Hoa Như Ngọc thấy các huynh đệ vạn người một lòng, bộ dạng vui vẻ uống rượu, dáng người oai hùng, không khỏi run run, khuôn mặt xinh đẹp khẽ cảm động, ánh nắng rực rỡ, chiếu rọi vào mắt nàng, ở dưới ngọn lửa vui mừng, lúc này nàng hiểu sâu sắc được tên khốn kiếp Trần Tiểu Cửu, thật là một đại kiêu hùng tà ác hiếm có.
Trần Tiểu Cửu đi tới trước mặt nàng, huých nhẹ một cái, khóe miệng mỉm cười nói:
- Hoa muội muội, nếu muội không chê, Cửu ca ta có thể làm quân sư cho muội.
- Miếu nhỏ không giữ được Bồ tát!
Hoa Như Ngọc bĩu môi nói:
- Muội còn sợ bị huynh đoạt vị, theo khuôn của Nhị đương gia ấy.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:
- Ta…ta đâu nhẫn tâm để Hoa muội muội chui qua háng ta chứ?
- Đáng chết…huynh xuyên tạc ý của ta.
Hoa Như Ngọc sắc mặt đỏ hồng, cắn răng nói:
- Khốn kiếp…lại lợi dụng ta.
Khi nhu tình đang dâng cao, Diều Hâu xoay mông, cẩn thận nói:
- Đại Đương gia, người xem Nhị đương gia say như chết, nằm trên đất thật đáng thương. Có nên dìu Nhị đương gia vào phòng nghỉ ngơi không ạ?
Hoa Như Ngọc nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Nghỉ ngơi cái rắm ấy, y còn chưa chui qua háng của Cửu ca! Lúc này sao ngươi biết quan tâm tới Nhị đương gia thế? Vừa rồi ai đứng một bên, run rẩy như rùa rụt đầu thế?
Diều Hâu đỏ mặt, không ngờ không dám nói thêm gì.
Lúc này chính là lúc Trần Tiểu Cửu thu phục lòng người, giơ cao đao lên, lại nhẹ nhàng đặt xuống, mới là người chiến thắng, hắn phất tay, hiên ngang lẫm liệt nói:
- La đại ca không ngờ có thể tiêu tan sự ngại ngùng, hiệp nghĩa, một vị khách như ta, sao đám xảo quyệt như vậy?
- Ân…ý của ân công là.... ?
Diều Hâu Diều Hâu nghe ý trong lời nói của Trần Tiểu Cửu, trong lòng vui mừng, không ngờ kêu lên một tiếng « ân công ».
- Cái Diều Hâu gì đó, nể mặt Tam đương gia, háng của ta, không cần Nhị đương gia chui qua, ngươi mau đỡ y về phòng nghỉ ngơi đi.
Trần Tiểu Cửu lại nháy mắt, lớn tiếng nói với Diều Hâu :
- Ta đoán, chỉ cần Nhị đương gia về tới phòng, nằm trên giường mềm mại, lập tức sẽ tỉnh lại, Diều Hâu , ngươi tin không?
Hắn tuy là nói chuyện với Diều Hâu , nhưng giọng nói rất lớn, phát ra từ trong thực quản, tất cả bốn năm trăm huynh đệ, đều nghe rõ mồn một.
Các huynh đệ tuy ngay thẳng, nhưng cũng không phải là ngốc nghếch, ai không nghe ra ý của Trần Tiểu Cửu chứ? Tiếng hừ trong mũi bọn họ lần lượt phát ra, đối với sự gian trá và trơ trẽn của Tư Đồ Bá thực quá khinh bỉ rồi.
Diều Hâu đâu dám trả lời câu nói của Trần Tiểu Cửu?đỏ mặt, gọi mấy tâm phúc, đỡ cơ thể cao lớn của Tư Đồ Bá, lảo đảo đi ra.
- Cửu ca…coi là huynh làm việc tốt.
Hoa Như Ngọc nheo mắt nhìn hắn, trong đôi mắt lộ ra một chút tà khí.
Trần Tiểu Cửu nâng bát rượu:
- Ta làm việc tốt gì? Nếu khiến Hoa muội muội không vui như vậy? Tới đây, Hoa muội muội uống một bát rượu, coi như là tạ lỗi…
Dứt lời, cánh tay hắn lại vòng qua cánh tay của Hoa Như Ngọc.
- Huynh làm gì vậy, các huynh đệ đều đang nhìn đây.
- Sợ gì? Vừa rồi hai chúng ta đụng chạm không ít…, các huynh đệ đều nhìn rõ, bây giờ muội còn ngạc nhiên gì nữa?
- Khốn khiếp…không được nói bậy.
Hoa Như Ngọc đỏ mặt, bàn tay đặt ở cánh tay hắn véo một cái, gắt giọng;
- Thật lớn mặt, còn uống rượu giao gì? Hừ..sao huynh không say chết đi..
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng giận dữ của nàng, có chút ý nhị, che miệng, không ngờ làm càn nâng cằm nàng, vẻ mặt thần bí nói:
- Hoa muội muội, vừa rồi muội không phải nói có chuyện tốt sao? Rốt cuộc là chuyện gì? Có thể nói cho Cửu ca nghe không?
- Huynh…huynh đừng động chân động tay…
Hoa Như Ngọc trừng mắt lườm hắn, lại bĩu môi nói:
- Muội không nói với huynh, một lát nữa…huynh sẽ biết…
Nàng quay người, về phía bàn rượu kính rượu, dùng sức, giẫm lên chân Trần Tiểu Cửu một cái. Một làn gió thơm càng lúc càng xa, lưu lại lại sự thống khổ kêu rên của Trần Tiểu Cửu.
Mọi người cao hứng, một bàn bừa bãi, nửa canh giờ đã trôi qua.
Trần Tiểu Cửu lại tâm như miêu, trước sau nghĩ tới chuyện vui mà Hoa Như Ngọc nói, đang bất an, chợt thấy tiểu nha hoàn vừa rồi thì thầm với Hoa Như Ngọc đang đi tới, mặt đỏ ửng nói:
- Ân công, Tam nương mời ngài tới.
- Tam nương? lẽ nào là Hỗ tam nương?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt kiềm hãm, thấy mọi người đều vẻ mặt kinh hãi, không khỏi hướng ánh măt về phía Hoa Như Ngọc.
La Đồng ghé vào tai nói:
- Trần huynh đệ, Tam nương đã nhiều năm không gặp người ngoài, chỉ có Đại đương gia mới có thể có cơ hội gặp mặt bà ấy, cái này đối với đệ…thật là một chuyện tốt.
- Cái này coi là chuyện tốt sao? Không phải là gặp một bà lão hết thời sao?
Trần Tiểu Cửu khinh thường bĩu môi.
Hoa Như Ngọc bĩu môi nói:
- Đồ ngốc…, mẹ nuôi ta cho mời, huynh còn không mau đi?
- Hoa muội muội..muội đi không? Không bằng chúng ta cùng đi bái kiến mẹ nuôi?
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói.
- Lại lợi dụng ta, đó là mẹ nuôi ta, lại không phải mẹ nuôi huynh, huynh đừng râu ông nọ cắm cằm bà kia, thật đáng ghét.
Hoa Như Ngọc trái tim nhảy loạn, giận dữ nói:
- Hoàng Oanh, mau dẫn Cửu ca đi gặp mẹ nuôi đi…
Lại ghé vào tai Hoàng Oanh nói:
- Cửu ca rất quỷ quyệt, ngươi đừng nói bừa theo hắn…chui vào bẫy của hắn.
Hoàng Oanh che miệng, ngây ngô cười đồng ý.
Trần Tiểu Cửu tai thính mắt tinh, trong lòng muốn cười “chụp mũ”? hừ…, thời đại này, còn không có chỗ tìm cái mũ mỏng manh để dùng.
Hắn bất đắc dĩ, đi theo Hoàng Oanh, trong sự ngưỡng mộ của mọi người, nhắm mắt đi bái kiến “mẹ nuôi”.
- Tiểu Hoàng Oanh, sao cô lại xinh đệp như vậy?
- Tạ ân công khen ngợi.
- Tiểu Hoàng Oanh, Đại đương gia có ý trung nhân chưa?
- Hoàng Oanh không biết.
- Mẹ nuôi gặp ta có chuyện gì tốt sao? Tiểu Hoàng Oanh, cô nói cho ta được không? Cửu ca cho cô ăn kẹo.
- Hoàng Oanh không biết..
Trần Tiểu Cửu bị Tiểu Hoàng Oanh mềm yếu làm cho chán ngán thất vọng, tuy hắn đi đường mà không ngừng pha trò, khiêu khích đùa giỡn, lại cũng không có chút manh mối hữu dụng nào.
Dưới sự dẫn đường của tiểu Hoàng Oanh, chỗ hắn tới là một trang viên khác.
Nhìn xung quanh, cây tùng san sát, bạc phơ, rất kiên cố; một con đường nhỏ, vòng vèo quanh co khúc khuỷu! Quan sát một chút, một ngôi nhà dưới chân núi, chằng chịt, dòng suối trong suốt, còn nhìn thấy đáy, nước chảy rất êm dịu, lại có ý khác, xa xa nhìn lại, cảnh đẹp khiến người ta say lòng.
- Ân công, Hoàng Oanh chỉ có thể dẫn ngài tới đây, ngài men theo con đường này đi xuống, cái ngôi nhà dưới chân núi kia, là nơi Tam nương nghỉ ngơi.
Ngón tay Hoàng Oanh chỉ ra, sôi nổi nói.
- Tiểu Hoàng Oanh, cô không vào cùng ta sao?
Tiểu Hoàng Oanh cười xua tay liên tục nói:
- Đại đương gia còn có việc khác sai tôi đi làm, ân công một mình đi bái kiến mẹ nuôi đi.
- Việc này…
Tiểu Hoàng Oanh lắc người, quay đi, bỗng quay lại duyên dáng nói:
- Ân công, chúc ngài may mắn.