Đốt cháy sự dịu dàng và sung sướng, hòa lẫn vào nhau, lan tỏa, những tiếng thở gấp gáp và trầm đục.
Nguyệt Thần bị ép xuống giường, không một mảnh vải che thân, người chi chít những dấu hôn.
Rừng vàng gương đồng, chiếu rọi những ánh sáng mờ đục, đó là một cơ thể trắng trẻo, thanh nhã xinh đẹp.
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, tỷ sẽ thích ta…bây giờ tỷ đã cảm nhận được mùi vị của khoái cảm là thế nào chưa?
Trần Tiểu Cửu nâng eo nàng lên, cao thấp không ngừng dũng mãnh tấn công khiến cho Nguyệt Thần hưng phấn , thừa dịp trượt xuống khe bên dưới, rồi lại lướt lên trên, hôn trúng đôi môi nhỏ nhắn của Nguyệt Thần, mút mạnh, rồi tiến sâu vào cướp lấy hương thơm trong khoang miệng của nàng.
Cùng lúc đó, đan điền lại rạo rực, sau một chút do dự, cậu nhỏ cương cứng trở lại, kích thích sự hưng phấn của Trần Tiểu Cửu, nó cứ thẳng hướng Nguyệt Thần mà tiến tới.
Nguyệt Thần khẽ nhăn trán, mặt ửng hồng, nàng đang bị cuốn theo những hưng phấn cực độ.
Tuy rằng nàng đã biết cảm giác đó như thế nào, nhưng có một sức hút thần kì nào đó đang dâng trào, những khoái cảm nhẹ nhàng, khiến nàng không thể kiềm chế, cam tâm tình nguyện tiếp nhận súc hút mãnh liệt kia.
Trần Tiểu Cửu biết là không nên như thế này, nhưng hắn không áp chế được quá trình bắt đầu và kết thúc của công pháp thần kỳ này, chỉ khi chấm dứt sự gần gũi, mầm mống phát triển mới tạm dừng.
Tuy nhiên, đây rõ ràng là sự ngụy biện hoang đường.
Cho dù là hắn có thể phải chịu hậu quả lớn, nhưng trong khi Nguyệt Thần điên cuồng run rẩy, cho dù là toàn thân không còn chút sức lực nào, hắn cũng sẽ không thể khống chế những khoái cảm này.
Tần Tiểu Cửu thay đổi tư thế, đặt Nguyệt Thần trên giường, hắn quyết định làm theo cách truyền thống, nhưng cũng là cách hiệu quả nhất.
Hắn sử dụng những kĩ thuật một cách thuần thục, từ từ đi vào, thúc mạnh để tiểu đệ đệ của hắn ngập sâu trong đó, hắn cứ rút ra rồi lại thúc vào liên tục.
Nguyệt Thần không thể ngăn nổi Tiểu Cửu vào sâu bên trong, cơ thể run rẩy dồn dập, mặt mếu máo, thở dốc:
- Tiểu Cửu…ta không được rồi…
Tay nàng bấu chặt lấy vai Tiểu Cửu, nu ve lưng hắn, rồi cào mạnh đến bật máu.
Trần Tiểu Cửu càng thúc mạnh hơn, đột nhiên, Nguyệt Thần kêu to một tiếng, chỗ giữa hai chân, run lên mãnh liệt, cái lỗ nhỏ chật hẹp co thắt lại, cứ như muốn cắt đứt tiểu đệ đệ của hắn.
Trần Tiểu Cửu còn ít kinh nghiệm thực tiễn, làm sao có thể chống lại cái bao chặt như thế này.
Sau một hồi rên rỉ, hắn bắt đầu thúc mạnh hơn, mạnh hơn nữa, làm cho sự hưng phấn của Nguyệt Thần đạt cực điểm, nàng càng kêu to hơn nữa.
Nguyệt Thần cong người lên, Trần Tiểu Cửu dễ dàng ngập sâu trong nàng.
Hai người đung đưa mãnh liệt, hoàn thành thêm một cuộc ân ái…
Sau đó, là những tiếng thở dốc…
Ánh nến quanh quẩn, ánh sáng dịu dàng, trên đất ngổn ngang quần áo, sau trận chiến mãnh liệt, cả hai ngập tràn trong không khí ấm áp, trong những hơi thở gấp và ướt át.
Hưng phấn qua đi, cảm giác mệt mỏi ập đến, cả người Trần Tiểu Cửu đổ sập xuống thân hình đẫy đà của Nguyệt Thần, hắn lại tham lam hôn môi nàng, cười khiêu khích nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, có thoải mái không? Ta thì thực sự rất thoải mái…
Nguyệt Thần rên khẽ, hôn nhẹ lên cổ Trần Tiểu Cửu, đôi mắt long lanh, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Nàng, không phải không nghĩ đến chuyện sẽ làm vợ chồng chính thức với Trần Tiểu Cửu, hưởng thụ những khoái cảm vô cùng.
Sâu trong thâm tâm nàng, đã sớm bị sự dũng mãnh, khôi hài, chí khí của Trần Tiểu Cửu thuyết phục, phong độ của hắn rất không giống với những người đàn ông bình thường khác, một trái tim kiêu ngạo nằm sâu trong lồng ngực, muốn lấy ra là chuyện không thể.
Nhưng biến kẻ thù thành người yêu, thì là một chuyện lùm xùm đáng xấu hổ.
Nếu như nàng và Trần Tiểu Cửu thực sự là vợ chồng.
Thứ nhất là, vị trí giáo chủ Nguyệt giáo, từ nay về sau, có thể sẽ mất đi sự ủng hộ của các trưởng lão, biết đâu lại trở về cục diện chia năm sẻ bảy như ban đầu, làm sao để khôi phục lại giáo phái.
Chuyện này mà xảy ra thì sẽ là một trận sóng gió cực lớn.
Thứ hai, Hạnh Nhi và Trần Tiểu Cửu đã là vợ chồng chính thức! Mà nàng lại là sư phụ của Hạnh Nhi, nếu như hai thầy trò cùng được gả cho một người đàn ông, thì như vậy là loạn luân. Mặc dù hắn có quyền, ai dám nói huyên thuyên có thể một kiếm mà giết chết, nhưng nghĩ cũng thật khổ cho Hạnh Nhi.
Ôi…ở đâu lại có sư phụ đi cướp người đàn ông của đồ đệ cơ chứ? Người đời làm sao có thể chấp nhận được.
Thật là đáng xấu hổ.
Mà hiện giờ, gạo đã nấu thành cơm, đủ loại lo âu, kế hoạch tấn công Trần Tiểu Cửu đều tiêu tan hết.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, quấn lấy cổ Trần Tiểu Cửu, dùng thân hình đẫy đà của mình mơn trớn Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, chàng vẫn còn gọi ta là Nguyệt Thần tỷ tỷ sao? Bây giờ, ta đã là người của chàng rồi…
Trần Tiểu Cửu thấy Nguyệt Thần một mực thừa nhận, trong lòng dâng lên cảm giác chiến thắng.
Hắn hôn lên cái cổ trắng mịn của Nguyệt Thần, ngoan ngoãn thừa nhận nói:
- Người phụ nữ của ta, ta quá yêu nàng, tất cả những chuyện này ta đã sớm có dự tính.
Nguyệt Thần hôn lên trán hắn, dịu dàng nói:
- Khi bị vây ngoài biển, ta đã nhận ra có chút gì đó nguy hiểm, nhưng ngươi lại cố dẫn ta rời khỏi đó, ta biết ngươi đã có suy nghĩ xấu…
- Vậy sao nàng lại như con thiêu thân đâm đầu vào lửa, tự mình chuốc lấy cực khổ?
Tiểu Cửu ngoan ngoãn nói:
- Ta lừa nàng, nàng muốn phạt ta như thế nào, ta đều nghe theo hết, nàng muốn đánh mông của ta, thì cứ đánh, ta sẽ không trách nàng, ngoại trừ việc muốn cắt cậu nhỏ của ta, nàng muốn làm gì thì cứ làm…
- Không có lợi lộc gì!
Nguyệt Thần bĩu môi, đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy cậu nhỏ đang ngủ yên kia, cười khanh khách:
- Đồ tồi này, là bảo bối của tỷ tỷ, ta thích còn không kịp, ngươi bảo ta làm sao nhẫn tâm đánh nó chứ?
- Ngươi…muốn để cho ngươi bảo vệ thứ này, nó so với tính mạng của ngươi thì có là gì đâu!
Tiểu Cửu ngạc nhiên vì sự mạnh mẽ và to gan của Nguyệt Thần, hắn há miệng, lướt từ cằm nàng xuống tận ngực, ngượng ngùng nói:
- Bảo bối, từ khi nào nàng lại trở nên tiến bộ như vậy?
Nguyệt Thần cười duyên, vuốt ve khuôn mặt hắn, dịu dàng nói:
- Bản tính tỷ tỷ là như thế, thường ngày chỉ là ngụy trang, trói mình trong khuôn phép, như một con mèo ngoan!
- Mèo ngoan! Không ngờ tỷ tỷ lại là con mèo ngoan?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi ngẩn người ra.