Trần Tiểu Cửu nghe tiếng, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm, cơ thể chắc nịch của La Đồng đã hệt như con báo, mạnh mẽ lẻn đến trước mặt hắn!
Hắn nhìn bộ dạng trịnh trọng của La Đồng, trong lòng muốn bật cười, bộ mặt nghiêm túc dò hỏi nói:
- La đại ca, huynh có chuyện gì quan trọng à? Để ta đánh thức Nhị đương gia rồi sẽ ôn chuyện cũ với huynh sau …
Trong lúc nói chuyện, một gáo nước lạnh như băng, lại tạt xuống chỗ giữa chân của Tư Đồ Bá, chọc đến nỗi người đang mặt úp xuống đất là Tư Đồ Bá, trong lòng rùng mình một cái, giờ phút này đây, y thật sự muốn bùng lên, bóp cho Trần Tiểu Cửu chết tươi!
Bàn tay lớn của La Đồng nắm lấy cổ tay của Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt khẩn thiết nói:
- Trần huynh đệ, Nhị đương gia đã say đến bộ dạng thế này, dù cho lấy nước suối băng hàn trên núi cũng không thể gọi ông ấy tỉnh dậy được, theo ta thấy, chi bằng đưa Nhị đương gia về phòng nghỉ ngơi trước, chuyện đánh cược, ngày mai bàn tiếp, huynh thấy thế nào?
Trong lòng gã có chút khó hiểu, Trần Tiểu Cửu chỉ bảo Hắc Sơn dặn gã đến cầu xin cho Tư Đồ Bá, nhưng lại nghĩ không ra tại sao Tiểu Cửu muốn mình làm như vậy? Chẳng lẽ Trần huynh đệ muốn làm tan chướng ngại? Chiếu theo tính tình gian xảo, túc trí đa mưu như hắn, có khả năng không?
Các huynh đệ trong sơn trại lúc này đều không thể ngờ, La Đồng không những không ném đá xuống giếng, đánh rắn giập đầu, ngược lại làm một Đông Quách tiên sinh (người thiện ác bất phân), cầu xin cho Tư Đồ Bá! Những huynh đệ thân cận với gã, tức đến giẫm chân vỗ ngực, mà đám theo đuôi Tư Đồ Bá, thì lại nghẹn họng nhìn trân trối, một bộ dạng đầy vẻ kinh ngạc!
Bạn chí cốt của Tư Đồ Bá là “Diều Hâu”, chợt thấy cảnh tượng này, liền sửng sốt đến trợn tròn mắt, há hốc mồm, ngẩn ngơ mà ngẩng đầu lên, bất động thật lâu, dường như đang đặt câu hỏi với ông trời “ điều này có thể sao? Điều này không thể nào mà! Trong đó chắc chắn có gian kế…
Tất cả, đều nằm trong sự sắp đặt của Trần Tiểu Cửu, tiến hành đâu vào đấy cả!
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt không vui, trách móc Tư Đồ Bá rằng:
- La đại ca, nam tử hán đại trượng phu, há có thể nói không giữ lời? Chuyện hôm nay, thì phải giải quyết trong ngày hôm nay, kéo dài thì sao còn là kế sách dài lâu nữa? Huống chi Nhị đương gia từng nhắc đi nhắc lại nếu ai uống say, bất kể thế nào cũng phải khiến người đó tỉnh dậy, tuyệt đối không được chống lại ý của Nhị đương gia , Tiểu Cửu ta, chẳng phải đang làm đúng theo lời nói của Nhị đương gia y hay sao? Có chỗ nào sai à?
La Đồng vốn là người đàn ông trung dũng, không giỏi tranh cãi, ngượng ngùng há hốc mồm, không biết thế nào cho phải! Trong lòng lại rất khó hiểu không biết Trần Tiểu Cửu bị sao vậy? Nếu như đã muốn ta đến cầu xin, thế sao cứ khư khư không chịu nể mặt ta chứ? Chẳng lẽ trong đó có dụng ý sâu xa gì?
Hoa Như Ngọc vẻ mặt lạnh như băng, dường như trên hai gò má hoàn mỹ, đã tôn lên cặp mắt to đen nhuyền và thâm thúy, ánh nhìn phát ra, đủ để giết chết tất cả sinh vật nằm trong tầm ngắm, bên dưới chiếc mũi thẳng tắp là một bờ môi chúm chím trong xanh như nước, đường cong mỏng manh như được gọt dũa, chạy theo đường cong cao ngạophía trước , trên người toát ra khí chất thanh xuân anh vũ, tựa như một bức tượng đắp không thể chê vào đâu được, tuyệt đẹp .
Tư Đồ Bá giả chết, trong lòng nàng biết rất rõ, tức giận muôn phần!
Vốn dĩ nàng cho rằng Tư Đồ Bá ngang ngược hống hách, nhưng vẫn là một nam tử hán anh vũ. Tuy nhiên những hành động của y hiện giờ, lại bộc lộ bản chất nhát gan thấp hèn của y! Nàng đi quanh thi thể của Tư Đồ Bá vài vòng, đột nhiên giơ chân, hung hăng đá vào mông của y, nói từng câu từng chữ:
- Người của Hỗ gia trại , chẳng có kẻ nào nhu nhược, thắng thua đã định, há có thể chối cãi? Cửu ca, tiếp tục tạt nước cho ta…cho đến khi…cho đến khi Nhị đương gia tỉnh lại mới thôi!
Đám huynh đệ bị hành động của đại đương gia, dọa đến run rẩy cả người, vẻ mặt tranh sáng tranh tối, thật không ngờ không một ai dám lên trước cầu xin hộ!
Thủ lĩnh bọn thổ phỉ này, quả nhiên chung một tâm ý với ta! Trần Tiểu Cửu trong lòng vui mừng, ào ào một gáo nước lạnh, tưới lên người của Tư Đồ Bá, nhưng vừa tưới lại vừa ra sức nháy mắt với La Đồng.
La Đồng gãi gãi cái đầu tròn vo, thật sự có chút hồ đồ, thầm nghĩ huynh đệ, ngươi chơi trò gì vậy? Gã nhìn khí thế vô cùng hùng mạnh của Hoa Như Ngọc, ráng gắng gượng nói:
- Trần huynh đệ, huynh đệ của Hỗ gia trại đều biết, Nhị đương gia là một người anh hùng hiệp nghĩa, há lại chối cãi lung tung chứ? Hôm nay, Nhị đương gia uống say như chết, cũng là bất đắc dĩ! Hơn nữa lại là chuyện vui các huynh đệ đoàn tụ lại với nhau, những chuyện nhỏ nhặt không vui kia, sau này mới tính tiếp đi, thế có được không?
Hoa Như Ngọc nửa bước cũng không nhường, mày kiếm nhướn lên, đôi mắt tràn đầy sát khí nói:
- Tam đương gia, sơn quy của Hỗ gia trại , chẳng lẽ ngươi muốn dẫn đầu phá hỏng nó sao? Ta nói không được chối, ngươi có nghe thấy không? Lời của ta, ai dám không nghe?
Đám hán tử bị cơn tức giận của Hoa Như Ngọc hù dọa đến mức câm như hến, người nào người nấy cúi rạp đầu, làm một con rùa rụt cổ.
La Đồng không kiêu ngạo không xu nịnh, cơ thể thẳng đứng, ngạo nghễ nói:
- Luật không thể thứ, tình có thể tha, xin đại đương gia minh giám!
- La Đồng…ngươi muốn tức chết ta phải không?
Hoa Như Ngọc cứ như một con cọp cái nóng lòng bộc phát, Trần Tiểu Cửu cười hi hi nói:
- Đại đương gia xin nguôi giận…
- Nguôi giận con khỉ…
Hoa Như Ngọc phỉ nhổ một cái, cơn giận vẫn còn.
Trần Tiểu Cửu nhướn mày nháy mắt với La Đồng nói:
- La đại ca, ngươi thật sự muốn cầu xin thay cho Tư Đồ Bá ư? Hôm qua y đã…y đã nghĩ đủ mọi cách để làm khó dễ ngươi đấy…
La Đồng ngẩng mặt lên trời, bước đi nhẹ nhàng, ngẫm nghĩ nói:
- Các vị huynh đệ, Hỗ gia trại chúng ta có thể được như ngày hôm nay, đều nhờ vào sự hợp mưu hợp sức, đoàn kết một lòng của các huynh đệ. Nếu như tình nghĩa giữa các huynh đệ bất hòa, thế thì họa từ nhà ra, không công tự rã, ta và Nhị đương gia tuy rằng có chút hiểu lầm, nhưng công ra công, tư ra tư, há có thể lẫn lộn? Hôm nay Nhị đương gia đã gặp phải kiếp nạn trước mặt bao nhiêu người, trong lòng ta không yên, vẫn xin Trần huynh đệ giơ cao đánh khẽ, nể mặt La Đồng một lần!
Trong lúc nói chuyện, cúi người với Trần Tiểu Cửu một cái.
Thân tín của La Đồng, cảm động trước cảnh này. Bè cánh của Tư Đồ Bá, vốn dĩ vì việc giả say của y mà trong lòng áy náy, nghe La Đồng bày tỏ như vậy, ấn tượng bên ngoài đối với gã, vô hình trung đã cải thiện rất nhiều: nói đến tấm lòng rộng rãi, Tam đương gia so với Nhị đương gia , không biết cao hơn bao nhiêu lần!
Hoa Như Ngọc vẻ mặt hừng hực giận dữ, trong lòng lại thầm đưa ngón tay cái lên với La Đồng, cơ thể to cao, đi quanh La Đồng vài vòng, vẻ mặt châm biếm nói:
- Tam đương gia…ngươi cũng thật là một nam tử hán thực thụ đó …
Trần Tiểu Cửu giả vờ giả vịt thở dài một hơi nói:
- Thôi vậy, nếu như La đại ca đã cầu xin, ta sẽ nghĩ cách châm chước một chút!
Hắn nói với mọi người còn đứng đó:
- Chư vị huynh đệ, Tư Đồ Bá say mèm không dậy nổi, nuốt lời trước mặt Đại đương gia, đó là bất kính với Đại đương gia, cũng là bất kính với sơn quy của Hỗ gia trại , trong số các người, nếu ai có quan hệ thân cận của Tư Đồ Bá, tình nguyện thay y hoàn thành lời hứa đánh cược này, Tiểu Cửu ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa, chư vị huynh đệ, ý kiến thế nào?
Lời này vừa nói ra, những người có mặt liền xầm xì bàn tán!
Thay Tư Đồ Bá chui qua háng hắn sao? Đây là chủ ý chó má gì chứ? Hứ …lão già này giả vờ làm ra bộ dạng say bí tỉ, vậy mà để bọn họ thay y chịu nỗi nhục chui qua đũng quần người khác ư? Chẳng lẽ điên rồi hay sao? Đám thân tín của Tư Đồ Bá, tên nào cũng bị dọa đến lui cả ra sau, đối với chủ ý điên rồ của tên Trần Tiểu Cửu này, phỉ nhổ khinh bỉ vô cùng!
Trần Tiểu Cửu đã sớm biết được kết quả sẽ như vậy, cười một cách xấu xa mà nhìn Diều Hâu, tạo áp lực nói:
- Diều Hâu, ngươi chẳng phải là thân tín của Tư Đồ Bá sao? Lúc này, chính là lúc ngươi bày tỏ tấm lòng chung thành đối với Tư Đồ Bá đấy, ngươi lùi về sau làm gì?
Diều Hâu nghe vậy, phẩy tay liên tục, dường như bị đả kích rất lớn vậy, vẻ mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, môi khẽ run rẩy, đôi mắt trĩu xuống, cúi đầu, lắp bắp đáp:
- Ta… ta không phải thân..thân tín của Nhị đương gia , ngươi…đường nói xằng bậy, gây phiền phức cho ta.