Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiểu Cửu bị véo tai, liều mạng xé rách, thực sự đối với sự ngược đãi không biết nông sâu của Đan Nhi, rất đau đầu, bàn tay xoa bầu ngực mềm mại của Đan Nhi, nhẹ nhàng bóp, nhỏ giọng nỉ non nói:

- Móng rồng bắt được phong nhũ!

- Ai da.

Đan Nhi buông tay, lắc mông lăn ra giường, lần này bàn tay tuy không đau, lại suýt nữa rút ra lần nữa, thấy Trần Tiểu Cửu lại không có hảo ý, liên tục xua tay, đạp chân tung tóe, gắt giọng:

- TIểu Cửu, ta không véo tai ngươi, ngươi cũng không được chạm vào người ta, chúng ta nói chuyện.

Có thể xin cô gái nhỏ này buông tay, thực sự là một thành công lớn.

Trần Tiểu Cửu vốn định hù dọa nàng, thật thà ngồi trên đầu giường, cầm lấy tay nàng, quy củ nói:

- Đan Nhi ngoan, nàng nói nàng sao lại ngồi ở trong phòng, ta đoán nàng nhất định là theo dõi ta rất lâu rồi, đúng không?

- Ngươi cũng biết ta theo dõi ngươi à.

Đan Nhi dường như vô cùng ủy khuất:

- Ngươi cướp đi thích khách kia, khiến dư luận xôn xao, bốn thành đóng chặt, đều loạn thành một cỗ hỗn loạn, ta từng tới tìm quân đoàn Anh Mộc, hỏi tung tích của ngươi, nhưng khi đó không ngờ cũng không có tin gì, ta lúc đó đều tưởng là ngươi…

Đôi mắt đỏ lên, một giọt nước mắt, rút cuộc lăn xuống.

- Tưởng ta đã chết rồi sao?

Trần Tiểu Cửu thấy Đan Nhi động tình, bộ dạng đáng thương như hoa lê gặp mưa kia khiến người ta vô cùng trìu mến, trong lòng lại bị nàng làm cảm động.

Có thể dành được sự quan tâm và trìu mến của cô gái có tính cách ngang ngạnh này, cuộc sống này tuyệt vời biết bao.

Hắn lại ôm Đan Nhi vào lòng lần nữa, cằm đặt trên chiếc cổ trắng nõn của Đan Nhi, dịu dàng nói:

- Đan Nhi ngoan, mệnh Tiểu Cửu ta rất lớn, không sống đến 99 tuổi, Diêm Vương cũng không dám nhận ta.

Đan Nhi thấy Trần Tiểu Cửu quả nhiên thành thật ôm mình, không suy nghĩ gì, trong lòng cũng ổn định, những việc vuốt ve xấu hổ kia cũng đã làm rồi, lúc này bị Tiểu Cửu ôm vào lòng, ngoài sự ấm áp, ngọt ngào, cũng không quá ngượng ngùng nữa.

Nàng khẽ lắc eo, thoáng có chút trách cứ nói:

- Vậy ngươi đã quay về rồi, sao còn không đi tìm ta? Uổng công Song Nhi đã lo lắng cho ngươi.

Nàng muốn nói mình rất lo lắng, có chút nói không ra, cuối cùng lại đem danh nghĩa Song Nhi ra nói.

- Nàng không lo cho ta sao?

Trần Tiểu Cửu nắm bàn tay nàng, thở dài nói:

- Sau khi ta về, vô cùng lo lắng chạy về Chu gia, muốn gặp mặt nàng, nhưng đâu biết hai tỷ muội nàng không ngờ không ở Chu phủ rồi, ta nghĩ nàng nhất định là sợ Tào công công lấy danh nghĩa điều tra danh nghĩa ta để điều tra Chu phủ, lộ ra thân phận, nên đã dẫn Song Nhi đi trốn ở một nơi kín đáo nào đó.

- Lanh lợi, coi như ngươi đoán đúng.

Đan Nhi chu cái miệng lên, vẻ mặt đắc ý.

Trần Tiểu Cửu lại nói:

- Đợi sóng gió qua đi, ta đoán chắc nàng sẽ xuất hiện, gây phiền phức cho ta, chỉ là không ngờ nàng thiếu kiên nhẫn, gây rắc rối cho ta nhanh vậy.

Đan Nhi ngửa đầu, liếc mắt nhìn một cái, chu cái miệng nói:

- Ta đã theo dõi ngươi rất lâu, thấy ngươi tới Tửu Hương lầu, ta đoán chắc chắn ngươi sẽ tới khuê phòng của Hồng Hạnh để tưởng nhớ, cho nên mai phục trước ở đây, chờ để trừng trị kẻ phóng đãng ngươi, không ngờ, tiểu tử thối ngươi lại bị ta đoán trúng, thật là tức chết.

