Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiểu Cửu nhanh chóng kéo xác của lão già giấu vào chỗ tối, lại nghe đến bên cửa vểnh tai lắng nghe.

Đây là lần đầu tiên hắn giết người, giết một lão sư phụ dâm tặc, bỉ ổi và xấu xa. Trong lòng hắn có chút sợ hãi, hồi hộp và hoảng loạn. Ngược lại, màu máu đỏ tươi kích thích đôi mắt của hắn, trong đầu lại càng trở nên sáng suốt hơn.

Tiểu đạo đồng có chút oán trách nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:

- Ông ta chỉ là một lão già gần đất xa trời! Tại sao phải giết ông ta?

- Sai!

Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu ưỡn ngực, hai mắt nhìn thẳng vào tiểu đạo đồng , thấp giọng nói:

- Người này tội ác tày trời, dâm tặc thất đức, nham hiểm xấu xa, ta tất phải giết!

Tiểu đạo đồng buồn bã hết cách lắc lắc đầu.

Trần Tiểu Cửu chỉ vào Vương Thuận Phát đang ở trong hang núi, gằn giọng nói:

- Gã cao lớn vạm vỡ này, võ nghệ nhất định không phải hạng xoàn, ta dụ gã ra ngoài, huynh lén xử lý gã đi!

- Đánh gã ngất xỉu được rồi, người tu hành, không thể dễ dàng sát sinh!

Tiểu đạo đồng nhỏ giọng tranh luận nói.

-Tùy huynh!

Trần Tiểu Cửu khẽ cười, nhưng trong nụ cười lại lộ ra vẻ lạnh nhạt và oán hận, hắn nhẹ nhàng gõ cửa, ém giọng nói:

- Vương đại nhân, sư phụ đột nhiên ngất xỉu rồi, ngài mau ra xem xem!

Vương Thuận Phát vội vàng mở cửa động nói:

- Sư phụ sao lại ngất xỉu vậy? Cứ như vậy thì sao chơi gái được? Đang ở đâu, dẫn ta đi xem!

Gã trong lúc hoảng loạn, quên dò xét dáng vẻ nụ cười của Trần Tiểu Cừu, sải bước nhanh đi theo Trần Tiểu Cửu ra khỏi cửa động.

Đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy không ổn, hoảng sợ hỏi:

- Ngươi là ai? Sao ta trước giờ chưa từng thấy ngươi?

- Tôi là…tôi mới tới !

Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói.

- Mới tới ư?

Vương Thuận Phát nở nụ cười lạnh nhạt, tung ra một chưởng, vô cùng mau lẹ hướng về Trần Tiểu Cửu mà đánh.

Đột nhiên phía sau có một trận gió thổi đến, Vương Thuận Phát cảm thấy đại sự chẳng lành, phía sau có người tập kích, cũng chẳng màng đi giết Trần Tiểu Cửu nữa, trở tay là một chiêu lực bổ Hoa Sơn.

Nhưng đã trễ rồi, trong chớp nhoáng, tiểu đạo đồng đã giữ chặt sau gáy của gã, hung hăng ấn huyệt phong trì một cái, Vương Thuận Phát liền im lặng mà ngất đi.

Tiểu đạo đồng lắc đầu nói với Trần Tiểu Cửu:

- Ngươi tuy không biết võ, nhưng lá gan cũng lớn thật, nếu vừa rồi ta không ra tay, ngươi sẽ đi chầu diêm vương rồi!

- Ta với huynh là bạn bè, đương nhiên ta tin tưởng huynh rồi !

Trần Tiểu Cửu thử hơi thở của Vương Thuận Phát, thấy gã thật sự ngất đi rồi. Đột nhiên rút dao găm ra, mạnh mẽ dứt khoát đâm vào ngực gã hai cái, Vương Thuận Phát trợn ngược mắt, chỉ phát ra tiếng ỉ ôi nhỏ nhoi, liền chết đi một cách không minh bạch.

Tiểu đạo đồng chau mày vội nói:

- Trần huynh, sao huynh lại giết gã? Nội trong hai canh giờ, gã sẽ không tỉnh lại đâu.

Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói:

- Gã dối trên lừa dưới, là bất trung; Háo sắc làm liều, cưỡng đoạt thiếu nữ, là thất đức. Kẻ tiểu nhân bất trung thất đức như vậy, giữ lại gã trên đời để làm gì?

- Còn nữa, xem ra đại ca Diệp Ngâm Phong của ta cũng chẳng cần loại tiểu nhân vô dụng như vậy, nếu huynh ấy đã không có ở đây, thì ta thay huynh ấy thanh lý môn hộ vậy!

Tiểu đạo đồng bị phản bác đến nổi á khẩu, khẽ than thở nói:

- Ta tập võ bao năm, chưa từng giết người nào, tay ngươi trói gà không chặt, hôm nay chớp mắt đã tay đâm chết hai người, Trần Tiểu Cửu ơi là Trần Tiểu Cửu, ta càng lúc càng không hiểu được ngươi rồi!

- Lòng dạ đàn bà, tuyệt không thể có! Đạo huynh, con người ta trọng tình trọng nghĩa, tuyệt đối không phải kẻ ác giết người vô tội. Nếu huynh gặp nạn, ta tất ứng cứu!

Trần Tiểu Cửu nói chắc như đinh đóng cột.

- Ta biết ngươi là một người trọng tình nghĩa, bằng không ta cũng không mạo hiểm đến đây, chỉ là có một số chuyện ta nghĩ không thông!

Tiểu đạo đồng phẩy phẩy tay nói:

- Ngươi vào trong gặp gỡ, an ủi bốn vị cô nương ấy đi, ta ở ngoài trông chừng cho ngươi!

- Một người chấn giữ, vạn người bất nhập! Đạo huynh, nhờ huynh vậy!

Trần Tiểu Cửu giang hai cánh tay, khẽ mở cửa phòng, sải bước lớn đi vào trong thạch động.

Trong phòng có mùi xạ lan hương, mùi thơm ùa vào mũi, ngửi như muốn say.

Trần Tiểu Cửu đi đến trước mắt bốn vị hoa đán, trong mắt lấp lóa sự dịu dàng, vừa nhìn thoáng qua, người đẹp nào cũng xinh như tranh vẽ, rung động lòng người, thật là khiến người ta yên mến!

Hắn đeo mặt nạ, người mặc quân phục. Bốn vị hoa đán không nhận ra hắn, chỉ hoảng sợ và hiếu kỳ mà nhìn nhìn thân hình thon dài bất động ở trước mặt, Đông Mai phá vỡ sự im lặng trước nhất, nghiêm giọng chất vấn nói:

- Ngươi là ai? Tại sao không lên tiếng?

Trần Tiểu Cửu vẫn không lên tiếng, Xuân Vũ tính tình nóng nảy nhất, lên tiếng chửi nói:

- Xem ra ngươi cũng cùng bọn với tên khốn kia, chờ đợi kiếm chát ở bọn ta, ngươi dám động tay động chân với ta, ta biến thanh oan hồn cũng sẽ cắt cái thứ thối tha dưới chân người ra! Cho ngươi làm một thái giám sống, sống không bằng chết!

Ba tỷ muội kia nghe vậy xẩu hổ, lần lượt dùng đôi mắt đẹp liếc nàng một cái, làm một động tác phản đối trong im lặng. Xuân Vũ khinh bỉ bĩu môi nói:

- Thời khắc quan trọng thế này, các người còn để tâm mấy thứ vớ vẩn này, thật là buồn cười!

Cô bé Xuân Vũ này cũng có chút thú vị nha, nói về khoản mạnh mẽ hung dữ này, có thể bì được với Đan Nhi! Hi hi, ta thích. Nghĩ đến điểm này, đột nhiên phát hiện thời gian còn sớm, nhân cơ hội chọc ghẹo bốn vị cô nương một phen, cũng là một chuyện hay!

Hắn nén giọng xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua bốn người, nhẹ nhàng nói:

- Vừa rồi gã Vương Thuận Phát đó đã bị ta giết chết rồi, hừ…ta nhận sự ủy thác của một người bạn đến để cứu người, nhưng lại không biết các người có phải người ta cần cứu hay không!

- Dám hỏi vị bạn hữu đó họ tên là gì?

Đầu ốc Đông Mai phản ứng nhanh nhất, giành hỏi trước.

- Họ Trần tên Tiểu Cửu!

Trong lòng hắn cười thầm, giả vờ giả vịt nói:

- Nơi này nguy hiểm trùng trùng, ta vốn không muốn đến, nhưng hắn nói với ta, là vợ của hắn đang bị giam ở đây, ta bất đắc dĩ bị ép đi, chỉ đành ra tay giúp đỡ. Bây giờ các nàng nói cho ta biết, ai là vợ của hắn!

Người đầu tiên mà trong lòng bốn vị hoa đán nghĩ đến là Hồng Hạnh tỷ tỷ đến ứng cứu, trong lòng vừa mừng rỡ vừa cảm thấy đáng nghi, nếu như Diệp Ngâm Phong nhân cơ hội bố trí thiên la địa võng, năm người bọn họ há chẳng phải gắn cánh cũng khó mà bay hay sao?

Nhưng đợi khi nghe được cái tên Trần Tiểu Cửu, trong lòng Đông Mai khẽ dao động, sự cảm kích vui sướng bộc lộ cả ra ngoài. Nhưng mà bốn vị em chúng tôi trở thành vợ của hắn lúc nào? Thằng nhãi này, thiệt là đáng ghét, lấy tỷ tỷ của chúng ta rồi còn không đủ, không ngờ lại muốn chiếm luôn cả bốn người bọn họ!

Đông Mai tức giận đùng đùng hỏi:

- Trần Tiểu Cửu thật sự nói như vậy à?

- Đúng thế, ta nào biết nói dối !

Trần Tiểu Cửu gắng gưỡng nhịn cười, nén giọng nói :

- Các người mau nói, rốt cuộc ai là vợ của hắn ?

Bốn vị cô nương cùng nhìn nhau một cái, không ai đáp lời. Trần Tiểu Cửu thấy Đông Mai vẽ mày, mép tóc đẹp đẽ, vô cùng thu hút, liền giả vợ lên trước hỏi :

- Nàng nói mau, nàng có phải là vợ của hắn không ?

Đông Mai cả mặt đỏ bừng, nghĩ đến cảnh ngượng ngùng lúc mình và Trần Tiểu Cửu nắm tay nhau, nghĩ đến mình đã từng ngồi vào lòng của hắn tóc tai chạm nhau, trong lòng vừa ấm áp lại vừa xẩu hổ. Có ý muốn thừa nhận, lại sợ mấy tỷ muội cười chê, vôi vàng tranh luận nói:

- Xì…ngươi nói bậy cái gì vậy, ai là vợ của hắn chứ?

Ba vị tỷ muội như hoa như ngọc lần lượt nhìn Đông Mai cười rộ lên, khuôn mặt non nớt của Đông Mai càng ngượng ngùng hơn, gục đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên nữa.

Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng này của Đông Mai, trong lòng thích thú vô cùng, lại nói với Xuân Vũ:

- Vị cô nương này môi đỏ răng trắng, xinh đẹp không ai sánh kịp, chẳng lẽ muội mới là vợ của Trần Tiểu Cửu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK