Tiếng đàn của Y Đằng Tuyết Tử có ma lực mà người thường không cách nào chống cự lại được, nếu không phải Trần Tiểu Cửu cơ duyên xảo hợp, có chiếc nhẫn tử kim đặc thù để hộ thân thì cũng sẽ lạc vào trong tiếng đàn mê ảo.
Đây cũng chính là pháp bảo mà hắn ỷ lại, khiến hắn hoàn toàn tin tưởng rằng chính mình có thể chiến thắng Ngô An.
Trong đầu tất cả mọi người đều hỗn độn như keo hồ, trong mắt một mảnh mơ màng, tiếng đàn dùng toàn lực của Y Đằng Tuyết Tử, mê hoặc tất cả mọi người, nàng nhíu đôi mày lại, mồ hôi toát ra từ trán, hơi thở dâng lên trong mũi, thân thể mềm mại cũng mơ hồ ướt đẫm mồ hôi.
Nàng biết mình không thể chống đỡ được bao lâu nữa, đôi mắt như nước hàm chứa lo lắng, đau khổ, ngóng nhìn Trần Tiểu Cửu vẫn đang tỉnh táo như thường.
Trần Tiểu Cửu không cần Tuyết Tử kéo dài quá lâu việc mê hoặc lòng người, theo ánh hào quang chói mắt mà chiếc nhẫn tử tinh phát ra, ống trúc trong tay Trần Tiểu Cửu nhoáng lên một cái trước ống trúc của Ngô An.
Ống trúc trong tay tuy rằng vẫn là ống trúc lúc nãy, nhưng mười nút xí ngầu trong ống trúc đã thay hình đổi vị một cách kỳ diệu với các nút xí ngầu của Ngô An.
Tiếng đàn hàm chứa ma lực của Y Đằng Tuyết Tử không thể kéo dài, nàng thấy Trần Tiểu Cửu đã giở trò xong xuôi, liền an tâm mà dừng tiếng đàn lại, vội vàng đứng dậy, đi trở vào phòng.
Một ngụm máu tươi trào ra, đó là kết quả của việc hao phí tâm thần quá mức.
Sự mê ảo trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia, khiến những người bình thường này gần như không hề phát hiện điều quái dị gì trong đó, đơn giản chỉ là thời gian một cái chớp mắt, sau đó sinh ra một chút tâm tư khốn đốn.
Trong đôi mắt Ngô An toát ra vẻ đắc ý, gắt gao nhìn vào Trần Tiểu Cửu vẫn đang làm bộ lay động xí ngầu, đáp án chắc thắng không thua khiến vẻ mặt y tràn ngập tự tin.
Trần Tiểu Cửu lại lắc lư ống trúc vài cái, bặc một tiếng, đập thật mạnh lên mặt bàn, vẻ mặt vui cười với thái độ của người thắng cuộc.
Ngô An trong lòng oán thầm: Đắc ý cái gì?Một lát ngươi khóc cũng không tìm thấy cửa chùa!
Y vội vàng chắp tay nói:
- Trần công tử, nhìn bộ dạng của huynh rất tự tin, chẳng lẽ huynh lắc ra mười nút sáu sao? Vậy chắc phải chúc mừng huynh vừa vào trận đã thắng rồi.
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói:
- Tuy không biết có phải là mười nút sáu hay không, nhưng Ngô công tử chúc mừng ta thắng lợi, vậy thì ta nhất định thắng lợi, nếu không thì thật không nể mặt Ngô huynh rồi?
Thạch Đầu Trù khinh thường cười một cái, bước đến gần, thôi thúc nói:
- Thắng thua lập tức sẽ được biết, Trần công tử, huynh mở ống trúc ra, để chư vị đây nhìn cho no mắt, thế nào?
Mọi người nghe vậy, người người đều vươn dài cổ, mở to hai mắt, đều muốn xem thử “vận may” của Trần Tiểu Cửu có thể tốt đến mức độ nào?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì hướng về phía Ngô An, Thạch Đầu Trù mà nhấp nháy mát, cầm lấy ống trúc, khoa trương niệm thần chú:
- Thiên linh linh, địa linh linh, Thôi lão tổ hiển linh?
Tiếp đó, ống trúc đột nhiên được mở ra.
Mười nút hai, yên lặng mà xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh cực kỳ!
Thật ra, tất cả dân cờ bạc đều đã dự liệu được vận may của Trần Tiểu Cửu sẽ không tốt đến thế nào!
Nhưng lại không ai nghĩ tới vận may của Trần Tiểu Cửu, sẽ kém đến thế này! Mười nút hai, mới hai mươi điểm, đổi lại là bọn họ, tùy tiện lắc cũng có thể được tiêu chuẩn thế này.
Ngô An vừa nhìn, lại thoải mái cười lớn, tiếng cười ngông cuồng kia dường như cho thấy y đã đạt được thành công rồi.
Y chỉ vào mười nút xí ngầu, cười đến thở hổn hển:
- Trần công tử, vận may của huynh thật sự là tốt đến thần kỳ đó? Không ngờ lại có thể lắc ra điểm số ngang ngược thế này, khiến ta không thể không phục!
Trần Tiểu Cửu không tuyệt vọng, cũng cười hì hì theo:
- Đúng vậy, với kỹ thuật của Ngô công tử, muốn lắc ra điểm số hay ho thế này, còn phải tăng thêm luyện tập mới được.
Ngô An nghe vậy, ôm lấy bụng, cười đến co giật, lòng thầm nghĩ cho dù ta là đứa trẻ mười tuổi, cũng có thể nhẹ nhàng mà thắng nhà ngươi.
Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Tiểu Cửu thua chắc rồi, chỉ có Thạch Đầu Trù, y nhíu mày thật sâu, trong lòng có một chút bất an.
Thạch Đầu thối và Trần Tiểu Cửu nhiều lần giao đấu, bất kể là ngoài sáng hay trong tối, không trận nào không thảm bại, nơi sâu trong lòng, đối với Trần Tiểu Cửu có một cảm giác sợ hãi sâu sắc.
Có lúc y thậm chí còn cho rằng Trần Tiểu Cửu là vô địch.
Lần này rốt cuộc cũng nhìn thấy một ánh rạng đông thắng lợi, nhưng… nhưng Thạch Đầu Trù vẫn cứ hoài nghi nhìn vẻ mặt kia, ngôn ngữ thảnh thơi kia, ánh mắt khẽ mang nụ cười kia của Trần Tiểu Cửu, lại không có một chút ý suy sụp, uể oải nào.
Thạch Đầu Trù trong lòng cảm thấy rất kì lạ: Chẳng lẽ hắn không quan tâm đến quyền sở hữu bến tàu thủy vận sao? Chẳng lẽ hắn đã không còn coi trọng thắng bại, đã đạt đến cảnh giới tuyệt diệu vô kỷ vô vi rồi sao?
Đó… đó chỉ là vô nghĩa!
Nếu hắn đã là người phàm, thì sẽ vì thất bại mà giận dữ, nhưng… tên tiểu tử này vì sao còn cao hứng như thế này?
Thạch Đầu Trù một lần nữa chuyển ánh nhìn do dự lên mấy nút xí ngầu! Mười nút xí ngầu, đều là hai điểm, điều này lại khiến y trong lòng bất an không yên: Nếu nói Trần Tiểu Cửu vận may tốt, thì không thể nào lắc ra mười nút xí ngầu cộng lại chỉ có điểm số hai mươi.
Nhưng, nếu ngươi nói vận may của hắn không tốt, vậy đổi thành bất kì một người nào, có thể tùy tiện lắc ra mười nút hai sao? Ai có thể? Người bình thường ai có thể?
Thạch Đầu Trù càng suy tính, trong lòng càng rét lạnh, trong lòng y bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu: Trong này nhất định có mưu mẹo!
Khi ngừng không ngừng, nhất định có loạn!
Kiến thức của Thạch Đầu Trù tuyệt đối không phải người tầm thường có thể địch nổi, nháy mắt y đã đưa ra quyết định, vừa cười vừa nói với mọi người:
- Chư vị, vận may của Trần công tử không tốt, lắc ra điểm số quá thấp, nhưng ta và Trần công tử tương giao không cạn, sao có thể vì đánh bạc mà trở nên xa lạ chứ? Càng sẽ không vì một trò chơi cờ bạc, mưu toan lấy sản nghiệp của Trần công tử, đây thật sự không phải là cách đối nhân xử thế của Thạch mỗ ta.
Vừa nói chuyện, y lại thở dài một hơi, rất độ lượng nói:
- Cho nên, theo như ta thấy, ván cược này liền hủy bỏ vậy.
Hư…
Trong sòng bạc lập tức hỗn độn, loạn thành một nồi cháo, đám dân cờ bạc đều vì độ lượng, khoan dung của Thạch Đầu Trù mà trầm trồ khen ngợi, người người giơ ngón cái lên, ánh mắt nhìn vào Thạch Đầu Trù đều mang theo vầng sáng sùng bái.
Ngô An không biết Thạch Đầu Trù vì sao lại nói như vậy, gấp gáp đến mặt đỏ tai hồng, thật muốn đập tường:
- Thạch huynh, huynh…
Thạch Đầu Trù quay đầu lén lút nhấp nháy mắt, ra hiệu Ngô An đừng nói nữa, lại buồn bã thở dài nói:
- Người làm kinh doanh, sao có thể không vốn lấy lời? Lừa lọc cướp đoạt, trước sau khó có thể lâu dài, Trần công tử, huynh nói có đúng không?
Trần Tiểu Cửu tuy là phản cảm thằng nhãi Thạch Đầu Trù này thủ đoạn âm hiểm, nhưng không thể không thừa nhận, nội tâm quan sát người của tên tiểu tử này, tinh tế như quan sát ánh lửa, thật sự là có chút tài năng!
Chỉ thông qua điểm số đồng nhất của từng nút xí ngầu, còn có sắc mặt, thái độ của mình, liền cảm giác được bước phát triển của sự việc đã rời xa tình cảnh mà y dự tính.
Hơn nữa, chỉ dựa vào phỏng đoán, suy diễn, liền có quyết định hủy bỏ một ván cược gần như trăm phần trăm chiến thắng.
Phần công lực này, đâu phải là người bình thường có thể có được?
Nhưng ai bảo chỗ mưng mủ của tên tiểu tử nhà ngươi lại gặp phải Trần Tiểu Cửu ta chứ?
Trần Tiểu Cửu vội vàng phản bác nói:
- Ý tốt cũng Thạch công tử, tại hạ hiểu! Chúng ta tương giao không cạn, Thạch công tử cũng càng hiểu cách đối nhân xử thế của ta, càng biết Trần Tiểu Cửu ta đã nói một thì không làm hai, không oán trách, không hối hận.
- Chúng ta lần này tuy là đánh bạc, chỉ là một trò chơi, nhưng chúng ta nếu đã kí khế ước, đóng dấu tay, thì không thể tùy ý thay đổi! Nam nhân mà! Danh dự làm trọng, bằng không, chẳng phải là trở thành tiểu nhân không bằng heo chó sao?
- Tiểu Cửu ta cho dù là thua rồi, cũng dám đánh dám thua, tuyệt đối không xù nợ! Tin là Thạch công tử cũng có phẩm chất giống như ta?
Mọi người lúc nãy còn vì sự rộng lượng, bao dung của Thạch Đầu Trù mà thán phục, đợi nghe được những lời này của Trần Tiểu Cửu, không kìm nổi lại giơ ngón cái lên về phía hắn: Tiểu Cửu, thật đúng là đàn ông mà!
Thạch Đầu Trù nghe vậy, trái tim đang nóng bỏng đột ngột trở nên lạnh lẽo, từ lục phủ ngũ tạng đóng băng đến tận bàn chân.
Lúc nãy y cũng chỉ là đoán rằng cục diện sẽ bất lợi với mình, mới có cách nói hủy bỏ ván cược như vừa nãy, nếu Trần Tiểu Cửu thật sự không có mánh lới, nghe nói mình chủ động hủy bỏ ván cược, nhất định sẽ vui mừng thoát được đại nạn, ngàn vạn lần cảm tạ.
Nhưng Trần Tiểu Cửu lại nghiêm nghị mà cự tuyệt, còn mạnh miệng nói dám đánh dám thua, ai đổi ý thì người đó không bằng heo chó.
Mẹ nó!
Điều này nói rõ cái gì?
Điều này rõ ràng có nghĩa là tên ác ma Trần Tiểu Cửu này đã thông qua con đường nào đó, thủ đoạn nào đó, khống chế mình gắt gao rồi, chỉ có điều là chính mình vẫn chưa hay biết gì thôi.
Thạch Đầu Trù càng nghĩ càng kinh hãi, nhưng lại không có sức lực xoay chuyển trời đất, bất giác, mồ hôi lạnh đã thấm ướt đẫm cả quần áo.
Trần Tiểu Cửu diễn kịch cũng đủ rồi, mới hướng về phía Ngô An cười nói:
- Ngô công tử, huynh còn đợi cái gì? Còn không mở ra? Bến tàu thủy vận của ta, đã phải thuộc về huynh rồi, thật là tiếc nuối.
Nhưng lời nói lỗ mãng, làm gì có chút ý tiếc nuối nào?
Ngô An vô cùng tự tin vào bản thân, vênh váo đắc ý mà bĩu môi, cười quái dị nói:
- Tên họ Trần kia, ta hôm nay cho ngươi mở mang tầm mắt một chút, phong thái tuyệt đỉnh của vua đánh bạc đương thời.
Cổ tay vừa vung lên, mở ống trúc lên, cái đầu lại ngửa lên cao, đắc ý vênh váo nói:
- Ha hả… Lần này các ngươi mở mang tầm mắt rồi chứ? Vua đánh bạc đương thời, ngoài ta thì còn ai nữa.
Mọi người nhìn vào đám xí ngầu, đầu tiên là ngơ ngác nhìn nhau, sau đó khe khẽ nói nhỏ, cuối cùng chỉ vào Ngô An, cười vang ầm ầm.
Thạch Đầu Trù cũng chỉ nhìn một cái, trong lòng sinh ra ý niệm tuyệt vọng, không có sức lực xoay chuyển trời đất.
Trần Tiểu Cửu cũng vừa cười vừa chắp tay nói:
- Ngô công tử tài nghệ như thần, Trần Tiểu Cửu ta thật là khâm phục sát đất.
- Hừ… điểm số bày ra trước mắt, ngươi dám không phục sao?
Ngô An hưởng thụ tiếng cười “hoan hô” của mọi người, cuối cùng cũng cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua các nút xí ngầu trên bàn.
Chỉ là nhìn thoáng một cái thế này, y liền biến thành như một cái tượng đất, đứng ngẩn người ra, không còn nhúc nhích.
Sắc mặt tái xanh, hai mắt đỏ ngầu, tràn ngập thần sắc không thể tin nổi.
Bởi vì, y phát hiện điểm số mà y lắc ra, không ngờ lại là mười nút một, tổng cộng lại chỉ có mười điểm đáng thương.
Sao có thể thế này? Sao lại có thể thế này?
Ngô An múa may nắm tay, nhe răng nhếch miệng rít gào:
- Tuyệt đối không thể, nhất định là có người gian dối? Này… ván này không thể nào tính, tuyệt đối không thể tính, chúng ta phải làm lại lần nữa.
Trần Tiểu Cửu sa sầm mặt, cất cao giọng nói:
- Ngô An, huynh nói rõ ràng hơn chút đi! Nói gian dối rồi? Gian dối thế nào? Cả ngàn cặp mắt tinh tường ở một bên nhìn, huynh phải nói ra phương pháp cụ thể để gian dối, tìm ra người nào gian dối, thì ta sẽ tâm phục khẩu phục.
Ngô An làm sao có thể tìm ra, khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển nói:
- Ta… ta không thể tìm ra, dù sao… dù sao là ngươi gian dối, chính là ngươi gian dối, ta tuyệt đối không chấp nhận.
Trần Tiểu Cửu nghiêm mặt lạnh lùng, trong ánh mắt có khí lạnh đến kinh người:
- Dám đánh dám thua, hoàn toàn chính đáng, một đại nam nhân, chẳng lẽ một chút danh dự cũng không có sao? Đừng quên chúng ta đã kí hiệp ước rồi, huynh có dám nhận hay không?
Ngô An lúc này cũng không còn quan tâm gì nữa, đỏ mặt nổi giận nói:
- Ta… ta chính là không thừa nhận, ngươi có thể làm gì? Ta cứ thế này ra ngoài, cũng muốn xem thử ai dám cản ta?
Kiêu ngạo cười to ba tiếng, dưới sự bảo vệ của bốn gã Đột Quyết, y cứ hiên ngang mà xông thẳng ra ngoài.
Đám dân cờ bạc này tức giận bất bình, có những người gan to, liền ngăn không cho đám người Ngô An đi, gã người Đột Quyết dẫn đầu rút ra cương đao, vung lên cực nhanh.
Cánh tay của một gã cờ bạc liền bị chém trúng, máu tươi nháy mắt liền phun trào ra ngoài.
- Ta cứ không nói chữ tín, ngươi có thể làm gì ta?
Ngô An vẫn đang điên cuồng kêu gào, dưới sự bảo vệ của bốn gã người Đột Quyết, chạy ra đến cửa.
Chỉ cần tiến thêm một bước, y liền có thể rời khỏi sòng bạc.
- Chạy đi đâu? Xem lợi hại Cửu Thiên Thần Chùy của ta!
Chợt nghe tiếng sấm sét nổ vang, từ giữa không trung, bay đến một cái bóng thịt tròn tròn, chạy đến trước mặt gã người Đột Quyết đầu tiên, gã vẫn chưa kịp có phản ứng gì, đã liền đột ngột bị bóng thịt đập đến gân đứt cổ gãy.
Ngô An run như cầy sấy, khom người liền muốn chạy ra ngoài.
Lại nghe một trận cười lớn, bên tai Ngô An lướt qua tiếng gió như dã thú bất ngờ tập kích, một tên tiểu tử mạnh mẽ, một đầu tóc đỏ dài, chặn ngay trước con đường trốn chạy của y.