Nói hận, bàn tay lại vung lên, giãy ra khỏi tay Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu cười ha ha:

- Nếu không phải ta tưởng nhớ tình nhân cũ, nàng còn thích ta không?

Đan Nhi sửng sốt, con mắt lóe lên sự phức tạp, lại cúi đầu, loạng choạng chân, dịu dàng nói:

- Tiểu Cửu thối, ta có phải rất vô dụng không? Tính tình lại không tốt, lại nhỏ nhen, luôn ức hiếp ngươi, đánh ngươi, ngươi ...ngươi sao có thể thích ta chứ?

Trần Tiểu Cửu sao có thể nói với nàng, ngược đãi cũng là một cái đẹp? Sau này còn không bị nàng cười nhạo sao?

Ôm lấy vòng eo nàng nói:

- Đan Nhi ngoan, xinh đẹp như vậy, là đàn ông ai cũng thích, hơn nữa võ công của nàng cao như vậy, làm bảo tiêu cho ta vô cùng thích hợp, sau này đi đâu, mang theo một bảo tiêu xinh đẹp như Đan Nhi, vừa an toàn lại vừa đẹp mắt, phong cách biết bao.

- Thật vậy sao?

Đan Nhi hai mắt sáng lên nói:

- Như vậy thì tốt quá, ngươi đắc tội với nhiều người, sau này ta sẽ làm bảo tiêu cho ngươi, kẻ nào dám bắt nạt ngươi, ta một đao chém chết, nếu có kẻ nào dám dụ dỗ ngươi, ta cũng một đao chém chết, để mặt họ có hoa, để cả đời họ không tìm thấy nhà chồng.

Cô nàng này, quá đáng rồi,

Trần Tiểu Cửu bỗng phát hiện mình làm ra một quyết định sai lầm, sau này muốn ước hẹn cùng ai, chẳng phải là càng khó khăn sao? Ai biết được Đan Nhi liệu có làm ra những việc kích động đó không?

- Tiểu Cửu, ngươi nói với ta, những ngày này ngươi sống thế nào?

Đan Nhi hiếu kỳ nói.

Trần Tiểu Cửu đương nhiên sẽ không nói mình đã cưới hai bà vợ, đã động phòng, Đan Nhi đó hay ghen vậy chẳng phải là sẽ phát điên sao? Chỉ là đem việc La Đồng đẩy ra làm tấm chắn, và việc của Tào công công đều nguyên bản nói cho nàng.

Đan Nhi nghe thấy rung động, vỗ ngực nói:

- Vậy sau này thì sao? Nhiều người chết như vậy, hành quân lặng lẽ, không ai biết sao?

Trần Tiểu Cửu thần bí nói:

- Sau lưng ta có cao nhân, tự nhiên bãi bình mọi chuyện cho ta.

Đan Nhi gật đầu, cuối cùng cũng yên lòng, nghiến răng nói:

- Tên lão thái giám chết tiệt này, ta nhất định phải tự tay giết lão, báo thù rửa hận cho cha mẹ ta.

Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu tò mò:

- Cha ta mẹ chúng ta rút cuộc là có thân phận gì, nàng cũng không nói cho ta sao?

Đan Nhi che mặt đỏ nói:

- Cái gì mà cha mẹ chúng ta, ngươi đừng nói bậy.

Lắc mông, u oán nói:

- Danh phận gì cũng không có, liền to mặt nói những lời không ra gì, thật là phiền lòng.

Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:

- Trong lòng ta đã coi nàng là nương tử của ta, nói như vậy, lại sợ gì chứ?

- Không được! không được.

Đan Nhi giãy dụa khỏi lòng Trần Tiểu Cửu, đỏ mặt nói:

- Tiểu Cửu, không phải không đáp ứng ngươi, chỉ là ta báo đại thù, mới nói thân thế của ta cho ngươi, ngươi muốn thế nào thì thế ấy, tùy ngươi.

- Được lắm, Đan Nhi! Có Tiểu Cửu ta ở đây, còn có việc gì không thành chứ?

Trần Tiểu Cửu vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, dặn dò nói:

- Trong lòng ta đã có một kế hoạch hoàn chỉnh, chỉ là trước mắt, nàng không thể mạo hiểm đi ám sát Tào công công, bằng không có thể làm hỏng đại kế của ta.

- Vậy thì thật tốt.

Trong mắt Đan Nhi lộ ra nụ cười vui mừng:

- Điều này mới đúng, chỉ cần báo được thù, người của ta đều là của chàng. Nếu chàng gọi là cha mẹ, trong lòng ta cũng nguyện ý.

Khuôn mặt đỏ bừng trong đêm, lộ ra vầng sáng.

- Nhất ngôn cửu đỉnh.

Tiểu Cửu dịu dàng hôn nàng một cái, trong lòng vẫn còn ngọt ngào.

Hai người nói chuyện một hồi, chợt nghe thấy tiếng bước chân của phụ nữ từng chút từng chút truyền đến, Đan Nhi có vết xe đổ, kinh ngạc nhảy dựng lên, Trần Tiểu Cửu ôm lấy eo nàng cười nói:

- Cửa khóa rồi, nàng xấu hổ cái gì.

Đan Nhi mới yên lòng, thè lưỡi ra, than thở:

- Ta mới không thẹn thùng.

Tiếng bước chân kia đến trước cửa phòng, dừng bước, giọng nói quyến rũ thản nhiên truyền đến:

- Trần công tử, Phan thiếu gia mời ngài tới thư phòng nói chuyện.

Trần Tiểu Cửu cao giọng đáp lại một câu, trong lòng thầm gật đầu: Phan Tường sao có thể đoán được mình đang ở trong phòng Hồng Hạnh chứ? Xem ra, thằng nhãi này quả nhiên là nhân tài lớn.

- Đan Nhi, nàng không phải là bảo tiêu của ta sao? đi thôi, đi cùng với Cửu ca.

Trần Tiểu Cửu kéo tay Đan Nhi, mở cửa phòng bước ra ngoài.

Không ngờ ngoài cửa không chỉ có một giọng nói quyến rũ của một người con gái đang đứng truyền đến, còn một một người đàn ông bụng phệ, mắt híp, nghiêng người, giống như là đầu gỗ, không nhúc nhích đứng trước cửa.

Người này chính là Kỷ Đức.

Trần Tiểu Cửu hoảng sợ, thằng nhãi này làm hỏng chuyện tốt của ta, không ngờ còn dám rình ta?

Lập tức cười như không cười nói:

- Kỷ đại thúc thật có nhã hứng, tuổi như vậy rồi, không chỉ sức dẻo dai, ôm hôn mỹ nữ, không ngờ còn có tâm trạng đi nghe lén ngoài phòng, bái phục, bái phục.

Kỷ Đức đỏ mặt, không trả lời, cuối cùng lung lay thân mình, đôi mắt do đự, nhìn Đan Nhi đang đứng sau Trần Tiểu Cửu.

Ông ta ôm cô nàng mua vui, trong lúc vô ý mở cửa phòng Hồng Hạnh, một tiếng gào to, khiến ông ta sợ tới mức nhảy lên, chạy trốn, cái đồ cứng rắn kia dưới quần cũng uể oải theo, tức tới quát cô nàng kia đi, cũng không cùng ông ta…

Khi buồn bực không vui, mới nghĩ lại, tiếng gào đó rõ ràng là giọng nói của Trần Tiểu Cửu.

Tên tiểu tử này tối lửa tắt đèn ở trong phòng làm gì? Nhất định là không làm chuyện gì tốt, lén lút cùng với ..bị mình vô tình phá hoại, tiểu tử thối, ẩn núp rất sâu, trước mặt ta giả bộ làm người đứng đắn, sau lưng lại ôm một cô nàng tự nhiên phóng khoáng nhất định phải tra tới cùng.

Thời gian không phụ lòng người.

Kỷ Đức rút cuộc đợi Trần Tiểu Cửu hiện thân, ánh mắt ông ta đảo quanh người Trần Tiểu Cửu, nhìn về phía Đan Nhi phía sau: nhưng thấy khuôn mặt nàng, tuyệt không thấy có một tỳ vết nào, hình dáng không lịch sự kiểu cố tình tân trang, lại vô cùng thanh tú, chỉ là đôi mắt trừng lên, đầy sự ngang ngược.

Ông ta vốn tưởng người Trần Tiểu Cửu ôm cũng chỉ là một phấn hương dung tục trong Tửu Hương lầu, thanh niên đi dạo kỹ viện, quở trách một chút cũng không sao.

Khong ngờ vừa nhìn liền kinh ngạc.

Cô nàng này, vừa thấy cách ăn mặc là biết không phải kỹ nữ trong Tửu Hương lầu, luận về dáng vẻ, không ngờ còn đẹp gấp nhiều lần so với bảo bối của mình

Việc lớn không tốt, bảo bối của mình làm thế nào?

Ông ta vác thân hình mập mạp, đi vòng quanh Đan Nhi vài vòng, vội vã nói:

- Trần Tiểu Cửu, nữ nhân này là ai? Ngươi dám ở trước mặt ta, to gan lớn mật ăn vụng như vậy?

Đan Nhi nghe vậy, trên mặt lộ ra thần sắc tức giận, cau mày nhìn Kỷ Đức nói:

- Lão đầu, ngươi nói ai ăn vụng?

Khi nói chuyện, lưỡi kiếm sáng loáng đưa ra, vắt ngang trên cổ ông ta.

Hai chân Kỷ Đức run lên, thiếu chút nữa thì tè ra quần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK