Sáng sớm, sắc trời u ám, phía chân trời lộ ra một vệt màu trắng xám!
Các huynh đệ Hỗ gia trại đã sẵn sàng, võ trang đầy đủ, tay cầm đao thương côn bổng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xuất phát. Nhân số tuy không nhiều, nhưng người người gan dạ dũng mãnh, khí phách, thấy chết không sờn.
Hoa Như Ngọc bị Trần Tiểu Cửu vày vò cả đêm, tuy rằng trong người dễ chịu, nhưng sáng sớm hôm sau vẫn dậy rất đúng giờ.
Ngước mắt nhìn đầu Trần Tiểu Cửu, còn dụi dụi vào bầu ngực sữa của mình, một đùi vẫn càn rỡ tiến lên chiếc “miệng nhỏ” của mình mà xáp tới…
Hoa Như Ngọc đẩy hắn ra, hạ giọng nói:
- Tiểu Cửu, dậy đi!
Tiểu Cửu lầm bầm nói:
- Thời gian vẫn còn sớm, nghỉ ngơi! Nghỉ ngơi thêm một chút…
Bàn tay to của hắn lại không thành thật đặt lên ngực nàng, xoa nắn một hồi.
Bỗng nhiên hắn bật lên, lật lên trên người Hoa Như Ngọc, dường như lại muốn mở ra một cuộc quần thảo mới!
Hoa Như Ngọc mày phượng nghiêm nghị, một cước nâng lên, đạp hắn bật khỏi giường.
Đứng dậy, vừa mặc quần áo, vừa sẵng giọng nói:
- Tối qua chàng điên loạn như vậy còn chưa đủ sao? Chàng làm ta chậm trễ đó, mau mặc quần áo vào đi! Ngược lại nếu chàng ra muộn, trái với quân lệnh, cẩn thận thiếp sẽ chém cái đầu của chàng đó!
Gió bấc thổi qua, trên mặt đỏ lạnh như đao!
Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, La Đồng, Độc Hoàng, Trần Tiểu Cửu, Hắc Sơn, Từ Hạt Tử, quân đoàn Anh Mộc, vẻ mặt nghiêm trang đứng trên đài cao, nhìn các huynh đệ dũng mãnh gan dạ xa xa đứng phía dưới.
Kiểm kê lại nhân số, tất cả mọi người đều đến rồi!
Hoa Như Ngọc mở to mắt, nhìn khắp núi non trùng điệp của Hỗ gia trại.
Tuy rằng mùa đông đã đến gần, tuyết phủ lên từng nhánh tùng xanh, nhưng cây tùng vẫn như cũ, thẳng tắp, không khuất phục!
Đây chính là ngôi nhà mình đã sống bao năm qua!
Hoa Như Ngọc biết, mình lần này tiến đến Mộ Bình cứu người, nếu thất bại, chỉ còn đường chết mà thôi; Nếu thành công, cũng sẽ nghĩ biện pháp tiếp nhận Thiết Giáp doanh.
Cho nên, bất kể sống hay chết, mình cũng không còn cơ hội trở về làm vua trong núi này nữa rồi.
Chào tạm biệt và hẹn gặp lại, nhà của ta!
Hoa Như Ngọc trong mắt hàm chứa tâm tư nồng đậm, tuy nhiên nhìn phong cảnh tươi đẹp của Hỗ gia trại, vung đao thép uy vũ, hào hùng nói:
- Các huynh đệ, xuất phát!
Trần Tiểu Cửu cưỡi ngựa Ô Nhã!
Mặc dù nhiều ngày không gặp, nhưng ngựa Ô Nhã thần thái vẫn phi phàm như vậy, vẫn coi Trần Tiểu Cửu là chủ nhân duy nhất của nó!
Cứ nhìn việc Độc Hoàng từng may mắn thể nghiệm qua tấm lưng của tuấn mã, đó là bởi Ô Nhã nhận ra trên người của nàng có mùi vị của Trần Tiểu Cửu.
Hoặc trong mắt Ô Nhã, sớm đã xem Độc Hoàng là của riêng của Trần Tiểu Cửu, cũng chưa biết chừng!
Nhảy lên lưng ngựa, không xóc nảy, không lay động, rất thoải mái, hắn vừa thưởng thức phong cảnh bên đường, vừa cùng đám người Hỗ Tam Nương nghiên cứu thảo luận bố trí phương pháp tác chiến.
Vừa đi ra sơn khẩu, liền phát hiện phía trước có ba con tuấn mã.
Trên tuấn mã ba người ngồi thẳng đứng…
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc không thôi, bởi vì chắn trước mặt đúng là Y Đằng Tuyết Tử, còn có hai thị nữ của nàng là Không Không, Lan Lan!
Y Đằng Tuyết Tử hôm qua không tiễn, vì sao hôm nay lại chặn trước sơn môn?
Chẳng lẽ để báo cho ta một tin vui sao?
Trần Tiểu Cửu giục ngựa tiến lên, vạn phần vui sướng nói:
- Tuyết Tử, sao nàng lại tới đây?
Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, La Đồng cùng thúc ngựa tiến lên, cùng tiến đến…
Y Đằng Tuyết Tử sóng mắt quyến rũ, hai làn lông mày lộ ra u oán vô tận.
Nàng hướng Trần Tiểu Cửu nhìn thật lâu, môi phấn khẽ nhếch, do dự nói:
- Ta muốn cùng mọi người đi Mộ Bình.
- Không được!
Trần Tiểu Cửu còn chưa nói, đã nghe được tiếng Hoa Như Ngọc gào lớn, thúc ngựa tiến lên, nhíu mi cười lạnh nói:
- Ngươi là con dân Uy quốc, hiện tại ta muốn đi đánh cường đạo Uy quốc, chẳng lẽ, ngươi muốn đi theo chúng ta, biết được hướng đánh của chúng ta, lại cấp báo tin này cho Oa Khấu sao?
Y Đằng Tuyết Tử hơi sửng sốt, mới buồn bã nói:
- Hoa đương gia, ta sao có thể làm những việc như vậy? Nàng không hiểu được nỗi khổ trong lòng ta, nhưng Tiểu Cửu hiểu rõ quá khứ của ta.
Hoa Như Ngọc mặt lạnh băng, kiên quyết không nhượng bộ:
- Vậy cũng không được, mặc dù nàng và Tiểu Cửu có mối quan hệ thân thiết, nhưng việc đánh giặc, kiêng kị nhất chính là công tư phân minh, bởi vì ân tình dễ làm lỡ đại sự.
Nói tới đây, nàng dừng lại một chút, mới lạnh lùng nói:
- Huống chi, gian tế phân nửa thoạt nhìn đều là những người thân cận nhất bên mình, ở trong thời điểm phi thường, liền rút đao ra, sát hại bằng hữu của mình.
Y Đằng Tuyết Tử nhìn ánh mắt của Hoa Như Ngọc chằm chằm hướng về phía mình, trong lòng lại có chút run rẩy!
Nàng do dự một chút, mới cố khua lên chút dũng khí, đôi mắt ngập nước mở to nhìn Tiểu Cửu, do dự nói:
- Tiểu Cửu, ý của ngươi thế nào? Ngươi cũng không để ta gia nhập cùng mọi người sao?
Trần Tiểu Cửu nhìn gương mặt quyến rũ của Y Đằng Tuyết Tử, trong lòng cũng lưỡng lự khó quyết.
Công bằng mà nói, lời của Hoa Như Ngọc tuyệt không có nửa phần sai sót.
Việc hành quân đánh giặc, quân lệnh như sơn, không thể nể tình riêng, càng không thể công tư bất phân làm hỏng quân cơ.
Hơn nữa, chuyện cũ của Y Đằng Tuyết Tử, ngay bản thân mình cũng chỉ biết chút ít, cũng biết trong lòng nàng có nỗi khổ, nhưng nhìn rộng hơn một chút, thật sự cũng không hiểu rốt cuộc nàng là người như thế nào?
Rốt cuộc thân phận của nàng là gì? Sau lưng nàng còn bao nhiêu bí mật?
Tại sao nàng lại bị Ma Vương đuổi giết?
Vả lại ả Ma Vương và nàng giống nhau như đúc, tất cả những việc bí mật đều không thể tiết lộ, giống như một mớ đay đánh rối, sao có thể khiến người ta không nảy sinh nghi ngờ. Huống chi, hiện tại đang là thời kỳ phi thường, một người Uy quốc, muốn đi đánh chính đồng tộc của mình.
Nghĩ thế nào, cũng thấy sự việc không thể tưởng tượng nổi.
Mà cơ sở duy nhất để hắn tin tưởng, chính là tình cảm của Y Đằng Tuyết Tử dành cho mình, có nhu tình nồng đậm, cỗ nhu tình này, có thể khiến nàng vì mình mà chết.
Nhưng, đứng trước chính nghĩa của dân tộc, ai dám bảo đảm Y Đằng Tuyết Tử có thể “Quân pháp bất vị thân”, sẵn sàng hy sinh cái tôi, hoàn thành đại cục hay không?
Trong mắt Trần Tiểu Cửu lóe lên chút do dự.
Y Đằng Tuyết Tử đã đọc hiểu ý trong mắt hắn, buồn bã nói:
- Nếu ngươi cũng không tin ta, ta mặt dày mày dạn cầu xin ngươi, còn có ý nghĩa gì nữa?
Nàng liếc mắt nhìn hắn đầy thâm tình, kẹp đầu ngựa, nói với Không Không, Lan Lan:
- Chúng ta đi.
Không Không trừng mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, sẵng giọng nói:
- Lòng tốt xem như ném cho chó rồi…
Hoa Như Ngọc nhìn Y Đằng Tuyết Tử quay đi dễ dàng, mỉm cười quỷ dị một chút, hô lớn:
- Tuyết Tử tỷ tỷ, xin dừng bước!
Y Đằng Tuyết Tử ngoái đầu lại u oán nhìn Hoa Như Ngọc, khó hiểu nói:
- Ngươi đã không tin ta, còn gọi ta tỷ tỷ làm gì? Ta không nhận nổi tiếng kêu này đâu.
Hoa Như Ngọc thúc ngựa đi lên, nghi ngờ hỏi:
- Tuyết Tử tỷ tỷ, tại sao tỷ muốn gia nhập cùng chúng ta? Nói rõ lý do của ngươi đi.
Trong mắt Y Đằng Tuyết Tử lóe lên chút ủy khuất phức tạp khó hiểu.
Nhìn ánh mắt gây sự của Hoa Như Ngọc, nàng cắn môi hồng, ở bên tai Hoa Như Ngọc, nhẹ nhàng nỉ non nói:
- Ta thích Tiểu Cửu, ta thương chàng, cũng như ngươi yêu chàng vậy…
Trong lòng Hoa Như Ngọc thầm kinh ngạc, ngoái đầu nhìn Trần Tiểu Cửu liếc mắt hừ lạnh một tiếng, lại vội vàng giấu đi sự phẫn uất vừa nảy lên trên mặt.
Ngoái đầu nhìn lại rồi lại hướng Y Đằng Tuyết Tử nói lớn:
- Điều này ta biết, nhưng lại không thể là lý do cho ngươi gia nhập vào đội ngũ.
Y Đằng Tuyết Tử thấy giọng điệu của Hoa Như Ngọc buông lỏng, trong lòng mừng rỡ.
Vội vàng kề tai Hoa Như Ngọc nói nhỏ:
- Ta nếu đoán không sai, Thiết Giáp doanh sở dĩ gặp thất bại, nhất định là do trúng độc, bằng không sẽ không tổn binh hao tướng đến mức này.
Tuyết Tử nhìn trong mắt Hoa Như Ngọc lóe lên tia kinh ngạc, liền biết mình đoán đúng, lại từ từ nói:
- Tuy rằng Độc Hoàng tinh thông độc thuật, nhưng chưa chắc có thể lập tức đoán trúng được bệnh để bốc thuốc, mà ta đối với độc thuật của Ma Vương có sự hiểu biết rất sâu sắc, nếu cùng Độc Hoàng phối hợp, có thể lập được công lớn.
Hoa Như Ngọc nghe vậy, cũng không do dự, cất cao giọng nói:
- Tốt! Tuyết Tử tỷ tỷ, ta đồng ý cho ngươi gia nhập.
- A?
Y Đằng Tuyết Tử kích động lập tức nhảy xuống ngựa, kéo tay Hoa Như Ngọc, không ngừng lắc lư nói:
- Hoa đương gia, nàng đồng ý rồi sao? Thật sự quá tốt rồi.
Hoa Như Ngọc gật đầu, gạt đi sự lạnh lùng, mỉm cười đầy thâm ý nói:
- Hy vọng Tuyết Tử tỷ tỷ không nên gạt ta.
Nàng thoáng nhìn con tiểu Bạch Mã dưới háng Tuyết Tử, ánh mắt nghiêm nghị.
Vèo một đao chém xuống.
Ngựa nhỏ đầu đột nhiên rời khỏi thân mình, máu tươi ào ào từ cổ phun ra như suối, nhuộm hồng cả một vùng tuyết trắng, thoạt nhìn khiến người ta vô cùng sợ hãi.
- Ngươi… ngươi làm gì vậy?
Y Đằng Tuyết Tử trong lòng đầy kinh ngạc, tay nhỏ liền quơ lên lưng mình, Không Không, Lan Lan cũng lập tức rút bảo kiếm.
Trần Tiểu Cửu cũng xuống ngựa chạy tới, vừa nhìn thấy tàn cuộc.
Hoa Như Ngọc tra đao vào vỏ, tự nhiên, phóng khoáng phủi tay, tùy tiện nói:
- Bạch Mã của tỷ không hợp với việc hành quân đánh giặc, lúc chiến đấu, sẽ hốt hoảng chạy trốn, ngược lại cũng sẽ gây kinh sợ tới những chiến mã khác. Giết nó, đương nhiên là sự lựa chọn duy nhất.
Y Đằng Tuyết Tử đôi mắt khẽ chớp, không tìm được lý do thích hợp để phản bác lại lời của nàng.
Mặc dù Tuyết Tử công nhận Hoa Như Ngọc nói rất đúng, rất có đạo lý, nhưng nàng vô duyên vô cớ, tại sao phải giết con ngựa này chứ?
Đáp án rất đơn giản: bởi vì mình đã nói ra tâm tư mình thích Tiểu Cửu, khiến con báo này ghen ghét, vung đao giết ngựa để giải phóng cơn tức giận.
Hoặc có lẽ, nàng đang cảnh cáo chính mình điều gì chăng?
Một khi trong lòng mình thật sự có ý nghĩ xấu, Hoa Như Ngọc đối với mình cũng giống như con ngựa kia, không chút lưu tình…
Y Đằng Tuyết Tử cười ai oán, không tiếp tục cùng Hoa Như Ngọc giằng co vấn đề này, chỉ nhún vai, hạ giọng nói:
- Hoa đại đương gia thật uy phong, giết ngựa, ta cưỡi cái gì?
Hoa Như Ngọc giơ roi ngựa lên, chỉ về phía Trần Tiểu Cửu đang tiến tới gần, sẵng giọng nói:
- Ngựa của Tiểu Cửu rất tốt, tỷ và chàng cùng cưỡi đi.
- Việc này… việc này không tốt đâu?
Y Đằng Tuyết Tử hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao Hoa Như Ngọc muốn cho mình cơ hội gần gũi Tiểu Cửu? Chẳng lẽ nàng không sợ mình và Tiểu Cửu thừa cơ chàng chàng thiếp thiếp, nắm tay nắm chân hay sao?
- Có gì không tốt chứ? Hành quân đánh giặc, đâu có dễ dàng? Hãy nghe lời của ta…
Hoa Như Ngọc mặt lạnh nói.
Y Đằng Tuyết Tử vừa suy đoán tâm tư của Hoa Như Ngọc, vừa xoay người đi về phía ngựa Ô Nhã.
Trần Tiểu Cửu nhìn bóng lưng yểu điệu của Tuyết Tử, vẻ mặt đau khổ nói với Hoa Như Ngọc:
- Hoa Nhi, ta cũng cảm thấy không ổn, hay nàng và Tuyết Tử ngồi cùng một con ngựa, chẳng phải tốt hơn sao?
- Không được! Nhất định không được!
Hoa Như Ngọc cười lạnh nói:
- Tuyết Tử tỷ tỷ nguyện ý ngồi chung ngựa với chàng, thiếp muốn toàn thành chuyện tốt này.
Trần Tiểu Cửu nhìn gương mặt lãnh diễm của nàng, vươn ngón tay cái lên, lại lắc đầu, khen ngợi nói:
- Hoa muội, nàng thật sự thủ đoạn cao thâm! Cha nàng thế nào lại sinh ra nàng tài năng như vậy chứ?