Trần Tiểu Cửu nhìn tân nương một thân sát khí nghiêm nghị, không khỏi nhếch miệng cười khổ nói ngươi cái cô bé này, một đại hỷ sự thành thân như vậy, cũng không giống người khác, nhẹ nhàng trang điểm một chút, qua cửa này liền không có lần thứ hai, nếu sau này muốn điểm phấn tô son, làm sao có thể nhàn nhã thoải mái như vậy, không phải chỉ có một lần thành thân sao?
Hắn lắc đầu, lắc mình xuống ngựa, đón Hoa Như Ngọc cười trêu nói:
- Hoa muội muội mặc võ trang hạng nặng, là một chinh phạt gì vậy? Thật là uy phong nha?
Hoa Như Ngọc cũng có điểm bất đắc dĩ nha!
Đi theo Tiểu Vũ học đao thương, giết người phóng hỏa tự nhiên thành thạo, nhưng lại không học qua trang điểm của nữ nhân gì đó, tô môi kẻ mắt, đối với nàng mà nói, so với phóng hỏa giết người còn khó hơn gấp trăm lần!
Hết sức ử rũ, linh cơ vừa động, liền nghĩ ra một chủ ý kỳ quái.
Nàng một giáp trụ phần phật rung động, mặt mày nghiêm nghị, một cỗ hào khí hướng lên cửu thiên, khuôn mặt xinh đẹp, rút cương đao ra, khoa chân múa tay đặt ở trên cổ Trần Tiểu Cửu, gắt giọng nói:
- Thân trang phục này thì làm sao? Ta muốn dùng khôi giáp, cương đao chinh phục lòng huynh, để huynh không dám tiếp tục tán tỉnh khắp nơi!
Trần Tiểu Cửu cười khổ nói:
- Không cần Hoa muội muội cầm đao chinh phạt ta, bây giờ ta liền giơ tay đầu hàng còn không được sao? Nàng mặc một thân áo giáp,
Hắn thân mình chớp động, đột nhiên ôm lấy Hoa Như Ngọc, đem nàng đặt lên lưng Ô Nhã, rồi sau đó hắn xoay người lên ngựa, từ phía sau ôm lấy vòng eo của Hoa Như Ngọc, cười hì hì nói:
- Thân cưỡi bảo mã, ôm ấp mỹ nhân, Cửu ca mới là nam nhân hạnh phúc trên đời này! Cho dù là thần tiên, ta cũng không muốn làm!
Hoa Như Ngọc nghe vậy, tim đập thình thịch, hé miệng cười, tư thế oai hùng bừng bừng, vẻ mặt phấn chấn, không ngờ lộ ra một chút thẹn thùng của nữ nhi.
Quân đoàn Anh Mộc ở phía sau cao giọng ồn ào nói:
- Tân nương tử lên ngựa… Tân nương tử lên ngựa…
Một hồi công phu, chiêng trống vang trời, màu cờ phấp phới, tiếng pháo vang như sấm, cùng với đám đại hán cười vui vẻ, mấy trăm đạo thân ảnh tạo thành đội ngũ đón dâu, đã bắt đầu bừng lên.
Loại hôn lễ mới mẻ độc đáo này, đúng là khó gặp!
Bốn đại hán nâng kiệu hoa ngơ ngác nhìn nhau, tân nương tử không vào kiệu, bốn người chúng ta cũng chỉ là để làm trang trí! Mà hoa kiệu này lại không thể ném xuống, thật là làm người ta muốn chết!
Đường núi rất ngắn, nếu đi nhanh một chút, một canh giờ sẽ đến được nghị sự đường.
Trần Tiểu Cửu cố ý thả chậm bước chân, ôm ấp lão bà thân thiết đang mặc tử giáp, hưởng thụ tình yêu khắc cốt ghi tâm. Hắn dịu dàng thổi một hơi bên tai Hoa Như Ngọc, thâm tình chân thành nói:
- Còn nhớ rõ không? Lúc trước bị hãm sâu trong Huyền Vũ doanh, chúng ta liền dựa vào Ô Nhã thần tuấn, thoát hiểm trong miệng hổ, cẩn thận mà nói, Ô Nhã mới chân chính là nguyệt lão của chúng ta.
Hoa Như Ngọc nghĩ đến cái đêm kinh tâm động phách kia, trong lòng nổi lên nhu tình! Nếu thời điểm đó không phải Ô Nhã nhảy lên, đằng vân giá vũ, có lẽ hai người sẽ thật sự sinh tử cách xa, nàng nhẹ nhàng âu yếm cái bờm màu đen, bỗng nhiên ghé vào tai nó thấp giọng nói:
- Tiểu Ô Nhã, kiếp sau ngươi mà thay da đổi thịt, gửi hồn vào một đại mỹ nữ, Cửu ca tất nhiên sẽ cưới huynh làm vợ!
Ô Nhã nghe vậy, ánh mắt đỏ thẫm nhìn hai người, không ngờ gật gật đầu giống như là nghe hiểu được!
Đám người đàn ông khua chiêng gõ trống, tiếng sáo vang vang, cuồn cuộn đi tới nghị sự đường.
Lúc này trời đã dần về đêm, bóng cây kéo dài, mặt trời cũng đã hạ xuống ở phía Tây, ánh trăng sáng tỏ, xuyên thấu qua đám mây mù, tỏa ra ánh sáng như u quang trên nước.
Rượu ngon thức ăn ngon tất nhiên đầy đủ, táo đỏ, hoa sinh, long nhãn, hạt sen, xếp ở trên bàn, rải thành một hình trái tim, ngụ ý sớm sinh ra quý tử.
Tuy rằng đám cưới đơn sơ, bài trí đơn giản, nhưng mỗi người trong sân đều vô cùng cao hứng, trên mặt tràn đầy thần sắc vui mừng.
Đợi cho đám đại hán ngồi xuống hết và tiếng trống ngừng lại, Trần Tiểu Cửu kéo Hoa Như Ngọc, dịu dàng đi lên đài cao, hai người nhìn nhau cười, tử giáp lạnh lẽo kia không ngăn được nhu tình ngọt ngào!
Từ Hạt Tử tuổi khá lớn, lúc này, lão Từ đang gắng gượng làm người dẫn cưới.
Nhưng cả đời Từ Hạt Tử ở trên chiến trường chém giết, làm sao hiểu được cái gì là phong hoa tuyết nguyệt? Thậm chí ngay cả tinh lực để hiểu biết về nghi lễ thành thân cũng không có! Lão khoát tay chặn lại, gọi nha hoàn Tiểu Đào đang rót rượu lại, một bên cao giọng nói:
- Vợ chồng như tay chân, uống chén rượu giao bôi!
Trần Tiểu Cửu nhếch miệng, gót chân đá Từ Hạt Tử một cái, nói nhỏ:
- Từ lang trung, sai rồi! Sai rồi! Trước bái thiên địa, sau đó mới uống rượu giao bôi! Rốt cuộc ngươi có biết không vậy?
Từ Hạt Tử nghe vậy, nét mặt già nua đỏ bừng.
Hoa Như Ngọc bĩu môi, vẻ mặt oán trách nói:
- Đến bây giờ, huynh còn tính toán nhiều như vậy làm gì? Ngay cả khôi giáp, cương đao đều lấy ra, còn để ý điểm quy củ ấy? Nhanh uống cho xong đi, lát nữa chúng ta còn phải động phòng đó!
Nhắc tới động phòng, Trần Tiểu Cửu đã lấy lại tinh thần!
Hắn cầm hai chén rượu gạo lên, một chén đưa cho Hoa Như Ngọc, cánh tay hai người giao nhau, liếc mắt đưa tình, đem rượu trong chén một hơi cạn sạch, liếc mắt nhìn ánh trăng sang tỏ một cái, ý thơ tràn đầy nói:
- Trăng côi chiếu rọi đôi tình nhân, nguyện làm uyên ương không làm thần tiên.
Hoa Như Ngọc cảm xúc dâng trào, một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng, bây giờ đã thành thân xong! Trong nháy mắt uống xong chén rượu giao bôi, nàng hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Lúc hai người uống xong chén rượu giao bôi, đám đại hán hoan hô một trận, cái này biểu thị cho Đại đương gia bây giờ không còn cô đơn nữa, từ nay về sau Hỗ gia trại cũng có thêm một người cơ trí tuyệt luân, một nữ tế oai hùng phi phàm.
Chợt nghe tiếng trống vang lên dồn dập, Từ Hạt Tử cao giọng xướng lên:
- Nhất bái thiên địa!
Hai người theo lời làm theo.
- Nhị bái cao đường!
Hai người đều không có bậc bề trên, liền bái Từ Hạt Tử một cái.
- Phu thê giao bái!
Hoa Như Ngọc nhu tình chân thành hướng Trần Tiểu Cửu cười nhẹ nhàng, tràn ngập hạnh phúc bái một cái.
Nhưng Trần Tiểu Cửu không có tiếp tục bái, nhĩ lực của hắn rất tốt, bỗng nhiên nghe được tiếng sàn sạt ở bên trái rừng cây truyền đến, một dự cảm có điềm xấu, theo đáy lòng truyền ra!
- Làm sao vậy? Cửu ca?
Vẻ mặt Hoa Như Ngọc do dự. Tất cả hán tử tại đây, đều bị hành động thâm trầm của Trần Tiểu Cửu làm cho không hiểu ra sao! Người đánh trống kia cũng dừng tay lại.
Trăng như gương sáng, treo cao trên bầu trời đêm!
Đột nhiên, một luồng gió thổi đến, một cỗ sát khí nồng đậm, bao trùm nội tâm mọi người!
Hoa Như Ngọc cũng khắc sâu cảm nhận của một siêu cấp cao thủ uy áp, mày nhíu lại, dáng người vẫn không nhúc nhích, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt trên chuôi đao.
Tiếng động sột soạt trong rừng cây, trong lúc thong thả, một bóng người màu đen, trên tay cầm thanh kiếm lạnh lẽo sắc bén, từ trong rừng cây bay ra, như một đạo kinh hồng.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, còn chưa thấy rõ rốt cuộc là thần thánh phương nào, thanh kiếm sắc kia lóe ra, dĩ nhiên lại hướng hậu tâm của Hoa Như Ngọc đâm tới, tuy rằng nàng mặc khôi giáp, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu được, bộ khôi giáp màu bạc sáng loáng kia, không có khả năng ngăn cản được kiếm khí sắc bén này.
Khi Trần Tiểu Cửu nhìn đến bóng người kia, đôi mắt trừng lên thật to, có chút ngây dại, trong lòng nảy lên một cỗ tư vị đau đớn cùng khoái hoạt.
Hoa Như Ngọc sớm đã có chuẩn bị, vận khởi nội tức, quát một tiếng yêu kiều, một thân tỏa tử giáp bị chân khí phá tan, lộ ra dáng người của nàng.
Cùng lúc đó, thân thể mềm mại nhảy lên, thuận theo chiều gió, cả người phiêu diêu giữa không trung, một mái tóc dài phất phơ bốn phía, giống như đám mây bị vỡ vụn, hình ảnh còn đọng lại ở trong đôi mắt của đám hán tử, dáng người mờ ảo của nàng dĩ nhiên bay tới bóng đen nhanh như thiểm điện kia, cương đao trong tay múa may trong gió, ảo hóa ra vô số đao khí, bỏ về phía kiếm hoa rực rỡ trên tay bóng đen kia!
Đao mang cuồn cuộn và kiếm hoa rực rỡ chợt giao nhau một chỗ, một trận tiếng vang đinh đinh đang đang, ở trong trời đêm phát ra hào quang vạn trượng!
Bóng đen không hề sợ hãi, ở giữa không trung, thân như phát cuồng tựa như bạo loạn từ sáu thước, xoay chuyển trong gió hùng dũng bừng lên, mũi nhọn lại mang theo kim quang rực rỡ, phi kiếm bay nhanh, với tốc độ này, không thể nói thành lời.
Đao khí của Hoa Như Ngọc run lên, kim mang tràn đầy trong không trung giống như thiên xà uyển diên, không có kẽ hở, chỗ nào cũng có đao mang, từng điểm điện mang chợt lóe trên không trung, không ngờ vượt khó mà đến, không có tâm tư lùi về phía sau.
Hai người giao thủ ngắn ngủi trên không, bóng người chợt tách ra, song song dừng trên ngọn cây đang lay động trước gió, bốn mắt nhìn nhau, lóe ra địch ý thật sâu.
Mọi người nhờ ánh trăng sáng tỏ, lúc này mới nhận rõ, người giao thủ với Đại đương gia, khuôn mặt xinh đẹp, giống như Thường Nga hạ phàm, thân hình thướt tha,
Bàn về dung mạo, không ngờ còn hơn Đại đương gia một bậc!
Có một số hán tử dường như nhận ra nàng là thần thánh phương nào, chỉ có điều bị dáng vẻ phong hoa tuyết nguyệt của nàng khuất phục, một đám há rộng miệng, dường như đang ngây dại.
Bóng người kia nhẹ nhàng vén mái tóc, trong đôi mắt quyến rũ lóe ra sát khí lẫm liệt, trường kiếm chỉ về phía Hoa Như Ngọc, khẽ nói:
- Đồ lẳng lơ, ngươi cũng biết ta là ai không?
-
Tư thế Hoa Như Ngọc oai hùng hiên ngang, trong đôi mắt lộ ra một cỗ quật cường, hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu ta đoán không sai, ngươi chính là Nguyệt Thần tỷ tỷ? Hừ… Muốn ngăn cản ta thành thân với Cửu ca, ngươi… Si tâm vọng tưởng!
- Ta giết ngươi!
Bóng đen kia đột nhiên lóe lên, dáng người xinh đẹp, trong tức khắc ảo hóa ra chín bóng người, chia làm chín góc độ bất đồng, như cửu thiên huyền nữ, chớp nhoáng đánh tới Hoa Như Ngọc.