Trần Tiểu Cửu cùng với Chung Bân và Độc Hoàng cùng đi vào Lưu phủ.
Hắn vẫn cái bộ dạng thân thiết đó, vỗ vai Lưu Lam, cười nói:
- Lưu thượng thư, ông cũng thật biết tranh thủ lúc rảnh rỗi à, còn có ba ngày nữa là tới khoa cử rồi, ta và Chung đại nhân bận tối mày tối mặt, trái lại Lưu đại nhân ông lại trốn trong phủ hưởng thụ sự thanh nhàn.
- Khụ khu…điều này…
Lưu Lam đâu dám thừa nhận mình đang tránh né chứ? Ngộ nhỡ Trần Tiểu Cửu tìm hiểu nguồn gốc, gắn cho mình cái tội danh không làm tròn trách nhiệm, mình sao có thể chịu được thêm nữa chứ.
- Trần đại nhân, Chung đại nhân, mấy ngày nay ta không được khỏe lắm, cảm giác như bị nhiễm phong hàn, việc của bộ Lại cũng đều giao cho quan viên bộ Lại xử lý, việc bên khoa cử đó, vẫn xin Trần đại nhân và Chung đại nhân chiếu ứng nhiều, Lưu mỗ có tâm mà không có sức, thật là phụ sự tín nhiệm của Trần đại nhân.
- Gì cơ? Lưu đại nhân bị nhiễm phong hàn sao?
Trần Tiểu Cửu nhíu mi, lo lắng nói:
- Lưu đại nhân đã mời lang trung tới thăm bệnh chưa? Có cần bốc thuốc không? Đây là một việc lớn, nhất định phải cẩn thận.
Lại chỉ vào Độc Hoàng , nói với Lưu Lam:
- Vừa vặn vị tùy tùng này của ta là cao thủ y đạo, để hắn xem cho Lưu đại nhân, nhất định sẽ có hiệu quả.
- Việc này...việc này đâu được chứ?
Lưu Lam đâu dám để cho “ cao thủ y đạo” quyến rũ này trị bệnh chứ? Mình rõ ràng là không có bệnh, nếu bị cao thủ này phát hiện ra, há chẳng phải là khiến Trần Tiểu Cửu khó chịu sao?
Thấy Độc Hoàng đi tới, vội né tránh.
Độc Hoàng cười, bàn tay nhỏ thò vào trong ống tay áo, cách một cái lớp mỏng, liền nắm cánh tay Lưu Lam, cười nói:
- Lưu đại nhân không cần tránh, sẽ xong ngay thôi! Xong ngay thôi.
Lưu Lam đỏ mặt, vốn không có bệnh, kết quả là khiến tim đập loạn lên, hai má nóng bỏng.
Trần Tiểu Cửu liền quan tâm hỏi Độc Hoàng :
- Bệnh tình của Lưu đại nhân rút cuộc thế nào?
Lưu Lam tâm trạng khốn quẫn, mặt đỏ lên giống như lửa đốt, đều là tại cái miệng này, còn giả bệnh gì nữa? Há chẳng phải là để lai nhược điểm cho Trần Tiểu Cửu thấy sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nói thật thì hơn.
- Trần đại nhân, thật sự ta…cái đó…không…
Đâu ngờ Độc Hoàng lại tiếp lời nói:
- Lưu đại nhân mạch đập không ổn, quả nhiên là bị nhiễm phong hàn, nhưng, gần đây đã ổn định chút, không có gì đáng ngại.
Hả?
Lưu Lam vội im miệng, nhìn Độc Hoàng , trong lòng may mắn nghĩ: Vị trước mặt này thật là “thần y” địa đạo.
Trần Tiểu Cửu giả vờ nói:
- Vậy thì tốt! Không có việc gì lớn lắm.
Lại không ngờ Độc Hoàng nhíu mi nói:
- Nhưng Lưu đại nhân tuy bệnh thương hàn đã có chuyến biến tốt, nhưng mạch đập phập phồng, tâm hỏa tràn đầy, cấp hỏa công tâm, tâm trạng bất an, đêm không thể say giấc, đó là triệu chứng của sầu lo thất thần, Lưu đại nhân, tâm bệnh của ông rất nặng, phải trị à.
- Hả ? Phải chữa ! phải chữa.
Lưu Lam lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ hai chữ “thần y” quả nhiên là có học vấn, tuy không xem đúng bệnh trong tâm của ta, nhưng nhìn chuẩn bệnh trong lòng ta.
Lưu Lam vội hỏi:
- Vị thần y này, cho ta một phương thuốc nhé.
- Tâm bệnh ta không chữa được, nhưng, có một người chữa trị tâm bệnh, rất giỏi.
Độc Hoàng bỡn cợt cười.
- Ai vậy?
Lưu Lam vội hỏi.
-Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Nguyệt Thần chỉ vào Trần Tiểu Cửu, cười nói:
- Trị tâm bệnh, chính là đại nhân nhà ta à, chỉ cần nói chuyện với đại nhân, tâm bệnh của ông, có thể giải quyết rồi.
