Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thúc thúc? Trần Tiểu Cửu cười hì hì, xuyên việt tới Đại Yến lâu vậy rồi, vẫn chư có một ai gọi hắn là thúc thúc, bây giờ bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi như vậy, da gà cứ nổi hết cả lên, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi!

Cô bé này tuy rằng mới chỉ mười hai mười ba tuổi, nhưng bộ dạng thì rất thanh tú, đôi mắt to tròn mong nước, dáng vẻ cao dáo, nhưng hơi gày chút. Mặc một bộ xiêm y màu vàng, nhìn rất đáng yêu.

- Đại ca ca, cô bé gọi huynh là thúc thú á...

Tiểu thư đồng ngồi trên ngựa cười hì hì nói.

Trần Tiểu Cửu lườm nàng một cái vẻ bất đắc dĩ, rồi lại nói với cô bé:

- Tiểu muội muội, muội cứ gọi ta là đại ca ca đi, nếu muội gọi ta một tiếng thúc thúc thì ta chỉ còn các chui xuống đất mà an nghỉ thôi!

Trong đám những người vây quanh xem náo nhiệt bỗng nhiên cười nói ầm lên.

Cô bé mặc bộ quần áo cũ nát kia tuyệt nhiên không có chút ngượng ngùng gì, rồi lại nhìn kỹ càng Trần Tiểu Cửu một cái, điềm nhiên nói:

- Đại ca ca...

Tiểu thư đồng ngồi trên lưng ngựa, thấy một cô bé đáng yêu như vậy, trong lòng cảm thấy rất thích thú, nàng nhảy xuống ngựa, chen vào trong đám người, rồi nhìn cô bé từ trên xuống dưới một cái, lại dịu dàng nói:

- Tiểu muội muội, muội thật xinh đẹp đáng yêu đó!

Cô bé vẫn không có chút ngượng ngùng gì, bỗng hai mắt sáng bừng lên nhìn Tiểu thư đồng một cái, thản nhiên cười nói:

- Tiểu a tỉ, tỉ mới xinh đẹp đó, tỉ và đại ca ca đúng là trời sinh một đôi, đất tạo một cặp, vô cùng xứng đôi!

Tiểu thư đồng nghe vậy, ngượng tới mức mặt mày đỏ bừng lên, rồi quay người lại đi tới trước mặt Trần Tiểu Cửu, tóm lấy bàn tay của hắn, cười trộm nói:

- Đại ca ca, tiểu muội muội này nói chúng ta rất đẹp đôi đó!

Đẹp đôi? Đẹp đôi cái gì chứ? Ta là một tên thô lỗ, cao to vậy, còn nàng như vậy làm sao nói là đẹp đôi chứ?

Vẻ mặt đầy nghiền ngẫm của Trần Tiểu Cửu tiến tới trước mặt tiểu cô nương, cúi người xuống, tỏ vẻ rất dễ gần hòa nhã nói:

- Tiểu muội muội, muội nói với đại ca ca xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nào? vì nguyên nhân gì mà đám ác nhân này lại tụ tập ức hiếp hai người tốt lương thiện này?

Tiểu cô nương nháy nháy đôi mắt to, lộ chút sợ hãi, nhìn những đám ác nhân đang vây quanh Lý Phách Thiên một cái, rồi lại kiên định nói:

- Đại ca ca, thực ra là vì... là vì ta!

- Vì muội?

Trần Tiểu Cửu lại nhìn kỹ tiểu cô nương một cái, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nói.

Tiểu cô nương nháy nháy đôi mắt to tròn, gật gật đầu, rồi quay người lấy trong giỏ một chiếc mặt nạ hình con vật đặt trước mặt Trần Tiểu Cửu nói:

- Đại ca ca, muội tên là Tiểu Yên Chi, từ nhỏ đã chịu khổ rồi, lúc muội còn nhỏ thì cha mẹ đều đã qua đời, trong nhà chỉ còn muội và bà nương tựa vào nhau mà sống qua ngày thôi, muội và bà dựa vào việc làm thủ công mặt nạ, cũng miễn cưỡng sống qua ngày.

- Thường ngày thì bà là người mang ra ngoài bán, muội muốn cùng bà ra ngoài bán hàng. Nhưng bà nói muội còn nhỏ, hơn nữa dáng vẻ lại dễ nhìn, rất dễ bị đám bại hoại trêu chọc, nên không cho muội cùng bà ra ngoài bán hàng!

- Vậy bà muội đâu? Sao không thấy ở đây?

Trần Tiểu Cửu hỏi.

Tiểu Yên Chi nghe được những lời này, đôi vai liền rung lên, nước mắt lại trào ra, nói:

- Bà... bà của muội bị bệnh, bệnh đã nhiều ngày rồi, không có tiền mua thuốc thang, chỉ gắng gượng nằm trên giường dưỡng bệnh thôi, muội không đành lòng nhìn bà nội chịu khổ vậy, nên lén lút chạy ra để bán ít mặt nạ để có tiền mua thuốc chữa bệnh cho nội!

Trần Tiểu Cửu nghe xong, trong lòng thở dài, vuốt vuốt mái tóc của cô bé nói:

- Một cô bé rất hiếu thảo, tiếp theo thì sao nào? nói rành mạch cho đại ca ca nghe nào!

- Muội nghĩ tới nơi này ban đêm rất phồn hoa náo nhiệt, nên mới tới đây bán hàng, nhưng mới bước vào đây được một lúc, thì đám bại hoại kia tới tức hiếp muội!

Nước mắt của tiểu muội muội vẫn tuôn trào, rồi giơ ngón tay tráng trẻo chỉ vào tên ác ôn Lý Phách Thiên đang nằm hôn mê bất tỉnh ở kia!

Trần Tiểu Cửu nghe xong, trong lòng cũng hiểu chuyện gì xảy ra rồi, vẻ mặt có vẻ lạnh lùng, rồi lại quay đầu nói với Tiểu Yên Chi:

- Bọn họ ức hiệp muội thế nào nào? muội cứ nói cho đại ca ca nghe!

- Bọn họ không phải là người, tên béo mập té xỉu ở kia định động tay động chân với muội, muội bí quá mới cắn chảy máu cổ tay hắn!

- Sau đó tên béo mập kia bắt muội phải bồi thường bạc để gã chữa bệnh, mà muội thì làm gì có bạc chứ? Thế là gã bắt muội về làm nha hoàn cho nhà hắn để gán nợ, muội không chịu, nên bọn họ ra sức kéo muội đi...

Được lắm, không ngờ dám giữa đường giữa chợ mà cường đoạt dân nữa! Trong lòng Trần Tiểu Cửu cười lạnh lùng, lại nói với cô bé:

- Tiểu muội muội không phải sợ, có đại ca ca ở đây, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết, muội nói tiếp đi, sau đó thì thế nào?

Tiểu Yên Chi lau nước mắt nói:

- Đang lúc muội gào khóc, vị đại ca ca này chạy tới ra mặt giúp đỡ, nhưng huynh ấy cũng chỉ có hai người, căn bản không thể đánh lại đám ác nhân này, cũng may đại ca ca huynh tới kịp, mới thay đổi thế trận được!

- Nếu không phải vị đại ca ca kia đứng ra giúp đỡ, vì muội mà đổ máu như vậy, muội... chỉ sợ muội cũng đã bị bọn họ lôi đi rồi...

Tiểu Yên Chi khóc tới mức mắt đỏ ngàu rồi, đi lên phía trước cầm lấy tay áo của Chu Ngộ Năng nói.

Lúc này Chu Ngộ Năng cũng đã lau sạch những vết máu trên mặt rồi, nhưng những vết thương thì vẫn không ngừng rỉ máu ra.

Nghe tiểu cô nương này khen ngợi vậy, ngẩng cao đầu lên, vung tay áo lên rồi hiên ngang lẫm liệt nói:

- Tiểu muội muội, không có gì đâu, thấy khó khăn chỉ ra tay giúp đỡ thôi mà!

- Có câu, đường mấp mô thì có người sửa, thấy bất bình thì phải có người quản thôi, Chu Ngộ Năng ta vì lợi ích chung, đều lấy cái đức để thu phục lòng người, đâu như tên dã thất phu Lý Phách Thiên kia chứ, không ngờ dám cường đoạt dân nữa giữa đường giữa chợ thế này, làm những việc vô cùng hạ lưu như vậy.

- Tuy hai tay ta không thể đối chọi được với bốn tay, nhưng cũng tuyệt đối không bao giờ khoanh tay đứng nhìn tiểu cô nương bị đám người đó ức hiếp đâu, bằng không, sao có thể gọi là đại thiếu gia của Chu phủ được chứ, làm sao xứng với một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất chứ?

Chu Ngộ Năng càng nói càng hăng, vẻ mặt càng vênh váo tự đắc hơn, giống như một đại tướng quân đầy uy phong vậy!

Nghe những lời này, trong đám người lại vang lên những tiếng hoan hô ủng hộ.

Tiểu lục tử trong sự vui sướng cũng bừng tỉnh lại, nghe được những câu nói của Chu Ngộ Năng cũng cảm thấy rất cảm động, gã sụt sịt nói:

- Đại thiếu gia, đi theo người bao nhiêu năm nay, hôm nay tuy rằng ta bị một trận đòn, nhưng cảm thấy đó là một ngày vinh quang nhất, hãnh diện nhất!

Chu Ngộ Năng nghe được những lời này, rồi lại hưởng thụ những tiếng hoan hô tán thưởng của mọi người, trong lòng vô cùng vui sướng!

Trần Tiểu Cửu khẽ nhếch miệng lên, vẻ mặt đầy tà ác khẽ nói với Chu Ngộ Năng:

- Ngộ Năng, tâm tư của ngươi ta lại không biết sao? Hừ... ngươi hù người khác được nhưng đừng có hòng hù được ta nhé? Mau nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?

Chu Ngộ Năng nhếch miệng nói:

- Tiểu Cửu, những lời nói vừa rồi của ta, từng câu từng chữ đều là thật lòng, tuyệt đối không có giả dối, đường đường là một đại thiếu gia của Chu phủ, sao có thể lừa ngươi được chứ!

- Bớt giảo hoạt đi!

Trần Tiểu Cửu khẽ đá gã một cái, rồi nói:

- Mau nói thật ra, rốt cuộc ngươi có dụng ý gì, nếu không ta sẽ đi mặc kệ ngươi đó...!

- Đừng đi, Tiểu Cửu, ta nói với ngươi là được chứ gì!

Chu Ngộ Năng ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi ngượng ngùng cười nói:

- Tiểu Cửu, vị tiểu cô nương này nhìn rất xinh đẹp, ta muốn đem nàng về làm nha hoàn trong Chu phủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK