Khi Hoa Như Ngọc cử người tìm kiếm khắp nơi, mà không hề thấy dấu tích của Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc hoảng hốt, sắc mặt trở nên tái nhợt, trong lòng dường như có dự cảm không may.
Đó là sự sợ hãi và sự mất mát trước giờ chưa từng có.
Còn khuôn mặt quỷ dị của Ma Vương kia, ánh mắt đáng sợ ấy, cũng đang quanh quẩn trong đầu Hoa Như Ngọc, càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Khi tất cả mọi người đều không tìm thấy tung tích của Tiểu Cửu, Ô Nhã chạy như bay về mang tới hy vọng cho nàng.
Nhưng khi Hoa Như Ngọc thấy được nước mắt chảy ra từ đôi mắt đỏ thẫm của Ô Nhã, trái tim nàng như rơi vào hố băng.
Ô Nhã là một con ngựa có linh tính, nó chỉ có thể khóc vì chủ nhân của nó?
Mà bây giờ, nó đã khóc.
Điều đó ám chỉ điều gì?
Trong phút chốc, Hoa Như Ngọc hồn bay phách lạc, nước mắt chảy như mưa.
Cả đường chết lặng chạy theo sau Ô Nhã, nhất thời, tưởng như trời long đất lở, thế giới đã tới cùng cực của tận thế.
Hỗ Tam Nương , La Đồng cũng mơ hồ hiểu được chân tướng sự việc, đại quân đứnglên, chạy theo sau Ô Nhã.
Xuyên qua một sơn động, đi qua một màn đêm, mọi người cuối cùng cũng đi tới trước vách núi.
Nhìn vực thẳm tối đen không thấy đáy, Hoa Như Ngọc cuối cùng cũng hiểu được Tiểu Cửu rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hoa Như Ngọc liền ngồi bên cạnh vách núi, nhìn về nơi sâu thẳm, rơi những giọt nước mắt đau lòng, trái tim đau như dao đâm.
Trước mắt, trời đất sụp xuống.
- Ngọc nhi, con đừng buồn…
Hỗ Tam Nương cố nén bi thương, đôi mắt cũng đỏ ngầu an ủi Hoa Như Ngọc nói:
- Tiểu Cửu có lẽ không rơi..rơi xuống, mạng của Tiểu Cửu rất lớn, cũng rất tỉnh táo, trên thế giới này, còn có ai thông minh hơn Tiểu Cửu chứ?
- Đúng! Ta sao chỉ ngồi khóc cơ chứ? Tiểu Cửu là ai, ha ha.., Tiểu Cửu sao có thể dễ dàng chết như vây?
Hoa Như Ngọc dường như đột nhiên có hy vọng, đứng dậy, xông lên vách núi, hét lớn:
- Tiểu Cửu, chàng ở đâu, Tiểu Cửu chàng ở đâu?
Hỗ Tam Nương , Độc Hoàng không nén nổi bi thương, nước mắt chẩy xuống, dung mạo nụ cười của Tiểu Cửu hiện lên trong đầu.
Hỗ Tam Nương quay lại gọi các huynh đệ, cùng hô lớn:
- Tiểu Cửu, ngươi ở đâuTiểu Cửu, ngươi ở đâu?
Thanh âm chấn động trời cao, một mảnh nhộn nhạo.
Tất cả đều không cam tâm, tất cả đều tràn đầy hy vọng – Tiểu Cửu, tên tà ác, đê tiện, khôi hài, sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Cuối cùng, dưới vách núi phụt lên một tràng pháo hoa chói mắt.
Tất cả huynh đệ vui mừng bừng lên.
Trận pháo này đương nhiên là nở rộ trong vách nuí tối đen, nhưng lại chiếu sáng trái tim của mọi người,
Tiểu Cửu chưa chết.
Tiểu Cửu quả nhiên chưa chết.
Hỗ Tam Nương , Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng đều ôm đầu khóc rống len, đám người La Đồng, Hắc Sơn, Anh Mộc cũng vừa rơi lệ, vừa cười lớn.
Tiếp đó, là vấn đề tìm cách cứu Tiểu Cửu.
Khi mọi người đang luống cuống, Ô Nhã ngậm lâý sợi dây đến trước mặt Hoa Như Ngọc.
Hoa Như Ngọc liền hiểu dụng y của Ô Nhã.
Năm trăm huynh đệ nhanh chóng chui vào rừng sâu, cũng không quản bị bao nhiêu nhánh cây quệt làm bị thương lên da thịt, mặt mũi, phi nhanh vào rút ra những sợi nhánh dây rừng.
Nhiều người sức lớn.
Năm trăm huynh đệ rất nhanh đã làm thành một sợi dây dài mười mấy trượng, sau đó các huynh đệ kéo sợi dây, thả sợi dây xuống dưới.
Chính lúc mọi người buồn bã, Trần Tiểu Cửu lại thấy hạnh phúc nhất, còn đang triền miên với Tuyết Tử, nếu Hoa Như Ngọc đang hồn bay phách lạc nhìn thấy cảnh tượng nay, liệu sẽ có cắt bảo bối hắn đi không?
Năm trăm huynh đệ vừa vận đan điền nhìn xuống dưới, truyền lời, giọng nói đó hướng tận trời cao, suýt nữa khiến Tiểu Cửu lăn xuống khỏi cái bụng trắng nõn của Tuyết Tử.
Trong tiếng hô hào của các huynh đệ, Tiểu Cửu đã chinh phục được ấm thân nõn nà của Tuyết Tử và cảm thấy vô cùng thỏa mãn, đứng dậy mặc quần áo lại cho nàng.
Chỉ là, điểm hồng kia chói lọi bất luận thế nào cũng không ngăn cản nổi.
Thấy sự thẹn thùng trong đôi mắt u oán của Tuyết Tử, Tiểu Cửu cởi y phục của mình ra, mặc lên người Tuyết Tử.
Chỉ là mặc một chiếc quần cộc, ôm lấy Tuyết Tử mềm mại, đi ra khỏi hang động ấm áp, nghênh đón gió lạnh thấu xương nơi vách núi.
Thị lực của Tiểu Cửu vô cùng tốt, tìm tòi một lúc, đã nhìn thấy mười sợi dây từ trên cao rơi xuống dưới.
Hắn chọn một sợi dây nhìn chắc chắn nhất, lại gần sợi dây, nhanh như bay trèo lên, còn Tuyết Tử giống như một con mèo nhỏ yếu ớt, phủ phục trong lòng Tiểu Cửu, trong hiểm cảnh hưởng thụ sự dịu dàng mà tình lang mang tới cho mình.
Trong lòng Hoa Như Ngọc vô cùng mong đợi, nàng nghĩ chỉ cần Tiểu Cửu lên tới nơi, sẽ liền xông vào hôn lấy hôn để Tiểu Cửu một phen.
Nhưng, khi nàng vừa nhìn thấy cơ thể lõa thể của Tiểu Cửu, trong ngực còn ôm Tuyết Tử, một lời dịu dàng nàng không biết nên thốt lên thế nào.
Nhìn dừng lại trên cơ thể của Tiểu Cửu.
Thấy khuôn mặt cười ngượng ngùng của Tiểu Cửu, hừ lạnh một tiếng, vừa kéo Tiểu Cửu ra khỏi vách núi, lại không hề tặng cho hắn một vẻ mặt tốt.
Thấy Tiểu Cửu, Tuyết Tử đều bình an vô sự đi lên, các huynh đệ cùng hoan hô, chỉ có một mình Hoa Như Ngọc là lạnh mặt, buồn bã không vui.
Tiểu Cửu giao Tuyết Tử cho Lan Lan, Không Không đang nước mắt tràn trề, lại tìm một bộ y phục khoác tạm lên người, mới đi đến rời xa huynh đệ, một mình đi tới trước mặt Hoa Như Ngọc đang ngẩn người để sám hối.
Tiểu Cửu ngượng ngùng cười, tay giơ lên, muốn ôm lấy vòng eo của Hoa Như Ngọc.
- Chàng đừng động vào ta.
Hoa Như Ngọc lắc mông, trong đôi mắt đỏ dàn dụa nước mắt, ngoái đầu nhìn Tiểu Cửu, vung tay, thụi một phát vào ngực Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu đang chột dạ, bị Hoa Như Ngọc đánh vài cái, không ngờ ngồi sụp xuống đất, thở gấp.
Hoa Như Ngọc liền vội vàng ôm lấy Tiểu Cửu, hừ nói:
- Chàng…chàng không sao chứ? Sao không đỡ nổi đánh như vậy? Xem bộ dạng của chàng c cũng đâu bị thương.
Tiểu Cửu dịu dàng cười, ôm eo Hoa Như Ngọc, ngượng ngùng nói:
- Hoa muội muội, ta vẫn sống, muội không mừng sao? Lúc đó ta tưởng sẽ không còn được gặp lại muội nữa.
Hoa Như Ngọc bị Tiểu Cửu ôm eo, không thấy sự đáng thương trong đôi mắt của hắn, nỗi tức giận tận đáy lòng liền tiêu tan đi nhiều.
Nàng nâng mặt Tiểu Cửu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, thảm thiết nói:
- Vậy khi huynh nhảy xuống đó, tại sao không nghĩ tới ta? Rút cuộc là Tuyết Tử quan trọng hay ta quan trọng? Hay là tất cả đám nàng nương kia càng quan trọng hơn?
Tiểu Cửu liền giải thích:
- Không phải ta chủ động nhảy xuống, là ta bị đánh xuống, Tuyết Tử cứu ta…
Hoa Như Ngọc xua tay cắt ngang sự biện bạch của Tiểu Cửu, :
- Huynh đừng giải thích thay cho Tuyết Tử, hai người không ai bị thương, ta nhìn qua là biết, huynh cũng không cần biện bạch thay cho Tuyết Tử.
Tiểu Cửu trầm mặc không nói.
Hoa Như Ngọc lại nói:
- Ta chỉ hi vọng, sau này gặp chuyện gì phải lựa chọn, phải nghĩ tới ta nhiều hơn. Vì các tỷ muội mà nghĩ lại, hồng nhan tri kỷ của chàng nhiều như vậy, lẽ nào chàng nhẫn tâm vì một người, mà làm thương tổn tới những người khác sao?
Tiểu Cửu ngẩn người, giải thích nói:
- Tuyết Tử không phải hồng nhan tri kỷ của ta, nàng đừng hiểu lầm.
- Tới nước này rồi, chàng còn nói dối ta sao? Không phải hồng nhan tri kỷ, chàng dựa vào cái gì mà đi cứu nàng ta?
- Cái này…
Tiểu Cửu á khẩu không nói được gì.
Hoa Như Ngọc nhìn xuống, bàn tay vuốt cổ Tiểu Cửu, nói:
- Dấu ấn vết son trên cổ của huynh từ đâu mà có? Chắc chắn không phải là ta hôn …
Chứng cứ cũng đã để lại, còn có gì có thể biện bạch ?
Tiểu Cửu cười, xoay lưng sang chỗ khác, chổng mông lên, bất đắc dĩ nói:
- Hoa muội muội, muội lấy roi quất vào mông ta đi! Chỉ cần muội có thể trút giận, quật nát cũng không sao.
- Ai thèm.
Hoa Như Ngọc cuối cùng cũng không có cách nào với tên Tiểu Cửu vô lại này, một chân đá vào mông hắn, khiến hắn ngồi xổm xuống đất, mới sa sầm nét mặt nói:
- Lần sau có ăn vụng, không được phép nói dối ta, dù sao cũng phải để ta biết, chàng thích cái gì, ta còn có thể phòng bị…
- Hoa muội muội, muội lượng thứ cho ta rồi?
Tiểu Cửu ngồi trên đất, ôm mông cười ha ha.
- Chàng là một tên phong lưu, không lượng thứ cho chàng thì làm thế nào? Làm sao cũng không thể buộc chàng nhảy xuống núi.
Hoa Như Ngọc hừ một tiếng, mới đi về phía mọi người, cũng không muốn dạy dỗ Tiểu Cửu nữa.