Trần Tiểu Cửu nhìn Lưu Lam, có thâm ý nói:
- Lưu đại nhân, ông còn đừng nói, tâm bệnh của ông, ta thật có thể giải trừ được.
Lúc này Lưu Lam mới hiểu, Trần Tiểu Cửu cái gì cũng hiểu, liên hợp với cao thủ y đạo này để trêu chọc mình.
Mấy người nói chuyện vài câu, Độc Hoàng liền làm bộ ra ngoài bốc thuốc cho Lưu Lam, còn Chung Bân thì cười nói:
- Nghe nói công tử của Lưu đại nhân cũng muốn tham gia khoa cử lần này? Chuẩn bị đầy đủ chưa? Ta lại nghe nói lệnh công tử tài học khá tốt, Chung mỗ muốn thử xem tài học của lệnh công tử tới đâu.
Lưu Lam đương nhiên biết tài học của Chung Bân, nghĩ nếu con trai có thể nhận được sự chỉ giáo của Chung Bân, cũng là một việc tốt, lập tức, vội vàng sai người, dẫn Chung Bân đi nhắc nhở con trai bảo bối của y.
Trong thư phòng, chỉ còn lại hai người Lưu Lam và Trần Tiểu Cửu.
Hai người chỉ ngồi uống trà, không ai nói gì, trong thư phòng một mảnh yên tĩnh.
Trầm mặc rất lâu, Lưu Lam cuối cùng không chịu được áp lực đó, liền đặt chén trà lên bàn, nhìn gương mặt thản nhiên của Trần Tiểu Cửu, bất đắc dĩ nói:
- Trần đại nhân, lần này tới đây, nhất định có việc gì?
Trần Tiểu Cửu cười, nhìn Lưu Lam, gật đầu:
- Ta là tới để chữa bệnh cho Lưu đại nhân, trị tâm bệnh cho ông.
- Hả? Trần đại nhân có ý gì vậy?
Lưu Lam chưa từng nghĩ Trần Tiểu Cửu sẽ nói thẳng như thế.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ờ, đúng rồi! Vừa rồi ta quên nói một việc, vừa rồi ở cửa phủ nha môn của ông, ta và Tiêu thừa tướng đồng thời bước vào cửa, kiệu phu của Tiêu thừa tướng không chen qua được ta, liền trầm mặt, dẹp đường hồi phủ, suy nghĩ cẩn thận, trong lòng ta hình như không phải có chút tư vị nào.
- Gì cơ? Đại nhân và Tiêu thừa tướng cùng vào cửa, còn chen đi trước Tiêu thừa tướng?
Lưu Lam nghe thấy câu này của Tiểu Cửu, mất hồn hết vía, vội vàng chống xuống bàn, may mà không ngã ra.
Những ngày này của Lưu Lam, không biết đã âm thầm tới Tiêu phủ bao nhiêu lần, nhưng đều bị Tiêu thừa tướng cự tuyệt gặp, bởi vì lí đó, mới khiến Lưu Lam thấy đau khổ - Tiêu tặc là kẻ đa mưu, vô cùng âm hiểm.
Nhưng khó mà có được việc Tiêu thừa tướng tìm tới tận cửa, không ngờ lại đụng đầu với Trần Tiểu Cửu, hơn nữa, còn bị hắn chen vào.
Trong thiên hạ, còn có việc gì đau buồn hơn thế?
Trong đầu Lưu Lam rối như tơ vò, ông ông, trong lòng nhảy loạn, cánh tay đùi như run lên, đầy sự mơ màng về tương lai.
Cho tới khi Trần Tiểu Cửu vỗ mạnh một cái lên bàn, mới khiến Lưu Lam tỉnh lại trong cơn sợ hãi.
- Trần đại nhân, đại nhân…, làm sao vậy?
Lưu Lam lau mồ hôi trên trán, bắt mình trấn tĩnh lại.
Trần Tiểu Cửu nhìn đôi lông mày đang nhíu chặt của Lưu Lam, nói thẳng:
- Ta luôn nghĩ làm sao để giao thân với Lưu đại nhân, nhưng nghĩ rất lâu, vẫn là đi thẳng vào vấn đề.
- Lưu đại nhân, ông cũng nên biết, Thượng thư tiền nhiệm bộ Lễ Viên Hải nghèo túng thế nào? Không sai, chính là Tiểu Cửu ta ra tay dùng thủ đoạn, để hắn ngồi trong đại lao, tả đô ngự sử Dương Mạc Phon cũng là ta nhìn hắn không thuận mắt, tự tay chế phục hắn.
Lưu Lam trầm mặc không nói, mồ hôi trên trán đã lấm tâm rất nhiều.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Nhưng, ta còn giữ lại một chút ranh giới, ta không đuổi tận giết tuyệt với Viên Hải và Dương Mạc Phong, trên thực tế, ta chỉ cho họ một tội danh, chỉ là để lột bỏ triều phục của họ, để họ trở thành dân thường mà thôi! Nhưng…cuối cùng họ vẫn chết, là tại sao?
Lưu Lam vừa nghe tới chữ “chết”, không khỏi rùng mình một cái.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Viên Hải, Dương Mạc Phong sở dĩ chết, là vì Tiêu thừa tướng hại, hại hai người đó để bịt miệng, nói ra những việc hiểm ác mà lão đã làm, cho nên mới tự tay động thủ, giết người diệt khẩu, Lưu đại nhân, nói ta có sai không?
Lưu Lam thở phào một cái, mồ hôi trên trán không chịu nổi sức nặng, từng giọt rơi xuống.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu buồn cười, lại tiếp tục nói:
- Tiêu thừa tướng thật là ác độc, Dương Mạc Phong, Viên Hải tốt xấu gì cũng là tùy tùng, đi theo ông ta bao nhiêu năm, nhưng một khi xảy ra chuyện, uy hiếp tới lợi ích của ông ta, ông ta lại không phải cố gắng bảo vệ tâm phúc của mình, mà là nghĩ cách để thoái thác trách nhiệm, mượn gió bẻ măng, sao không khiến người ta thất vọng chứ?
Lưu Lam nghe tới đây, trong lòng không thoát khỏi cảm giác thỏ chết cáo thương.
Trần Tiểu Cửu nói rõ sự lợi hại trong đó, liền nhìn Lưu Lam nói:
- Lưu thượng thư, không ngại nói thẳng, ông cũng coi như là đại tướng tâm phúc của Tiêu thừa tướng chứ? Nhưng ông và Viên Hải, Dương Mạc Phong không giống nhau, ông là người có tài học thực sự, hơn nữa, không tham ô, không độc ác, tác phong ngay thẳng, xử lý việc bộ Lại gọn gàng ngăn nắp, đâu có như Viên Hải, Dương Mạc Phong có thể so sánh chứ? Hủy đi văn võ, có đánh giá rất tốt về ông, chính ngay cả Tiểu Diệp đại nhân, cũng không dứt lời khen với phẩm hạnh của ông.
- Tiểu Diệp đại nhân cũng cho rằng như vậy?
Lưu Lam kinh ngạc đứng dậy, trong ánh mắt đầy sự khó hiểu.
- Đó là đương nhiên!
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ông cho rằng lòng dạ của Tiểu Diệp đại nhân lại hẹp hòi với Tiêu thừa tướng như vậy sao? Là vì ông là tâm phúc của Tiêu thừa tướng, liền nghi ngờ phẩm hạnh của ông sao? Ngay cả tiến cử lần này để ông làm phó chủ khảo cũng là tiểu Diệp đại nhân dốc hết sức đề cử, bằng không chuyện này sao có thể thành, sao có thể tới lượt Lưu đại nhân chứ?
Trong lòng Lưu Lam thấy an tâm chút, lại ngồi xuống, cười:
- Tiểu Diệp công tử lòng dạ hơn người, Lưu mỗ vô cùng bội phục.
Trần Tiểu Cửu xoay chuyển lời nói, lại nói:
- Nhưng tiểu Diệp đại nhân tuy có thể không tính phe phái, chọn đúng người, nhưng Tiêu thừa tướng hình như không có trí tuệ rộng lớn như vậy?
- Trong triều hôm đó, Tiêu thừa tướng không để ý cảm nhận của ông, không ngờ can thiệp vào, muốn thay người làm quan phó chủ khảo, mà sau đó, lúc nửa đêm canh ba Lưu đại nhân chủ động tới thăm Tiêu phủ vài lần, đều bị Tiêu thừa tướng khước từ gặp mặt?
- Gì cơ? Những việc này Trần đại nhân sao lại biết?
Lưu Lam giật mình run rẩy, trong đôi mắt bắn ra sự hào quang.
Trần Tiểu Cửu lạnh nhạt nói:
- Việc này có gì kỳ lạ chứ? Tiểu Diệp đại nhân thế lực lợi hại biết bao, sao có thể so với người bình thường chứ?
Lưu Lam một bên sợ hãi, vẫn không quên huênh hoang thay cho Diệp Ngâm Phong.
Lưu Lam bị dọa tới trắng bệch, nghĩ mỗi lời nói cử động của mình, lại đều bị tiểu Diệp đại nhân hoàn toàn nắm bắt, duy chỉ có mình vẫn chưa hay biết gì, đây là việc nguy hiểm biết bao nhiêu.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Lưu đại nhân cũng là người thông minh, hẳn biết Tiêu thừa tướng là có thành kiến rất sâu đối với ông, thêm vào đó lại nghênh diện với ta hôm nay, tuy ông ta không dám đối với ta thế nào, nhưng Lưu đại nhân hẳn là ghi hận trong lòng, trong lòng ông ta, Lưu đại nhân hẳn là có xã giao với ta đúng không?
Thấy đôi mắt do dự của Lưu Lam, Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Lưu đại nhân không ngại suy nghĩ một chút, theo lòng dạ hẹp hòi của Tiêu thừa tướng, tính cách lại đa nghi, sẽ xử trí đối với một “phản đồ” như ông thế nào? Lưu đại nhân đừng bao giờ quên vết xe đổ Viên Hải, Dương Mạc Phong đã chết thảm ra sao.
Lưu Lam nghe tới đây, run tay, nước trà đổ lên tay, bất giác như vậy.