Mắt nhìn mỹ nhân mê man trong tay mình, trong lòng Hỗ Tam nương dâng lên một luồng khí ấm áp, cắn chặt môi, hốc mắt ươn ướt, mỗi tế bào thần kinh trong đầu đều đang co rút vì cảm giác mất đi nhưng đã tìm lại được bảo bối.
Trong nháy mắt, nàng dường như đã được sống lại lần nữa!
Đau khổ đeo bám mình suốt hai mươi năm, không ngờ lại trong khoảnh khắc này, hóa thành hư ảo, cuộc sống suốt hai mươi năm nay, bàng hoàng mà qua, mê man mà qua, thậm chí đã có ý niệm nhắm mắt bỏ cuộc, nhưng lại chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thế này, tất cả phiền não đều tan thành mây khói.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, ánh trăng thanh u chiếu lên người Hỗ Tam nương và Chu Mỵ Nhi, hết sức dịu dàng.
Thời gian một giây qua đi, Hỗ Tam nương đắm chìm trong hạnh phúc hiếm hoi, từ mắt chảy ra nước mắt vui mừng, khóe miệng lộ ra nụ cười như mẹ hiền, yêu thương nhìn cô gái yêu kiều trong tay, cười khúc khích, lẩm bẩm:
- Mỵ Nhi, con nhớ ta là ai không?
Nàng vừa nói chuyện, đôi mắt vừa liếc về hướng Trần Tiểu Cửu một cái, đôi mày nhíu thật sâu, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Tiểu Cửu mơ hồ đoán được điều gì đó, tuy là Hỗ Tam nương tìm thấy con gái vô cùng vui mừng, nhưng chỗ sâu trong lòng lại mang nỗi sầu, không biết nên làm thế nào mới phải đây? Dù cho hắn trí tuệ hơn người, nhưng cũng không biết rốt cuộc nên xử lý mối quan hệ giữa ba người Chu Mỵ Nhi, Hỗ Tam nương và mình thế nào đây.
Nếu nói Hỗ Tam nương và Hoa muội muội còn chỉ là quan hệ mẹ nuôi và con nuôi, nhíu mày một cái liền không tính toán nữa, thế này cũng miễn cưỡng mà thông qua.
Nhưng vấn đề nan giải ngay trước mắt lại là Hỗ Tam nương và Chu Mỵ Nhi, thật sự là hai mẹ con máu mủ ruột thịt! Chẳng lẽ hắn còn có thể tay trái ôm mẹ Hỗ Tam nương, tay phải nắm con gái Chu Mỵ Nhi sao?
Như vậy giữa Hỗ Tam nương và Chu Mỵ Nhi, rốt cuộc là tỷ muội hay là mẹ con?
Cho dù mình có gan to tày trời, không quan tâm lễ pháp thế tục, nhưng hai người Hỗ Tam nương và Chu Mỵ Nhi, lại không có cách nghĩ biến thái thế này.
Trần Tiểu Cửu nghĩ đến đây, không tránh khỏi đau thương ảm đạm!
Ông trời ơi là ông trời, người quả nhiên lại mở một chuyện cười lớn cho Trần Tiểu Cửu ta, nói cái gì người có thể thắng trời, đều là lời nói hàm hồ, dối trá, vô tri!
Lúc này trong lòng hắn đã hiểu, giữa Chu Mỵ Nhi và Hỗ Tam nương, hắn chỉ có thể chọn một người.
Nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay thì đều là thịt của mình, bất kể vứt bỏ người nào, đối với một kẻ có lòng tham không đáy như Trần Tiểu Cửu mà nói, không khác gì lấy dao cắt thịt trên mông hắn, đau đến tận đáy lòng.
Suy tư thật lâu, đau khổ trong lòng không chỗ giải thoát, ngẩng đầu ngóng nhìn, lại phát hiện đôi mắt Hỗ Tam nương như nước mùa thu, khẽ nhấp nháy, nhìn thấy nàng xuất thần, không biết đang nhìn cái gì.
Trần Tiểu Cửu bước lên trước, nắm tay Hỗ Tam nương một cái, miễn cưỡng cười vui nói:
- Mẹ nuôi, chúc mừng người…
- Chúc mừng… chúc mừng cái gì?
Hỗ Tam nương hơi sửng sốt:
- Tiểu Cửu, ngươi biết à?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Chúc mừng người tìm thấy được con gái…
- Ngươi đừng nói!
Hỗ Tam nương hét to một tiếng, ngắt ngang lời Trần Tiểu Cửu định nói, đưa cánh tay nhỏ ra, đánh lung tung lên vòng eo thô kệch của Trần Tiểu Cửu, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, thấp giọng khóc nức nở nói:
- Đều là ngươi không tốt, đều là ngươi không tốt, ngươi không nên dây dưa với ta.
Trần Tiểu Cửu không nhúc nhích, âm thầm than thở sự sắp xếp sai lầm của ông trời!
Hỗ Tam nương phát tiết một lúc mới dừng tay, âu yếm chạm vào Chu Mỵ Nhi đang nằm trong lòng, vô cùng mâu thuẫn, nước mắt bất giác lại chảy xuống, nhất thời tâm thần hoảng loạn, như vạn con kiến vàng bò lung tung trong lòng, thật không thể chấp nhận nổi sự thật vừa vui vừa sầu ngay trước mắt.
Đau đớn khóc một trận, nhìn Chu Mỵ Nhi thật lâu, bỗng nhiên, nàng tùy tay đặt thân thể mềm mại của Chu Mỵ Nhi vào trong lòng Trần Tiểu Cửu, thân hình nhảy lên một phát đã bay ra khỏi vườn hoa, biến mất trong tầm mắt của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu tất nhiên hiểu được đau khổ của Hỗ Tam nương, sợ rằng nàng bị phát điên, làm ra chuyện ngốc gì, liền mặc lại quần áo cho Chu Mỵ Nhi, không còn quan tâm đến chuyện cảm nhận hương thơm từ thân thể mềm mại trong lòng nữa.
Đặt nàng trên hành lang dài, hắn vận Tử Vi đạo công lên, xoay người liền đuổi theo Hỗ Tam nương!
Lỗ tai hắn rất thính, đôi mắt tinh tường, đứng ở nơi cao của núi giả, mơ hồ nhìn thấy nơi xa có một bóng dáng quyến rũ, liền như chuồn chuồn lướt nước mà chạy nhanh qua đó.
Cứ đuổi theo thế này, đã chạy khoảng cách hơn mười dặm.
Lúc Hỗ Tam nương hồn bay phách lạc, hoảng hốt không chọn đường, dọc theo một đường đá lởm chởm chạy về hướng đông nam, khinh công lại rất cao minh, đi như một trận gió, tốc độ cực nhanh.
Trần Tiểu Cửu đáng thương ở phía sau, chật vật đuổi theo, tuy đã vận hết công lực, dùng toàn bộ sức cũng không cách nào đuổi kịp bước chân của Hỗ Tam nương, giương rộng miệng thở hồng hộc, trên trán đã mồ hôi đầm đìa.
Hắn tuy là trong tình trạng kiệt sức nhưng thật sự lo sợ Hỗ Tam nương nghĩ không thông, làm ra chuyện không hay, đó mới thật sự là điều hắn không mong muốn nhất.
- Mẹ nuôi, người chạy chậm chút, ta đuổi không kịp, đợi ta với!
Trần Tiểu Cửu vừa chạy vừa la. Hỗ Tam nương bịt tai không nghe, vẫn dùng sức chạy như trước, từ khóe mắt chảy nước mắt xuống.
Trần Tiểu Cửu thấy mình trình độ có hạn, không đuổi theo nữa, chẳng phải là càng chạy càng xa sao?
Đầu óc chợt lóe sáng, làm ra bộ dạng như bị vấp phải đá mà trượt chân, đồng thời cao giọng hô:
- Ai da, đau quá, mẹ nuôi, cứu mạng, ta bị hủy hoại dung nhan rồi…
Thân hình Hỗ Tam nương dừng lại một chút, lại tiếp tục chạy xa ra nữa.
Không hiệu quả? Mẹ nuôi sao lại tuyệt tình thế này?
Trần Tiểu Cửu ngồi trên đất, thở dài một hơi, cúi đầu lẩm bẩm:
- Tiểu Cửu ơi là Tiểu Cửu, ngươi tưởng ngươi là ai? Trong lòng người ta, vốn không hề có ngươi.
Trong lòng oán hận chính mình vô dụng, hắn dùng nắm đấm hung hăng đánh vào đá, phát ra tiếng vang trầm đục, da trên tay đều rách rồi, máu tươi chảy ra, nhưng hắn cũng không quan tâm nữa.
Đang lúc tự oán hận mình, trong mũi lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, một bóng người mờ ảo, như ngọn gió phiêu diêu đến:
- Ngươi không thành thành thật thật cùng Chu Mỵ Nhi nói chuyện yêu đương đi, sống chết đuổi theo ta làm gì?
Giọng nói mang theo u oán, chính là âm thanh của Hỗ Tam nương.
- Mẹ nuôi, người rốt cuộc cũng chịu quan tâm ta rồi!
Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn, ánh vào trong mắt chính là dung nhan quyến rũ, u oán của Hỗ Tam nương.
Hắn vô cùng vui mừng, liền ôm ngay lấy đùi của nàng, làm nũng nói:
- Mẹ nuôi, người không được đi!
Bàn tay to không quan tâm đến kiêng kị của nam nhân, không chỉ ôm chặt lấy đùi của Hỗ Tam nương mà thân hình cũng cọ xát vào đùi nàng, không ngừng lắc lư.
Hành động này khiến Hỗ Tam nương xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng, cơ thịt trên đùi đều căng cứng cả, thật sợ bàn tay to của Trần Tiểu Cửu giở trò, thuận theo đùi mà sờ lên trên, nếu mà sờ vào chỗ đó, không phải là xong rồi sao?
Nhưng nàng cũng không dám giãy giụa, sợ da thịt dính sát vào nhau, ngược lại còn khiêu khích tâm tư của nàng, nhưng cứ như thế này, từ đùi truyền đến một sức nóng khiến trong lòng nàng âm thầm nổi sóng.
Hỗ Tam nương mấp máy môi, thấp giọng giận dữ nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nhanh chóng buông ta ra, có bướng bỉnh thế nào, ngươi… ngươi cũng không được sờ… sờ và chỗ đó, thật không biết lớn nhỏ gì cả!
Trong lúc nói chuyện, theo cái trượt nhẹ nhàng của bàn tay to, từ chỗ đùi kia truyền đến cảm giác tuyệt vời vừa ngứa ngáy, lại vừa tê tê.
Trong giây lát, một bàn tay to đột nhiên tìm đến phần đùi của nàng, gần sát ngay vị trí háng, nàng lập tức toàn thân run rẩy, đầu óc mê man, trong mơ hồ, hạ bộ co rụt lại thật mạnh, khoái cảm trong nháy mắt đã truyền khắp toàn thân.
Nàng kẹp chặt hai đùi lại, da thịt căng cứng cả lên.