi dụng lý do không chữa được căn bệnh này để tắc trách, chỉ là y vừa nghĩ như vậy liền cảm thấy tính khả thi của may mắn này vô cùng bé nhỏ.

Bên ngoài, mọi người còn đứng nhiều hơn, đều là những người không có việc gì làm, răng mỏ nhọn, còn có cả một đám nghe gió mà bảo là mưa, miệng rộng ba hoa, ba tầng trong, ba lớp ngoài, vây quanh không một kẽ hở.

Trương Nhất Châm híp mắt, bắt mạch cho vợ của Vương Khải Niên, dáng vẻ yên bình đó mang đến niềm tin chắc chắc cho Vương Khải Niên đang bất an kia.

Tất cả mọi người đều nín thở, một mảnh yên lặng khác thường bao vây quanh giường.

Trương Nhất Châm chẩn đoán bệnh rất lâu, vành tai thần kỳ khẽ động vài cái, mới từ tử mở mắt.

Thấy Vương Khải Niên vội vàng đi tới, còn chưa đợi Vương Khải Niên mở miệng, đã nói:

- Nếu có được độc cóc Tây Vực làm thuốc dẫn, ta chỉ cần ba thang thuốc, nhất định có thể trị khỏi bệnh, ta tuyệt không nói khoác.

Vương Khải Niên nghe vậy, lòng vô cùng kích động, cũng không để ý mình tuổi tác đã cao, liền quỳ sụp xuống trước mặt Trương Nhất Châm, nước mắt long tròng nói:

- Trương chân nhân, ngài là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không có thần tiên giúp đỡ, trái tim ta đã tan nát rồi.

Những kẻ mồm năm miệng mười đang đứng bên ngoài kia, đều nghe được tin này cũng bắt đầu la hò ầm ĩ, bàn tán xôn xao, một lát sau, những tin này đã truyền ra ngoài.

Trương Nhất Châm cảm khái vô cùng, đỡ Vương Khải Niên dậy, cười nói:

- Vương chưởng quỹ mau đứng dậy đi! Việc này, ông vẫn phải đa tạ Trần Tiểu Cửu.

Ngoái đầu lại vỗ vai Trần Tiểu Cửu, cảm khái nói:

- Nếu không có sự giúp đỡ của Trần Tiểu Cửu, tuổi già của ta khó mà giữ được.

Vạn Thọ Sơn nghe thấy câu này, lại không dám đứng về phía sau nữa, chen lên, bùm một tiếng, quỳ xuống trước mặt Trương Nhất Châm, nức nở nói:

- Sư phụ, con sai rồi, xin sư phụ tha thứ cho con lần này.

Trương Nhất Châm cuối cùng cũng liếc mắt nhìn Vạn Thọ Sơn một cái, vắt tay sau lưng, đi tới trước mặt y, vẻ mặt trang nghiêm nói:

- Ngươi còn biết ta là sư phụ của ngươi sao?

Vạn Thọ Sơn quỳ rê lên trước vài cái, thấp giọng nói:

- Đồ nhi sao lại không nhận sư phụ chứ?

Trương Nhất Châm nhíu mày, chất vấn nói:

- Vậy được, ta hỏi ngươi, ngươi vào môn hạ của ta, câu đầu tiên ta dạy ngươi là gì?

Vạn Thọ Sơn hơi sửng sốt, nghĩ rất lâu, ấp úng nói:

- Đồ nhi…Đồ nhi quên rồi, xin sư phụ dạy con.

- Ôi…ngươi rút cuộc đã quên.

Trương Nhất Châm xê dịch, nhẹ nhàng nói:

- Thầy thuốc, mệnh chi lợi khí dã, sát nhân vu vô hình, tể nan chi ân đức! ( người thầy thuốc cũng là một vũ khí giết người vô hình nếu như không có y đức). Là vậy, Người thầy thuốc phải có trái tim thương người, không được vì của cải vật chất, không vì danh vọng mà dương dương tự đắc, đó mới là đạo lý

Lời ấy, từng câu từng câu đều ngấm vào xương tủy, tám vị thần y trong sân kia, đều gật đầu không ngừng, có người hai má ửng đỏ, lòng thấy hổ thẹn, gần như tự ngẫm thấy sai lầm của mình.

Vạn Thọ Sơn nghe những lời này, liên tục dập đầu, khóc lóc kể lể nói:

- Sư phụ, đồ nhi nhớ rõ, xin sư phụ thủ hạ lưu tình.

