Đám người Hoa Như Ngọc sớm đã báo cho binh lính: sở dĩ Thiết Giáp doanh suốt đêm ra khỏi thành truy bắt Bình Xuyên Kỷ Phu, chỉ vì y không cáo mà biệt, làm nhục thanh danh của Đại Yến, cũng chỉ muốn khuyên giải Bình Xuyên Kỷ Phu mang quân về Đại Yến, đền tội với Hoàng đế Đại Yến, còn Bình Xuyên Kỷ Phu có ý nghĩ xấu trong lòng, không ngờ lại dùng vũ lực phản kháng, vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể tiêu diệt.
Mà Viên Lập thân là giữ thành, khi Thiết Giáp doanh vén hoàng uy, lại cứng nhắc giáo điều, ý đồ ngăn cản đại quân truy kích đại quân Uy quốc.
Kẻ không để ý tới đại nghĩa như vậy, không hề có lòng dạ, chết chưa hết tội.
Các huynh đệ của Thiết Giáp doanh đều là người mình, một năm trải qua bao trận chiến, tuân theo quân lệnh, đương nhiên sẽ dựa theo lời của Hoa Như Ngọc.
Trần Tiểu Cửu cũng không định giải quyết việc này một mình, về tới nơi, lại mang Bình Xuyên Kỷ Phu về Đại Lý tự.
Trong Đại Lý tự Trịnh Bình vừa nhìn thấy người bị đưa tới lại là Bình Xuyên Kỷ Phu, không khỏi giật mình: Trần Tiểu Cửu đây là muốn nghịch thiên, nhị công tử Bình Xuyên Kỷ Phu cũng bị bắt tới.
Nhưng Trịnh Bình đã hoàn toàn đầu phục Trần Tiểu Cửu, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, Trần Tiểu Cửu mưu trí chồng chất, đâu phải mình có thể ngộ được mọi việc chứ.
Khang Thiết vội vàng chạy tới, nói với Hoa Như Ngọc:
- Hoa tướng quân, Viên Trác Kiến Viên tướng quân đã biết tin Viên Lập chết, dẫn theo một đám đại tướng tâm phúc, đang gây rối ở bộ Binh, muốn truy cứu tới cùng, đám người Tiêu thừa tướng cũng theo, tướng quân xem việc này xử lý thế nào.
- Không cần hoảng sợ, cứ làm theo kế hoạch. Viên Trác Kiến là hổ giấy, trở mình không làm ra sóng gió gì. Hoa muội, nàng chỉ cần bá đạo, y sẽ không dám làm gì muội.
Trần Tiểu Cửu không thèm để ý, dặn dò.
Hoa Như Ngọc suy nghĩ một lát, mới nói:
- Viên Trác Kiến dễ đối phó, chỉ là tên cẩu tặc Tiêu thừa tướng không dễ khống chế, sự nhanh mồm nhanh miệng của lão, đâu phải đối tượng ta chống đỡ được, ngoài Tiểu Cửu chàng, ai còn có thể trị được lão.
- Hoa muội muội, nàng cũng biết sự lợi hại của tướng công rồi, ha ha… nhưng, ta không thể, ta phải trừng trị Bình Xuyên Kỷ Phu trước mới được, để phòng trừ xảy ra biến động.
Trần Tiểu Cửu cười, xoa tay nói:
- Hoa muội muội, tuy bây giờ đã là canh ba rồi, nàng vẫn nên gọi tiểu Diệp đại nhân ra khỏi chăn, dựa vào miệng lưỡi của hắn, đủ để chọc tức Tiêu thừa tướng, nếu nàng còn không yên tâm, thì gọi cả tiểu Bạch công tử tới, chỉ cần dựa vào ba người, một Hoàng tử, một Ngự sử đài, một Trấn quốc Đại tướng quân chắc chắn sẽ đứng vững, ai dám chống đối.
- Tiểu Cửu, chàng thật tệ.
Hoa Như Ngọc có được kế sách, cùng Khang Thiết chia thành hai đường tìm tiểu Bạch công tử và tiểu Diệp đại nhân làm chỗ dựa vững chắc.
Trần Tiểu Cửu dặn dò Trịnh Bình đưa Bình Xuyên Kỷ Phu vào mật thất, canh phòng nghiêm ngặt, mới nói với Độc Hoàng:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ có thể phối ra loại thuốc dùng làm liệt dương không, ta cần dùng một chút.
Độc Hoàng vừa nghe, liền biết ý đồ xấu xa của Tiểu Cửu, do dự nói:
- Ta có thể phối chế, chỉ là, thật phải làm như vậy sao, ngươi phải suy nghĩ kỹ, đừng hối hận.
- Hối hận cái gì?
Trần Tiểu Cửu kéo cánh tay Tuyết Tử, từng chữ nói:
- Dám làm càn với người đàn bà của ta, chết không đáng tiếc, để lại cho y một mạng sống, đã là may cho y rồi.
- Tiểu Cửu, huynh…đối với ta thật tốt.
Trong lòng Tuyết Tử cảm động, dịu dàng dựa vào lòng Tiểu Cửu, dùng cái trán ấn vào cằm Tiểu Cửu, giống như là một con mèo làm nũng.
Độc Hoàng gật đầu:
- Vậy bây giờ ta đi tới chỗ Lý Nhạc Thanh chế thuốc, lát nữa quay lại.
Trần Tiểu Cửu dẫn theo quân đoàn Anh Mộc, kéo theo Tuyết Tử đi vào trong lao, Tuyết Tử tò mò nói:
- Tiểu Cửu, chúng ta làm gì vậy?
- Đánh Bình Xuyên Kỷ Phu, đây là tên khốn khiếp, ta không cho y một bài học, sao có thể rửa mối hận trong lòng.
Trần Tiểu Cửu quay đầu nói với quân đoàn Anh Mộc:
- Lát nữa đánh thật mạnh cho ta, chỉ cần dừng để bị gãy gân cốt, cái khác tùy ý.
Anh Mộc vừa nghe phải trừng trị Bình Xuyên Kỷ Phu, không kìm nổi ngứa tay. Phải biết rằng Bình Xuyên Kỷ Phu ở Uy quốc, thân phận tương đương với Nhị hoàng tử, có thể đánh y một trận, trong lòng vui vô cùng.
Trịnh Bình đi trước dẫn đường, nghe thấy mà hết hồn. Tới mật thất, mở mật thất ra, đưa chìa khóa cho Trần Tiểu Cửu, nói:
- Trần đại nhân cứ yên tâm thẩm vấn, ta sẽ đích thân ở ngoài canh giữ cho đại nhân, kẻ không có phận sự, tuyệt không thể xông vào.
Trịnh Bình rất biết trên dưới.
Trần Tiểu Cửu hài lòng gật đầu:
- Lát nữa Độc Hoàng sẽ tới, nhớ cho vào.
Sau đó mở cửa lao, bước vào trong.
Bình Xuyên Kỷ Phu bị Đan Nhi đá một cước, ngất đi, lúc này ngủ trong mật thất ẩm ướt lạnh như băng, vừa mới tỉnh lại.
Y nhìn bốn phía đều là đá và thiết trụ, cũng đoán được đây là phòng giam, trong lòng vừa phẫn nộ, vừa thấy may mắn.
Tức giận là Trần Tiểu Cửu lại dám đối xử với mình như vậy, cũng không sợ ảnh hưởng tới bang giao hai nước Đại Yến và Uy quốc sao? Ta thực quyền là tiểu phiên vương đó.
May mắn là, mình còn sống, điều này chứng tỏ Trần Tiểu Cửu không dám thực sự sát hại mình, dù sao Nội thân vương Thế tử còn đang nằm trong tay mình, vì Tuyết Tử, Trần Tiểu Cửu cũng không dám làm xằng làm bậy.
Bình Xuyên Kỷ Phu đang tính kế thoát thân, chỉ nghe tiếng nhà lao mở ra, Trần Tiểu Cửu, Tuyết tử, dẫn theo năm người đàn ông dữ tợn đi vào.
Bình Xuyên Kỷ Phu sớm đã nghĩ ra đối sách, cũng không để ý tới thân phận tôn quý của mình, phịch một cái quỳ trước mặt Tiểu Cửu, cầu khẩn nói:
- Trần đại nhân, xin tha cho ta một mạng.
Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bình Xuyên Kỷ Phu biết rõ điều này.
Đâu ngờ Trần Tiểu Cửu căn bản không nghe lời thỉnh cầu của y, một chân đá y sang một bên, quát to:
- Đánh cho ta! Đánh cho đến chết.
- Đừng..đừng đánh ta.
Bình Xuyên Kỷ Phu còn chưa nói xong, Anh Mộc cười quái dị, dẫn theo đám người cao to xông lên, vây quanh y đánh một trận đòn hiểm.
Đám người Anh Mộc không có nội lực, nếu không mấy phát đã đánh Bình Xuyên Kỷ Phu tới chết rồi. Nhưng bọn họ vốn chính là đám người lành nghề đánh nhau, trước đây khi làm du côn, có thể đánh người bị đau, lại không làm gãy xương cốt. Giờ phút này lại xuất ra chiêu cũ, nghe lời kêu cứu của Bình Xuyên Kỷ Phu, dường như lại tìm thấy cảm giác từng có trước đây, đánh vô cùng tận lực.
Nếu bàn về đánh đơn lẻ, công phu của Bình Xuyên Kỷ Phu cao hơn một bậc so với Anh Mộc.
Nhưng y đâu dám trả đòn đám người kia như vậy sẽ là chống đối mưa rào với Trần Tiểu Cửu – Thực lực thực sự của tên này ác hơn mình rất nhiều.
Trần Tiểu Cửu kéo tay Tuyết Tử, nhìn đám người Anh Mộc bạo lực với Bình Xuyên Kỷ Phu, hỏi:
- Tuyết Tử, nàng có muốn đá mấy cái, vui lên một chút.
Tuyết Tử lắc đầu, gắt giọng:
- Bảo ta giết người còn được, tra tấn người, ta không có nhẫn tâm như vậy.
- Vậy được! Nàng đứng một bên xem, ta phải đích thân ra trận rồi, ai bảo tiểu tử thối này dám khinh nhờn nàng.
Trần Tiểu Cửu cười một cái, cũng không ép nàng, vén tay áo, đích thân ra trận, vả cho Bình Xuyên Kỷ Phu liên tiếp mười mấy cái tát, cho tới khi y bị Tiểu Cửu làm cho hai má sưng lên như cái đầu heo, mũi chảy máu, mới để đám người Anh Mộc dừng tay.
Bình Xuyên Kỷ Phu đã trúng một chưởng, đầu óc mơ hồ, rối như tơ, nhưng trong lòng y vẫn có chút may mắn, cũng biết Trần Tiểu Cửu không thật sự sát hại tới tâm tư y. Bằng không bị mấy người này đánh lâu như vậy, làm sao có thể không bị gãy xương cốt chứ. Điều này rất rõ ràng, bọn họ là theo sự dặn dò của Trần Tiểu Cửu, không dám làm hại mình.
Y tựa vào góc tường, thở hổn hển, lau máu trên miệng, mới lại tiếp tục cầu xin tha thứ:
- Trần đại nhân, là ta có mắt không tròng đường đột giai nhân, là ta hành vi không ngay thẳng, chọc vào người đàn bà của đại nhân, là ta uống rượu vô đức, nghiệp chướng nặng nề, xin Trần đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một con đường sống.
- Ngươi cũng biết ngươi nghiệp chướng nặng nề.
Trần Tiểu Cửu bước đi thong thả, sáng ngời trước mặt Bình Xuyên Kỷ Phu, kéo Tuyết Tử vào trong lòng, căm tức, từng chữ một nói:
- Người phụ nữ của ta, ngươi cũng dám động vào.
Ánh mắt sắc bén nhìn lại, chỉ khiến Bình Xuyên Kỷ Phu toàn thân run rẩy, vội cầu xin nói:
- Lúc đó ta uống say, thần trí không tỉnh, làm ra việc sai lầm, xin Trần đại nhân tha thứ.
Nói xong, vẫn quỳ xin tha thứ, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Anh Mộc lạnh lùng hư một tiếng:
- Tên đớn hèn.
Trần Tiểu Cửu cười lạnh trong lòng: Tên khốn này thế nhưng một chút cũng không mềm mỏng…
Trận giao chiến đêm đó khi biết không thể chết yên ổn, Bình Xuyên Kỷ Phu chỉ huy tinh binh đánh bạc với tính mạng, ác đấu với mình, điều này chứng tỏ y căn bản không phải là một kẻ đớn hèn. Còn bây giờ sở sĩ Bình Xuyên Kỷ Phu trở nên mềm mỏng như vậy, không phải vì y nhìn rõ mình không thể giết y, mới thuận theo quỳ xuống xin tha thứ. Trong lòng có khát vọng lớn, mới có thể làm ra hành động chịu khuất nhục như vậy.
Hừ…như vậy càng tốt, ngươi há chẳng phải dễ dàng.
Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt như đầu heo của Bình Xuyên Kỷ Phu, oán hận nói:
- Tiểu Phiên vương, ta và ngươi trước đây không thù không oán, nhưng không ngờ ngươi dám nhúng chàm người phụ nữ của ta, ngươi khiến ta không thể không tức giận, dẫn binh truy sát ngươi, còn không phải tự ngươi tìm tới.
- Nhưng bây giờ bắt ngươi vào tay rồi, lại không biết nên xử lý ngươi thế nào, ngươi nói ta giết ngươi tốt hơn hay là thả ngươi tốt hơn.
Bình Xuyên Kỷ Phu phối hợp nói:
- Đương nhiên, là thả ta rồi, ta nhất định sẽ sửa sai, tuyệt sẽ không có nửa phần mơ màng tới Nội thân vương Tuyết tử.
Tuyết Tử hừ một tiếng:
- Đàn ông nhà Bình Xuyên các ngươi, người nào nói mà giữ lời chứ.
Bình Xuyên Kỷ Phu nói:
- Ta..ta thề.
- Thề cái rắm.
Trần Tiểu Cửu cắt ngang lời thề của Bình Xuyên Kỷ Phu, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn sống, cũng rất dễ, chỉ cần ngươi giao đệ đệ của Tuyết Tử, Nội thân vương Thế tử không thương tích cho ta, ta đương nhiên sẽ thả người không một vết thương, nếu không, đừng trách ta xuống tay vô tình.
- Nội thân vương Thế tử.
Bình Xuyên Kỷ Phu cười lạnh:
- Ngươi cho ta là ngốc sao, nếu ta thật sự thả Nội thân vương Thế tử, ngươi còn để ta sống sao?
Tuyết Tử vừa nghe, vội vàng thất sắc, vội nói:
- Đánh, đánh thật mạnh cho ta.
Trong lòng Anh Mộc sớm đã coi Tuyết Tử là đại tẩu rồi, đâu dám chậm trễ hành động.
Bình Xuyên Kỷ Phu kiên cường vô cùng, cắn răng nói:
- Các ngươi đánh chết ta, ta cũng sẽ không nói, trừ phi các ngươi có thể cho ta điều kiện động lòng.
- Dừng tay.
Trần Tiểu Cửu nghe câu nói này của Bình Xuyên Kỷ Phu, cũng biết cơ hội đã tới, sai Anh Mộc ngừng tay, đi tới trước mặt y, thần bí cười nói:
- Tiểu Phiên vương, điều kiện khiến ngươi động tâm, ha ha.., ta có một chủ ý, bảo đảm ngươi nghe xong, tâm thần sẽ chấn động.
- À, chủ ý gì, nói ra nghe xem.
Bình Xuyên Kỷ Phu tuy bị đánh tới mặt mũi bầm dập, nhưng miệng vẫn hiện ra nụ cười “thắng lợi” độc ác.