Đan Nhi, Song Nhi đang mải ngắm phong cảnh Hoàng thành.
Trần Tiểu Cửu dặn Khổng Nghi Tần, Thôi Viễn Sơn để ý hai tiểu cô nương, còn mình thì ngồi trên xe ngựa cùng với Độc Hoàng, truy đuổi theo chiếc xe ngựa phía trước mà vừa tự xưng là xe ngựa của Nhị Thế Tổ kia.
- Ngươi quen họ ?
Độc Hoàng chưa từng thấy Tiểu Cửu căng thẳng như vậy, chợt lóe lên ánh mắt quyến rũ, tò mò đánh giá vềgương mặt đang nghĩ ngợi kia của Tiểu Cửu.
- Là…là cố nhân.
Tiểu Cửu ngượng ngùng nói, đôi mắt lại nháy lên nhìn về chiếc xe ngựa phía trước.
Chiếc xe ngựa phía trước đi được năm sau dặm lại vòng, đi tới một con phố sầm uất.
Chỗ náo nhiệt này thật là phồn hoa, ngựa xe qua lại, người tới kẻ lui.
Đến đây, ngựa xe có xa hoa hơn nữa cũng không xông vào được, chiếc xe ngựa tứ mã phía trước kia cũng đành dừng lại trước cửa.
Ngô Thiên Phát vẻ mặt vô cùng lo sợ, vội nhảy xuống xe, quỳ trước cửa xe, nịnh nọt nói:
- Nhị Thế Tổ, mời xuống xe, tiểu nhân dẫn đường cho ngài.
Thật không có khí phách chút nào.
Trần Tiểu Cửu thầm cười lạnh, liền thấy cửa xe mở ra, một công tử ăn mặc sang trọng, cả người đầy vẻ phú quý giẫm lên lưng Ngô Thiên Phát, xuống xe.
Công tử phú quý nhìn phải ngó trái, đôi lông mày tràn đầy sự mong mỏi,một tiếng “hừ” phát ra từ trong mũi.
- Nhị Thế Tổ…đừng…đừng vội, giờ tiểu nhân dẫn ngài đi vào.
Ngô Thiên Phát cúi đầu khom lưng, mang theo nụ cười nịnh nọt, đi trước dẫn đường, đi vào bên trong đám người.
Hơn ba mươi thị vệ trầm mặt, võ trang đầy đủ, theo sát hai bên trái phải của vị phú quý công tử này, điều này khiến dân chúng đang ồn ào náo động có vẻ mơ hồ không hiểu.
- Bà nó.Ngươi mù rồi sao? Mau cút đi.
Một thị vệ nhìn ông lão đó, giơ tay cầm theo một sợi dây thừng.
Bốp.
Ra tay rất nặng.
Sợi dây quật ngay trên mặt ông lão khiến mặt ông đầm đìa vết máu.
Lúc này ông lão cũng khiếp sợ mà tỉnh táo lại, cũng không dám phản kháng, ôm mặt quay đầu chạy đi.
Phú quý công tử này thật sự là Nhị Thế Tổ.
- Đi thôi, chúng ta đi xem cảnh náo nhiệt.
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, kéo tay Độc Hoàng chen vào.
- Đi thì đi, ngươi nắm tay ta làm gì?
Độc Hoàng thoát tục như một nàng tiên, sớm đã bị các lão gia chạy hai bên đường nhìn với ánh mắt tham lam.
Lúc này trước mắt bao người, bị Tiểu Cửu cầm tay, cảm thấy rất khó chịu.
- Mau buông ra, để người ta nhìn thấy, còn ra thể thống gì nữa?
Cảm nhận được sức nóng từ bàn tay Tiểu Cửu truyền tới, Độc Hoàng đỏ mặt, không nỡ quăng tay, trong lòng thầm hy vọng Tiểu Cửu nắm chặt hơn nữa, chứ đừng bỏ đi nhẹ nhàng như vậy.
- Đông người thế này, ta sợ Độc Hoàng tỷ tỷ đi mất.
Lúc này sức chú ý của Tiểu Cửu đều tập trung trên người công tử phú quý kia, theo tiết tấu của Độc Hoàng đương nhiên buông lỏng tay Độc Hoàng, nhìn về dân chúng đứng hai bên đường, chen lấn vào.
- Tiểu Cửu này thật tức chết đi được.
Độc Hoàng tức giận lắc tay, cũng giống như cá bơi trong nước, chen vào đám đông, đi theo sát Tiểu Cửu.
- Nhị Thế Tổ! ngài đừng vội! Đi thêm năm mươi mét nữa, phía trước là nhà của tôi rồi, hiệu thuốc phía trước đó, chính là vợ tôi mở, ờ, không, không phải vợ tôi mở, là tôi mở.., Nhị Thế Tổ ngài yên tâm, lúc này vợ tôi nhất đinh ngồi trong dược đường xem bệnh, ngài muốn xem..thì …ha ha.
Trần Tiểu Cửu luôn giữ khoảng cách chừng 50m với công tử phú quý đó, thấy nụ cười nịnh nọt của Ngô Thiên Phát, nghe những lời đáng khinh, trong lòng thấy sởn da gà.
Xem ra Ngô Thiên Phát thật sự là chó không đổi được tính.
Lại đi thêm năm mươi mét về phía trước, liền nhìn thấy một hiệu thuốc bắc nhỏ, trên tấm bảng không ngờ viết “hiệu thuốc bắc Tiểu Cửu”.
Nét chữ đẹp, rõ ràng là chữ của phụ nữ viết.
Độc Hoàng ngước mắt nhìn tấm biển, bỡn cợt nói với Tiểu Cửu:
- Ngươi tới kinh thành mở hiệu thuốc bắc từ bao giờ vậy? Ta chưa từng nghe thấy.
Tiểu Cửu nhìn tấm biển hiệu, không khỏi ngây người.
Trong lòng lại hiện lên dung nhan quyến rũ đáng thương của Lý Nhạc Thanh, cũng có chút không hiểu nàng ta tại sao lại phải dùng tấm biển viết như thế này.
- Chẳng lẽ ở đây ngươi cũng có tình nhân sao?
Khóe miệng Độc Hoàng mang theo nụ cười bừng tỉnh, nhìn chằm chằm đôi mắt thâm thúy của Tiểu Cửu, dường như nhớ tới nhiệm vụ mà Hoa Như Ngọc giao cho nàng.
Trần Tiểu Cửu không đáp lại lời nói của Độc Hoàng, mắt vẫn luôn nhìn về hiệu thuốc.
Độc Hoàng u oán liếc mắt nhìn Tiểu Cửu, cũng nhìn theo hướng Tiểu Cửu đang nhìn, chỉ là nhìn thoáng qua, đã bị mê hoặc bởi một cô gái đang dựa vào cửa, vô cùng phong tình.
Một mái tóc đen bóng, cao, lộ ra một khuôn mặt trái xoan óng ánh, đôi mắt trong sáng vụt qua, tràn đầy sự mê hoặc.
Trên người mặc một bộ quần áo trắng bó sát người, chín chắn và đẫy đà, đường cong lồi lõm của cơ thể và bộ ngực phá cách vô cùng đáng chú ý, rung lên theo hơi thở.
Nàng nghiêng người dựa vào cửa, cặp mông tròn nhếch lên về phía trước, hơi hở ra cái bụng và cái mông mập mạp, tràn dầy lửa nóng.
Chỉ liếc mắt nhìn qua, là có thể cảm nhận được hơi thở khiến người ta động lòng tràn ngập toàn thân, sự chín chắn và cơ thể đầy đặn mê người của một thiếu phụ khiến người ta xuất hiện một cảm giác hấp dẫn đáng sợ.
Độc Hoàng che miệng, liếc mắt thấy Trần Tiểu Cửu cũng nhìn cơ thể đẫy đà đang dựa vào cửa kia không hề chớp mắt, khóe miệng lại mang theo nụ cười ngọt ngào.
- Tiểu Cửu, nàng ta quả nhiên là tình nhân của ngươi?
Độc Hoàng ấn nhẹ trán Tiểu Cửu, trong sự u oán lại mang theo chút ghen tuông:
- Ta phải nói với Hoa muội muội, trong kinh thành đang giấu một thiếu phụ đẹp mê người như vậy, ngươi cứ đợi mà đấu tranh nội bộ đi. Hoa muội muội sẽ lập tức tới kinh thành ngay.
- Người ta không phải là vợ ta, Độc Hoàng tỷ tỷ đừng linh tinh.
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy Lý Nhạc Thanh đứng ở cửa, trong đầu tràn ngập sự mê muội.
Lý Nhạc Thanh vẫn mê người như vậy, chỉ là bây giờ nàng gầy hơn khi ở Hàng Châu nhiều, nhất thời không nhận ra, nàng đã từng là tiểu thư con nhà giàu, còn bây giờ giơ tay nhấc chân, cực kỳ giống với một cô gái sống những ngày vất vả.
Dân chúng vây xung quanh càng ngày càng đông, đã chật kín cả hiệu thuốc bắc.
Những hàng xóm láng giềng nhìn công tử phú quý và các thị vệ mang theo võ trang rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.
Dường như cũng hiểu, vị công tử phú quý này phần lớn tới hiệu thuốc bắc này là vì bà chủ ở đây – ai mà không biết bà chủ này là Tây Thi hiệu thuốc bắc nổi tiếng ở Kinh thành chứ.
Lý Nhạc Thanh dựa vào cửa, nhếch miệng, nhìn công tử phú quý đang đắm đuối xông vào phía mình, trong lòng liền lộp bộp, có dự cảm không ổn.
Nàng hơi sửng sốt, lắc mình muốn đi vào trong nhà, đóng chặt cửa lại – hôm nay không có ý định mở cửa hàng rồi.
- Khoan đã.
Ngô Thiên Phát rõ ràng là hiểu được ý tứ trong ánh mắt của “Nhị Thế Tổ”, vội vàng kéo Lý Nhạc Thanh ra.
- Ngô Thiên Phát, ngươi làm gì vậy, đừng có đụng vào ta.
Lý Nhạc Thanh dùng sức vung ra, tránh cánh tay của Ngô Thiên Phát, lại muốn quay vào, liền phát hiện cửa đã bị hai thị vệ cường tráng chặn lại.
- Ban ngày ban mặt, các ngươi muốn làm gì?
Lý Nhạc Thanh trợn mắt nhìn, ngực đầy đặn phập phồng, thu hút ánh mắt của mọi người.
Quay đầu lại gắt với Ngô Thiên Phát:
- Ta và ngươi không có bất cứ quan hệ gì, ngươi cứ quấn lấy ta làm cái gì?
- Nhị Thế Tổ, ngài, ngài cảm thấy thế nào?
Ngô Thiên Phát cười vẻ nịnh nọt với công tử phú quý.
Công tử phú quý chảy nước miếng, ánh mắt đã dính chặt trên cơ thể mềm mại mê người của Lý Nhạc Thanh, đâu có nghe thấy Ngô Thiên Phát đang nói gì với y?
Ngô Thiên Phát lại nói với Lý Nhạc Thanh:
- Trong nhà Tiêu công tử có người bị bệnh, muốn nàng tới phủ bắt mạch, nàng thu dọn đồ, lập tức đi cùng Tiêu công tử đi?
Tiêu công tử?
Trần Tiểu Cửu liếc mắt – bất kể ngươi là Tiêu công tử hay là công tử gì, hôm nay đụng phải Tiểu Cửu ta, coi như ngươi đen đủi rồi.
Lý Nhạc Thanh nhíu mày, hung hăng trợn mắt nhìn Ngô Thiên Phát.
Nàng vô cùng lanh lợi, lại không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn thấy được trong ánh mắt đầy sự háo sắc của phú quý công tử đó, rút cuộc có dã tâm như thế nào.
- Ta là một phụ nữ, không biết khám bệnh, chỉ có thể bán chút thảo dược, để ta xem bệnh chẳng phải là kéo dài bệnh của người bệnh sao?
Lý Nhạc Thanh nhìn cũng không thèm nhìn tên phú quý công tử kia, chỉ vào một hiệu thuốc bắc rất to nằm đối diện bên đường, lạnh lùng nói;
- Ngô lang trung ở bên đó rất nổi tiếng, các người có thể đi tìm ông ấy.
Nói dứt lời, liền quay người lại với hai thị vệ đang chặn cửa kia, nói:
- Tránh ra! Dưới chân thiên tử, dựa vào cái gì mà dám chắn cửa của ta?
Lý Nhạc Thanh xuất thân thế gia vọng tộc, khi nổi tính khí của tiểu thư ra, thật vô cùng uy thế, hai thị vệ kia ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới phải.
- Nguyệt Nương, nàng đang nói chuyện với ai vậy?
Ngô Thiên Phát lại xông lên, chỉ vào Lý Nhạc Thanh, giận dữ nói:
- Nếu cô biết thân phận của Tiêu công tử, thì có thể dọa chết cô, còn không mau ngoan ngoãn đi xem bệnh cùng Tiêu công tử?
- Muốn đi ngươi tự đi.
Lý Nhạc Thanh gắt lên, nhổ vào mặt Ngô Thiên Phát.
- Đàn bà thối, không quản nổi cô rồi.
Ngô Thiên Phát vung tay muốn đánh Lý Nhạc Thanh.
Công tử phú quý đá Ngô Thiên Phát sang một bên, tiến tới trước mặt Lý Nhạc Thanh, ngửi mùi hương mê người đó, đắm say nói:
- Tiểu nương tử, đi về phủ xem bệnh cùng ta đi, thực không đám giấu, chính là bổn công tử mắc phải một thứ bệnh, ha ha, một thứ bệnh tương tư vô cùng lợi hại, chỉ có nàng mới có thể chữa khỏi được, tiểu nương tử, đi cùng ta đi, vào phủ, ta bảo đảm nàng sẽ được ăn ngon, mặc đẹp, còn không muốn quay về.
Dứt lời, liền giơ tay kéo lấy tay của Lý Nhạc Thanh.
Lý Nhạc Thanh lùi về phía sau mấy bước, cúi đầu, lạnh mặt nói:
- Tiêu công tử mắc bệnh tương tư, thì đi tới Thanh lâu trị bệnh, ta bất lực.
- Nguyệt nương, nàng đừng có mà không biết xấu hổ.
Ngô Thiên Phát đứng lên, mắng:
- Con mẹ nó trong lòng có phải còn băn khoăn nỗi gì?
- Tiện nhân ngươi không biết xấu hổ, ta nói cho cô biết, Tiêu công tử dậm chân một cái, có thể nghiền chết cô giống như một con kiến, cô còn không ngoan ngoãn theo Tiêu công tử?
- Ngươi! Đồ khốn khiếp.
Lý Nhạc Thanh cuối cùng không chịu được sự làm nhục của Ngô Thiên Phát, vung tay lên, tát một cái rất mạnh vào miệng Ngô Thiên Phát.
Bốp.
Cái tát này vô cùng mạnh, khiến Ngô Thiên Phát đầu óc choáng váng, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi.
Lý Nhạc Thanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt tham lam của Tiêu công tử, lạnh lùng nói:
- Hàng xóm láng giềng đều đang nhìn, trong lòng ngươi giấu dã tâm gì, ta biết rõ, mọi người cũng đều thấy rõ.
- Ta rành mạch nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi là Tiêu quý công tử gì đó, hay là Hoàng thân quốc thích, muốn ta chẩn bệnh, ta không đi, ta không tin là giữa ban ngày ban mặt, ngươi dám cướp người?
Những lời nói sắc bén này rất có lực, liền đánh tỉnh phú quý công tử khỏi sự đắm đuối, tỉnh lại trong ảo mộng, trên mặt còn biểu hiện lên sự tàn ác.