Tiểu Cửu liếm mặt truy vấn:
- Hoa muội muội, làm gì vậy?
Hoa Như Ngọc quay lại nhìn Tiểu Cửu, thở phì nói:
- Huynh ăn trộm xong rồi, thì mặc kệ người ta sao? Một chút cũng không hiểu được sự quý trọng, không biết phụ nữ là yếu ớt nhất sao? Ta phải đi tìm một bộ y phục tử tế mặc cho Tuyết Tử, để tránh sau này nhiễm bệnh, lại oán trách ta ghen tuông.
Hoa Như Ngọc lấy một bộ y phục dày dặn, mang tới trước mặt Tuyết Tử, đưa cho nàng, lạnh lùng nói:
- Tuyết Tử gió lạnh, muội vừa…vừa làm đàn bà, vẫn nên cẩn thận chút.
- Hả? Hoa đương gia, ta…
Tuyết Tử thấy hổ thẹn trong lòng, cũng không ngờ bị Hoa Như Ngọc giáp mặt vạch trần bí mật trong lòng như vậy.
Tuyết Tử nhìn thoáng qua Hỗ Tam Nương đang kinh ngạc đứng bên cạnh, nhìn lén nhìn Hoa Như Ngọc, cúi đầu, thấp giọng nói:
- Xin lỗi.
- Nàng không cần nói xin lỗi. Người phải nói xin lỗi là tên Tiểu Cửu đáng chết, tên này mới gặp một người là lại có lòng dạ không tốt
Hoa Như Ngọc vừa giúp Tuyết Tử thay đồ, vừa dặn dò:
- Nàng bị thương, lại mới thất thân, tạm thời không nên cử động mới phải.
- Việc tấn nàng ng núi Phượng Hoàng, nàng không cần tham gia nữa, cứ ở trong khu rừng này nghỉ ngơi, tránh có sơ xuất gì, lại phải khiến Tiểu Cửu nhảy núi cứu nàng .
- Nhưng..
Tuyết Tử muốn nói lại thôi.
Dừng lại một lúc lại thở dài nói:
- Cũng được! Ta sẽ không liên lụy tới mọi người nữa, ở đây ta có một loại thuốc, nên để Độc Hoàng tham khảo một chút, binh lính của Thiết Giáp doanh có lẽ nhờ nó mà có thể phục hồi.
Nói xong, lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong túi áo.
Độc Hoàng cũng đi tới, cầm lấy cái bình sứ khẽ ngửi, gật đầu nói:
- Thuốc này có thể làm thành thang thuốc, nhất định có tác dụng lớn.
- Đa tạ Tuyết Tử cô nương.
Hoa Như Ngọc nhận được linh đan diệu dược của Tuyết Tử, cuối cùng cũng nở ra nụ cười, gọi mọi người quay lại sơn động.
Cuối cùng Tuyết Tử liếc mắt thấy hài cốt của Ma Vương bị Ô Nhã giẫm nát, cũng thấy không đành lòng, khẽ bước chân tới, ném hài cốt đó xuống thung lũng.
Nhìn chỗ sâu thẳm trong vách núi tối đen, nỉ non nói:
- Tỷ tỷ, không phải tỷ chết, thì là ta chết, thế này là tỷ được giải thoát sao?
Đám người Hoa Như Ngọc trở lại trong rừng rậm, rồi bàn bạc kỹ hơn kế sách, nói lại một lượt về tình tình xảy ra cho Tiểu Cửu nghe.
Tiểu Cửu rất kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Định Nam Vương sẽ ca người tham chiến, càng không ngờ cử một đại đội quân hơn tám ngàn người.
Hoa Như Ngọc ra lệnh:
- Tiến binh thần tốc, đêm nay chúng ta sẽ hành quân gấp, tranh thủ đuổi tới núi Phượng Hoàng, triển khai một trận đánh trí mạng với đối phương, đánh úp chúng.
Trần Tiểu Cửu xua tay nói:
- Kế này vạn phần không được.
Hoa Như Ngọc tò mò nói:
- Tại sao?