Trương Nhất Châm lại ngồi xuống trước mặt Vạn Thọ Sơn, giận dữ nói:

- Ngươi và Vương chưởng quỹ giao tình đã ba mươi năm, bằng hữu với nhau, sao có thể có tâm địa đen tối, vì vạn lượng vàng đó, theo đuổi cái lợi nhỏ, mà bỏ qua tình nghĩa? Sao có thể làm ra những việc nhục nhã sư môn thế?

- Việc này nếu không phải Trần Tiểu Cửu viết thư báo cho ta, thì đến hôm nay ta cũng không hay biết gì, nếu ngươi vì tham tiền tài mà hủy hoại tâm tính, khiến cả nhà Vương chưởng quỹ mặt co mày cáu, sống qua ngày thì có gì khác biệt gì so với giết người chứ?

Tám vị thần y và dân chúng nghe xong, đều không kìm nổi mà trầm trồ khen ngợi.

Sắc mặt Vạn Thọ Sơn xanh mét, sợ tới mức dập đầu liên tục, chỉ nói duy một câu xin tha thứ.

Trương Nhất Châm cười:

- Được, ta muốn thử xem ngươiăn năn hối lỗi thế nào, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, ngươi đích thân đi khai đơn thuốc cho Vương chưởng quỹ, đơn thuốc phải đúng, không thể giấu ta.

- Sư phụ! Sư phụ làm khó con rồi.

Vạn Thọ Sơn khóc lóc kêu lên:

-Phương thuốc này của con đã bán cho Lý gia rồi, cũng ký cả khế ước, nếu con khai đơn thuốc cho Vương Khải Niên, sẽ phải đền lại cho Lý gia gấp bội, không chừng còn bị kiện quan.

- Sư phụ, xin sư phụ tha thứ cho con một lần! Con…, con xin thề với trời, lần sau không dám nữa.

Trương Nhất Châm ngửa đầu cười ha ha, gương mặt hiền lành cuối cùng cũng trở nên ác nghiệt, vớ lấy cây trượng hung hăng đánh vào lưng Vạn Thọ Sơn, khiến Vạn Thọ Sơn đau đớn đến lăn lộn trên mặt đất.

Sắc mặt Trương Nhất Châm đỏ lên vì giận, leng keng nói:

- Nghiệt đồ, ngươi rút cuộc cũng là vì tham lam tiền bạc, không biết hối cải.

- Sư phụ…con…

Vạn Thọ Sơn giãy dụa đứng lên, ôm đùi Trương Nhất Châm khóc lóc.

- Đừng gọi ta là sư phụ, cũng đừng giả bộ như vậy, ta ghê tởm ngươi.

Trương Nhất Châm suy sụp ngồi trên ghế, cầm trượng chỉ vào Vạn Thọ Sơn:

- Ta để ngươi khai đơn thuốc chuộc tội, ngươi lại tiếc số vàng kia, nhưng, Vạn Thọ Sơn ngươi hành y bao nhiêu năm nay, lẽ nào số vàng bạc này ngươi không lấy ra được sao?

- Nói cho cùng, ngươi chỉ là một kẻ thấy tiền sáng mắt, tóm lại là không biết tuân thủ quy định của sư môn, mà mất bạc, nói cho cùng, ngươi bây giờ khóc lóc thảm thiết, chỉ là giả bộ mà thôi, sợ ta trục xuất ngươi khỏi sư môn, ảnh hưởng tới danh tiếng tôn sư trọng đạo của ngươi, ảnh hưởng tới việc vơ vét tài sản, phát tài của ngươi.

Trần Tiểu Cửu nhìn sự giảo hoạt trong hai má bi thương của Vạn Thọ Sơn, cũng thêm vào nói:

- Chân nhân thánh minh.

Trương Nhất Châm thở hổn hển, dùng trượng đánh vào trán Vạn Thọ Sơn, từng chữ từng chữ nói:

- Cũng được, Ta sẽ thành toàn cho ngươi! Vạn Thọ Sơn, bây giờ ta trịnh trọng nói với ngươi, từ hôm nay trở đi, ta trục xuất ngươi khỏi sư môn, ta không còn là sư phụ của ngươi nữa, ngươi cũng không phải là đệ tử của ta, sau này, đừng có lấy cờ hiệu của ta, mượn danh tiếng của ta làm việc xấu.

