Tuyết Tử vừa rồi vẫn luôn chăm chú nhìn theo ánh mắt của Bình Xuyên Kỷ Phu, thâm chí ngay trước khi gã rời đi, còn liếc qua cái giường hỗn loạn một cái, Tuyết Tử cũng hiểu rõ được suy nghĩ của gã.
Nàng đứng dậy đóng cửa phòng, dựa nơi cửa, mặt nổi lên một tầng phấn hồng, như kiều như oán sẵng giọng với Tiểu Cửu:
- Ngươi đoán Bình Xuyên Kỷ Phu sẽ nhìn ngươi thế nào?
- Nhìn ta thế nào?
Tiểu Cửu nhìn Tuyết Tử bày ra vẻ mặt kiều mị tình tứ, liền cười nói:
- Đương nhiên là xem ta như tình địch. Nhìn bộ dạng chua chát của gã, lòng ta rất vui! Ta thực hoài nghi, nàng là cố tình để gã phát hiện ra mối quan hệ mập mờ của chúng ta.
- Thế nào? Ngươi sợ?
Tuyết Tử cũng không để ý tới Lan Lan, Không Không đứng bên cạnh nhìn, lắc eo thon đi tới, tay nhỏ mềm mại đưa ra, kéo lỗ tai hắn, gắt giọng:
- Ta chính là cố ý để gã xem ngươi là kẻ thù, chỉ sợ người không dám làm gì gã !
- Ta sẽ sợ gã sao ?
Trần Tiểu Cửu cầm nắm lấy eo thon của nàng, không để ý tới nàng ngại ngùng, đem nàng đặt lên đùi mình, nghi ngờ nói :
- Nhưng ta muốn biết, nàng tại sao muốn đối phó gã ?
Tuyết Tử sao nghĩ được Tiểu Cửu gan lớn như vậy? Ngay trước mặt hai tỳ nữ xinh đẹp, liền dám tùy ý vuốt ve nàng?
Nhìn Không Không, Lan Lan đưa tới ánh mắt quyến rũ tràn đây hâm mộ, nàng gắt giọng:
- Các ngươi còn nhìn cái gì? Nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Lan Lan, Không Không ôm mặt đỏ bừng, chạy trối chết!
Tuyết Tử ôm cổ Tiểu Cửu, mắt đẹp vụt sáng, chăm chú nhìn đôi mắt hắn, ôn nhu uyển chuyển nói:
- Tiểu Cửu, ngươi phải giúp ta đoạt lại uy quyền. Hiện tại quyền lực và mọi sắp xếp của hoàng thất đều nằm trong tay Bình Xuyên Mạc Phủ. Điều khiến ta đau đầu lúc này chính là đệ đệ ba tuổi của ta, trên danh nghĩa là được Giang Xuyên Hộ Ấp bảo vệ, nhưng thực tế Giang Xuyên Hộ Ấp cũng nằm trong sự kiểm soát của Bình Xuyên Mạc Phủ.
- Cho nên thực tế đệ đệ của ta vẫn nằm trong sự quản chế của Bình Xuyên Mạc Phủ, ta thân đơn thế cô không thể cứu đệ đệ ra. Thầm nghĩ muốn lợi dụng cơ hội lần này, để ngươi bắt cóc Bình Xuyên Kỷ Phu, dùng gã để trao đổi lấy đệ đệ của ta. Nó mới ba tuổi, thân làm tỷ tỷ, cuối cùng vẫn không đành lòng để đệ đệ bị thương tổn.
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một chút, mới nói:
- Bình Xuyên Kỷ Phu có huynh đệ không? Mấy người? Địa vị của gã thế nào? Về sau có cơ hội nắm quyền lực hay không?
- Điều này rất quan trọng sao?
Tuyết Tử có chút do dự.
- Rất quan trọng!
Trần Tiểu Cửu đưa ngón tay chỉ vào trán bóng của nàng nói:
- Nếu nàng không đủ tín nhiệm ta, đương nhiên cũng có thể không cần nói cho ta.
- Ta mới không hoài nghi ngươi! Bằng không thế nào lại nói cho ngươi biết tình cảnh khốn quẫn của ta?
Tuyết Tử dùng bộ ngực sữa đầy đặn gắt gao đè xuống từng thớ ngực của Tiểu Cửu, chỉ như vậy mới cho thể khiến nàng cảm thấy an toàn, thở gấp một tiếng, nói:
- Bình Xuyên Mạc Phủ là kẻ nắm quyền trong nhà Bình Xuyên, y có năm người con trai, mà Bình Xuyên Kỷ Phu llaf một trong số đó.
- Thế lực của gã thế nào? Tóm lại thế lực ra sao?
Trần Tiểu Cửu quan tâm hỏi han, sâu trong đáy lòng, mờ ảo có một tia hưng phấn.
Tuyết Tử nói:
- Năm con trai trong nhà Bình Xuyên đều có lòng tranh đoạt quyền lực, con trai trưởng của y Bình Xuyên Vũ Phu thế lực mạnh nhất, Bình Xuyên Kỷ Phu chỉ có thể đứng thứ hai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi Bình Xuyên Mạc Phủ qua đời Bình Xuyên Vũ Phu là kẻ xứng đáng nhất để lên cầm quyền.
Trần Tiểu Cửu nắm cằm Tuyết Tử đưa lên, thần bí nói:
- Chính bởi như thế, nếu nàng bắt cóc Bình Xuyên Kỷ Phu, chẳng phải ngược lại hại tới đệ đệ của nàng sao?
Tuyết Tử nhíu mi nói:
- Ta không rõ, chẳng lẽ nhà Bình Xuyên sẽ mặc kệ con mình chết ở nơi đất khách sao?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Bình Xuyên gia khang rốt cuộc suy nghĩ thế nào, ta nhất thời đoán không ra, nhưng mấy đứa con của y, nhất là Bình Xuyên Vũ PHu nhất định hy vọng Bình Xuyên Kỷ Phu chết sớm. Chỉ cần Bình Xuyên Kỷ Phu liên hợp với các huynh đệ cấp cho Bình Xuyên Kỷ Phu một án tử, bắt cóc không chỉ khiến Bình Xuyên Kỷ Phu sẽ chết, mà ngay cả đệ đệ của nàng, chỉ e cũng không thể bảo đảm được an toàn.
- Hả? Điểm ấy ngược lại ta thật không hiểu, Tiểu Cửu, ngươi nhất định phải giúp ta. Ta là nữ nhân, làm sao hiểu được nhiều vấn đề mâu thuẫn rắc rối như vậy?
Tuyết Tử nghe đến đó, mặt kiều trắng nhợt, trong lòng không khỏi một trận hoảng sợ, trong tiềm thức, coi Tiểu Cửu trở thành nam nhân tin cậy duy nhất.
- Quan hệ của chúng ta là thế nào, ta không giúp nàng, chẳng lẽ lại giúp tên khốn kia?
Trần Tiểu Cửu vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mê người của nàng, cười cười:
- Tuy nhiên, việc này còn cần chuẩn bị nhiều việc, ta ít nhất phải cũng gã trở thành bằng hữu mới được!
- Cái gì? Tiểu Cửu ngươi đang nói mơ sao?
Tuyết Tử nhẹ nhàng đánh vào ngực hắn, gắt giọng:
- Gã nhìn thấy bộ dạng chúng ta như vậy, trong lòng hận ngươi muốn chết, làm sao có thể trở thành bằng hữu của ngươi?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Nàng là nữ nhân, vĩnh viễn không hiểu được lòng tham của nam nhân.
- Tuyệt đại đa số trong lòng nam nhân, quyền lợi vĩnh viễn quan trọng hơn so với nữ nhân, chỉ có duy nhất ta yêu thích mỹ nhân, coi quyền lợi như phù vân.
- Ngươi lại nói nữa!
Tuyết Tử ôn nhu rúc vào trong lòng Tiểu Cửu, dịu dàng quyến rũ nói:
- Ta mặc kệ cái gì quyền lợi không quyền lợi, chỉ cần ta có thể cứu đệ đệ của mình ra, có thể đảm bảo an toàn của nó, cái gì ta cũng không thèm so đo, tùy ngươi làm thế nào đều được.
Trần Tiểu Cửu cười tủm tỉm nói:
- Tùy ta làm thế nào cũng được sao?
Hỏi rồi liền ôm chân nàng hướng phòng ngủ đi tới.
- Tiểu Cửu, ngươi đã hiểu lầm, ta nói không phải ý tứ này!
Tuyết Tử ở trong ngực Tiểu Cửu không ngừng giãy dụa, sắc mặt đỏ lên, sẵng giọng:
- Ta còn muốn ở đại Yến rất lâu! Ngươi vội vã như vậy làm gì, đối với thân thể không tốt, chúng ta vẫn nên bàn chuyện đứng đắn thôi.
- Ai nói ta không làm chuyện đứng đắn?
Trần Tiểu Cửu đóng cửa phòng, đem Tuyết Tử đặt trên giường, áp lên thân hình mềm mại thơm tho của nàng, cười nói:
- Bất quá ta mệt mỏi, chúng ta nên ở trên giường bàn tiếp, nàng đem chuyện của Bình Xuyên Mạc Phủ kể tỉ mỉ lại cho ta nghe, ta mới có thể hốt thuốc đúng bệnh được.
- Ta có thể tin tưởng lời của ngươi chứ?
Đôi mắt Tuyết Tử quyến rũ như tơ, tay nhỏ bé tiến vào đùi Tiểu Cửu, sờ một chút, cảm nhận được vật nam tính của hắn đã thẳng cứng, xấu hổ sẵng giọng:
- Ta biết ngay ngươi không nghĩ được chuyện tốt, ngoại trừ chuyện này, ngươi không thể thành thật một chút sao?
Trần Tiểu Cửu trút bỏ quần áo, tiến lên, đỉnh vật nam tính chạm nhẹ vào nơi non hẹp của nàng, khiến hắn thoải mái run rẩy một trận. Nghe Tuyết Tử khẽ rên rỉ mềm mại một tiếng, hắn tham lam nói:
- Nàng thoải mái, ta liền thành thật thôi…
Hắn cùng Tuyết Tử giằng co cả đêm, cũng được nàng kể lại tường tận phân bố thế lực của Bình Xuyên Mạc Phủ. Đến rạng sáng mới lưu luyến rời khỏi dịch quán, trở về nhà nghỉ ngơi.
Vừa tiến vào cửa chính, liền thấy Hoa Như Ngọc cầm roi, đang dựa vào cửa, mắt phượng hàm uy, nhìn chằm chằm vào hành động của hắn.
Da đầu tê rần một trận, Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:
- Trời cũng đã sáng, Hoa muội thế nào còn chưa ngủ?
- Ngươi chưa trở lại, ta thế nào ngủ được?
Hoa Như Ngọc đem roi đánh ra rung động “ba ba”, mắt nhìn thẳng hắn:
- Nói! Ngươi buổi tối làm gì?
Liền đó tiến đến bên người hắn khẽ ngửi, trong tay roi vung lên tiếng vang rung trời, cáu giận nói:
- Có phải ngươi đi tìm Tuyết Tử kia không?
Trần Tiểu Cửu đâu dám không thừa nhận, cười nói:
- Ta đi tìm Tuyết Tử. Bất quá là nói chuyện chính sự thôi! Là chuyện công, cũng không phải việc tư!
- Việc công? Ta thế nào thấy không tin được?
Hoa Như Ngọc nhếch miệng phấn, đem chiếc roi ném xuống, kéo tay Tiểu Cửu vào phòng ngủ, ném hắn lên giường, cởi bỏ y phục của hắn, cưỡi lên eo của hắn, sẵng giọng:
- Nếu thật là việc công, vậy ngươi liền chứng minh một chút đi.
- Tự mình chứng minh? Chứng minh như thế nào?
Trần Tiểu Cửu ngược lại cảm thấy rất mơ hồ.
Hoa Như Ngọc noi:
- Vì sự trong sạch của ngươi, nếu hiện tại ngươi có thể cứng rắn lên được, ta liền tin tưởng ngươi. Bằng không, ngươi chính là đang nói dối.
Đây quả là một chiêu tuyệt hảo!
May mắn Cửu ca ta thân thể cực tốt, một đêm chinh chiến bảy lần không sao. Tối qua cùng Tuyết Tử giằng co điên cuồng cả đêm, tuy nhiên mới có sáu lần. Vẫn còn một lần để dùng tiếp.
- Hoa muội, ta hiện tại cho nàng thấy sự lợi hại của ta!
Trần Tiểu Cửu xoay người đem Hoa Như Ngọc đặt dưới thân, hắn vuốt ve khuôn ngực đầy đặn, hôn sâu lấy phong môi mềm mại của nàng.
Rất nhanh, biểu tượng nam nhân của hắn liền quật khởi, ở phía dưới kiếm tìm cánh cửa đi vào con đường u tối.
Hoa Như Ngọc bị chạm đến khiến hai má hồng hồng, nhìn ánh mắt đắc ý dạt dào của Tiểu Cửu, xấu hổ sẵng giọng:
- Được lắm, ngươi đi xuống, xem như vừa rồi ta nghĩ sai.
- Bảo ta xuống ?
Trần Tiểu Cửu đã có cảm giác rồi, làm sao cam tâm tình nguyện lăn xuống, siết chặt cánh tay ôm lấy eo thon mềm của nàng, không thuận không buông nói :
- Nàng nghi oan cho ta, ta sẽ trừng phạt nàng. Hoa muội, nàng tiếp chiêu đi.
Sứt lời liền dùng sức, liền cảm nhận được nhụy hoa mềm mại đã liền kề.
- Ưm !
Hn cả thể xác và tinh thần mềm yếu, không buông được Tiểu Cửu xuống, tay chân tựa như vòi bạch tuộc cuốn lấy cổ, eo thô của hắn, miệng cắn lỗ tai hắn nỉ non :
- Ngươi khiến ta nóng lên, không đến bảy hiệp ta sẽ không buông tha ngươi.
Tiểu Cửu vừa nghe, lập tức kêu khổ thấu trời. Hán dự cảm thấy mình sắp tinh tận nhân vong! (ha ha, quả này thì xong đời rồi nhóe. Khặc khặc. Ta thích nàng Hoa Như Ngọc)
Trần Tiểu Cửu không biết mình đã làm thế nào với Hoa Như Ngọc ở trên giường. Sáng sớm thăng triều, Hoàng thượng muốn đích thân tiếp đãi sứ giả tứ phương, hắn làm sứ giả, nhất định phải cùng đi trên mọi hành trình.
Độc Hoàng nhìn bộ dạng uể oải không chút phấn chấn của hắn, bỡn cợt nói:
- Ngươi tuy rằng tuổi trẻ, thân thể cũng rất tốt, nhưng cũng không thể chết trên bụng nữ nhân đó.
- Hả? Độc Hoàng tỷ, nàng thế nào đoán chuẩn như vậy?
Tiểu Cửu bối rối gãi đầu:
- Ngày hôm qua có chút đặc biệt, quả thật lực bất tòng tâm.
- Ta thế nào lại không biết? Đừng quên ta không chỉ là cao thủ dùng độc, ta còn là thần y đó!
Độc Hoàng từ trong tay áo lấy ra hai viên thuốc, đưa cho Tiểu Cửu, quan tâm nói:
- Ăn hết! Về sau đừng tự làm hỏng chính mình, về già ngươi sẽ phải hối hận.
Trần Tiểu Cửu ngửi viên thuốc, hì hì ngây ngô cười:
- Có mùi thơm trên cơ thể của Độc Hoàng tỷ?
- Ngươi rốt cuộc có ăn hay không?
Độc Hoàng giơ tay liền muốn đem viên thuốc đoạt lại, hai má đỏ bừng:
- Mệt thành bộ dạng vậy rồi, còn đùa giỡn ta? Sẽ không sợ mệt chết đi!
Trần Tiểu Cửu lắc mình né tránh, đem viên thuốc nuốt vào trong bụng.
Viên thuốc vào miệng lập tức tan ra, một luồng khí nóng tan dần lan ra sau lưng, vẻ mệt mỏi dần biến mất, cả người lộ ra cỗ khoan khoái.
- Thoải mái hơn rồi!
Trần Tiểu Cửu trong con mắt lộ ra thỏa mãn, nhìn sự quan tâm ánh ra trong mắt Độc Hoàng, nhẹ nhàng kéo tay nàng, dịu dàng nói:
- Vẫn là Độc Hoàng biết quan tâm ta.
- Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý như vậy?
Độc Hoàng bị Tiểu Cửu nhìn đến đỏ mặt, xoay đầu nhìn hướng khác, hừ giọng nói:
- Tam Nương để cho ta chiếu cố ngươi thật tốt, ngươi nếu có điều không hay xảy ra, Tam Nương còn không tuyệt giao cùng ta?