Xong rồi! xong rồi…

Mặt Vạn Thọ Sơn như bị phủ một lớp phấn trắng, trắng nhợt, môi tái nhợt không ngừng run lên, dường như còn muốn nói gì, nhưng ngượng ngùng, cuối cùng vẫn không nói được ra.

Rất lâu sau, mới phản ứng lại, ôm lấy chân Trương Nhất Châm khóc lóc.

Sắc mặt Trương Nhất Châm vô cùng quyết tuyệt, nói với Trần Tiểu Cửu:

- Tống cổ hắn ra ngoài giúp ta, từ hôm nay, giữa chúng ta hoàn toàn cắt đứt quan hệ! Trần Tiểu Cửu, ngươi làm sáng tỏ việc này giúp ta.

Trần Tiểu Cửu liên tục gật đầu, sai Anh Mộc kéo Vạn Thọ Sơn ra ngoài.

Vạn Thọ Sơn nghe thấy Trương Nhất Châm khai trừ mình khỏi sư môn, trong nháy mắt trời đất như sụp đổ, bầu trời đen kịt, Anh Mộc kéo mấy cái, không ngờ y cũng không hề nhúc nhích.

Gã tức giận nhấn huyệt phong trì của Vạn Thọ Sơn, ra sức ấn xuống.

Vạn Thọ Sơn đau tới mức suýt ngất đi, vội buông tay, Anh Mộc bóp cổ y, giống như là bóp cổ một con gà, dưới sự chứng kiến của mấy trăm con mắt, ném Vạn Thọ Sơn ra ngoài.

Hơn ba trăm người thấy Vạn Thọ Sơn lảo đảo rất lâu mới đứng lên, toàn thân bám bụi, vô cùng xấu xí, phải chật vật biết bao.

Vạn Thọ Sơn bị khai trừ khỏi sư môn, cũng không hề kiêng nể, chỉ vào trong phòng, mắng:

- Trương lão đầu, ông đợi đấy, ông dám tuyệt tình với ta như vậy, ta sẽ để cho ông thấy, ông cứ đợi đấy cho ta.

Thấy một vị quan lớn bước ra, Vạn Thọ Sơn lại không dám mắng nữa, sợ tới mức té ngã, lão đảo bước đi.

Khiến Cao Cung ở phía sau cất tiếng cười to.

- Đã lộ nguyên hình! Thật đáng buồn!

Trương Nhất Châm trong nháy mát dường như già đi rất nhiều, híp mắt lắc đầu nói:

- Có đồ đệ như vậy, quả thật làm vấy bẩn thanh danh của ta.

Thấy Trương Nhất Châm cô đơn như vậy, trong lòng Trần Tiểu Cửu không đành, vội nói:

- Trương chân nhân, nếu khôngcó Vạn Thọ Sơn, chúng ta sao có thể có duyên gặp mặt chứ? Trong họa có phúc mà.

Trương Nhất Châm cười ha ha, gật đầu với Trần Tiểu Cửu, cũng vui đùa nói:

- Trần Tiểu Cửu, Vạn Thọ Sơn muốn cho ta xem, xương cốt già nua này của ta có thể giao cho ngươi rồi.

Trần Tiểu Cửu cười gật đầu, liền mời Trương Nhất Châm khai phương thuốc.

Trương Nhất Châm cũng không giấu, trước mặt tám vị thần y, khai phương thuốc, cho chư vị thần y xem trước, sau đó mới để Vương Khải Niên đi bốc thuốc.

Một lúc sau, thuốc đã bốc về.

Trương Nhất Châm đích thân phối thuốc, đun thuốc, rất nhanh đã tới chiều, khiến ông lão thất tuần Trương Nhất Châm này mệt dã rời.

Cuối cùng, Vương Khải Niên đã bưng chén thuốc lên cho vợ, trong lòng vô cùng lo lắng, trước mặt bao người, nhìn vợ uống từng ngụm từng ngụm một, thuốc từ từ đi vào cổ họng.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn hai người, duy chỉ có Trương Nhất Châm là nhắm mắt, thở mạnh, ông vẫn còn giận Vạn Thọ Sơn.

Vương Khải Niên chợt nghe thấy tiếng ồ ồ phát ra từ bụng vợ, thử thăm dò đùi của vợ, liềm cảm thấy chỗ đùi vốn như dội nước lạnh, đột nhiên như có một cỗ nhiệt trào vào.

Thuốc này…hữu hiệu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK