Một trận mưa máu này, khiến tất cả mọi người kinh hãi, đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, trong mắt lộ ra hoặc là sự vui mừng, hoặc là sự tán thưởng, hoặc là sự sợ hãi.
Một đường kiếm lóe lên đầy mị ảnh và thanh quang sản sinh ra, như một tia chớp làm chói mắt.
Trần Tiểu Cửu lặn vào trong nước, lẳng lặng nhìn Hiên Viên kiếm, vẫn không hiểu được sự rung động của mạch kiếm khí vừa rồi, ngay cả hắn cũng bất ngờ trước cái uy của Hiên Viên kiếm, không ngờ lợi hại như vậy.
Chẳng lẽ, trong giấc ngủ bao ngày, công lực tiến bộ không ít sao? Nhìn cái chân gãy kia, thoáng như trong mộng…
Trầm mặc một lúc, mới phát hiện ánh mắt mọi người đang theo dõi hắn, dường như là nhìn thấy một quái vật giết chóc, hắn khua thanh kiếm, cuồn cuộn nổi lên cành hoa, quát:
- Nhìn cái gì? Còn không mau hấp cá chép?
Đám người Anh Mộc cuối cùng cũng tỉnh lại, một trăm người vây thành vòng tròn, Bành Thông lặn xuống nước, ưu thế trong không trung của Trần Tiểu Cửu hình thành một thiên la địa võng, một con chim cũng chạy đằng trời.
Đám người Anh Mộc giết người đỏ mắt, có uy thế khí phách của Trần Tiểu Cửu, giết người càng dễ dàng hơn.
Phù….
Trùy thích trong tay ra ra vào vào, một tia máu từ từ phun ra, cùng với tiếng hô vô lực, một lũ vong hồn cuối cùng thoát khỏi cơ thể tội lỗi, lượn lờ tiêu tan theo gió.
Thỉnh thoảng có người có võ công cao cường nhảy lên, muốn chạy trốn khỏi không trung.
Hiên Viên kiếm của Trần Tiểu Cửu vừa xuất ra, thanh mang lóe ra, khí lực mạnh mẽ sing long hoạt hổ trước đó, hóa thành một trận mưa máu, ngay cả tay chân cũng không phân rõ.
Có lưới khổng lồ và trùy thích, diễn biến trận đánh hoàn toàn nghiêng về một phía.
Trần Tiểu Cửu trơ mắt nhìn hơn hai trăm người chết đi, thời khắc sắp chết là lúc ánh mắt đáng thương chạm vào trái tim trắc ẩn của hắn.
Nhưng hắn biết, đám tên cặn bã này đã bất trị, không biết có thể vì Long Đại làm ra những chuyện táng tận lương tâm gì nữa. Hơn nữa, những người này mãi không chịu sửa, lần này tha cho chúng, cũng không thể khiến chúng thay da đổi thịt, làm người lại.
Chỉ có giết chết mới là kết thúc.
Hắn nhắm mắt lại, hít thở sâu, đôi mắt không nhìn về phía giết chóc kia.
Dần dần, tiếng kêu càng ngày càng yếu, tiếng trùy đâm vào thịt, cũng không thể nghe thấy nữa, bên tai lại truyền tới tiếng thở dốc kích động của Anh Mộc:
- Cửu ca, giết sạch rồi, toàn bộ giết sạch rồi.
Trần Tiểu Cửu mở to mắt, nhìn nước sông đỏ ngàu, ngửi mùi máu tanh, mỉm cười:
- Giết một mạng người, xây bảy tòa tháp, các ngươi không phải tự trách, bách tính Hàng Châu tự hào vì các ngươi.
Anh Mộc dò hỏi:
- Thi thể này làm thế nào? Nếu bị quan phủ phát hiện ra, chẳng phải là sẽ thành chuyện lớn sao?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, cười nói:
- Biết thì đã làm sao? Hoàng Hà mờ mịt, chết không có đối chứng, trong lòng biết rõ, cũng bất đắc dĩ, huống hồ, giết họ, Chung đại nhân có lẽ sẽ vui vô cùng! Sao có thể truy cứu trách nhiệm của chúng ta chứ?
Anh Mộc dẫn các huynh đệ lên thuyền, vắt nước sông nói:
- Cửu ca, bên phía Long Đại rút cuộc xử lý thế nào?
Trần Tiểu Cửu ngơ ngác nói:
- Một không làm, hai không nghỉ! Bên cạnh Long Đại bây giờ không có mấy người bảo vệ y, chúng ta bây giờ lặng lẽ tiến vào, giết y, hoàn thành một mẻ lưới bắt hết huynh đệ Long thị.
Anh Mộc nghe vậy, vẻ mặt tỏ ra hào hứng, kêu lên:
- Cửu ca, có tổ năm người Anh Mộc ta là đủ rồi.
Trần Tiểu Cửu gật đầu, dặn toàn bộ đám người Bành Thông hộ tống hơn năm mươi chiếc thuyền đi ra, còn mình lại cùng với tổ năm người Anh Mộc, lên thuyền nhỏ, lặng lẽ lén lên bến tàu của Long Đại.
Vừa mới lên bờ, Trần Tiểu Cửu liền ngửi thấy một mùi hương khác lạ.
Trên bên tàu yên tĩnh không tiếng động, không ai tuần tra canh gác, cái này bình thường luôn đi với Long Đại, canh gác nghiêm ngặt, hoàn toàn khác biệt.
Đang lúc do dự, đã thấy Anh Mộc nói:
- Cửu ca, huynh xem, có người bị giết rồi.
Trần Tiểu Cửu quay người lại nhìn, lại thấy một người đàn ông mở to mắt nhìn, há miệng, dường như muốn hô lên, nhưng không có dấu hiệu thành công, liền bị cắt yết hầu.
Sau đó, đám người Cao Cung cũng phát hiện ra rất nhiều thi thể sợ hãi.
Ai làm?
Trần Tiểu Cửu không khỏi mở to mắt, suy nghĩ rất lâu cũng không có lời giải, chợt nghe thấy trong tòa nhà tối đen trên bến tàu phát ra những tiếng hô cực kỳ bi thảm.
Có chuyện rồi!
Trần Tiểu Cửu nhíu mày, như con báo điên cuồng vồ vào trong, Anh Mộc người không binh khí lại chịu sự giáo huấn nghiêm khắc của La Đồng, một người công phu, không có địch thủ.
Khi Trần Tiểu Cửu bay qua căn nhà, đứng ở chính giữa cửa, dừng lại rồi lại bước đi.
Gió nhẹ khẽ thổi, ngọn cây khẽ lay động, không có tiếng ve kêu.
Bốn phía đều yên tĩnh.
Trần Tiểu Cửu người cong như cung, lăng yên không một tiếng động.
Một cảm xúc tối tăm, lặng yên, bất an, mơ hồ cảm thấy cánh cửa kia có một sự sát khí dày đặc, ngưng tụ bên trong.
Dường như có vô số ánh mắt quỷ đang nhìn hắn, vô sô âm hồn hư ảo đang chìm nổi phiêu đãng.
Trần Tiểu Cửu chợt cảm thấy lạnh như băng, dựng tóc gáy.
Sát khí!
Một cỗ đặc sát khí, thản nhiên truyền ra.
Chợt, năm bóng đen như con báo, lặng yên không một tiếng động, lại di chuyển như gió, nhanh chóng ra khỏi cánh cửa hắc ám.
Một người cầm đầu, hai tay cầm hai thanh đao sắc bén, âm hồn như bổ tới phía Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu có thể thấy mọi vật, lắc mình một cái.
Một đao của hắc y kia thất bại, lại phát ra tiếng cười quái dị, mở to mồm, phun ra một chùm tóc đen sắc bén, tóc đen rất nhỏ dài, giống như là sợi chỉ.
Dưới ánh trăng u ám, bắn ra bốn phía, hình thành một hình cung, bao phủ khắp nơi, bắn về phía Trần Tiểu Cửu.
Thật âm hiểm.
Trần Tiểu Cửu thấy nhiều phong châm như lông trâu, không khỏi nhíu mày, hắn nếu né tránh rất dễ, nhưng phía sau lại có năm người bọn Anh Mộc, mình né được, nhưng đám người Anh Mộc sẽ gặp nạn.
Thời khắc quan trọng, linh cơ vừa động, hai tay giang ra, quần áo động, hàm chứa kinh khí, bay về phía trước, bao lấy tất cả phong châm.
Phù….
Dù vậy, vẫn có thể cảm nhận được mấy cái phong châm xuyên qua quần áo, đâm vào đùi.
Một cảm giác đau thấu xương.
Thái độ hung dữ của Trần Tiểu Cửu, sát khí tăng lên, Hiên Viên kiếm bên hông phát ánh sáng kỳ dị, phá không mà ra.
Thanh kiếm bên người nhảy lên, rống gầm, múa may, ánh sáng chói mắt như dòng nước chảy xiết, lưu điện xuyên qua, tiếng xé gió lợi hại, giống lên như tiếng oan hồn khát máu trong địa ngục.
Hiên Viên vừa ra, ai cùng tranh phòng ?
Trong bóng đêm, truyền tới tiếng leng keng của kim loại va chạm nhau.
Lập tức, một dòng máu nóng phun ra, nhuộm đỏ ngực của Trần Tiểu Cửu, bóng dáng giảo hoạt của binh sĩ kia, cứ như vậy bị Hiên Viên kiếm chém lại hai đoạn.
Theo sát người áo đen thứ hai, đã bị Hiên Viên kiếm lan tới, một cánh tay ném về bóng đêm, Trần Tiểu Cửu sát khí đùng đùng, trở kiếm.
Lại là một tiếng hét thảm, người thứ hai đã chết.
Ngay sau đó ba người phía sau bay ra không dám phản kháng, phân ra ba hướng, phấp phới như lông hồng, chạy thoát chết.
Trần Tiểu Cửu vừa khẽ động, cảm thấy chỗ đùi, có sự đau đớn, trong lòng biết trên phong châm kia có kịch độc, trong lòng hắn rất hận, mắt nhắm chuẩn một bóng đen.
Tây nâng, kiếm rơi.
Một đầu người, trơn rơi xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, năm người Anh Mộc đã phản ứng lại, năm người cùng đồng tâm hiệp lực “cửu thiên thần chủy”, lần nữa phát uy.
Cao Cung lại lần nữa bắn người này lên không, mang theo tốc độ không gì sánh kịp và xung lượng rất mạnh, đánh tới phía người áo đen.
Răng rắc…
Người kia hoàn toàn không ngờ còn có một chưởng trí mạng.
Xương sống, xương sườn, xương ngực, đều gãy, không thể không chết.
Chỉ còn lại người áo đen cuối cùng.
Trần Tiểu Cửu quay người, theo sát, thân thể có chút chết lặng, không ngờ không có cách nào đuổi theo người áo đen đang hốt hoảng kia.
Tên khốn kiếp nhà ngươi!.
Chẳng lẽ người áo đen này có thể trở thành người may mắn duy nhất sao?
Đang suy nghĩ, một tiếng trầm mị, thản nhiên vang lên, như âm hồn, giống như ma nữ ngâm nga, mang theo tiếng du dương trống trải, bao phủ mọi sinh linh trong bóng đêm.
Trong đầu Trần Tiểu Cửu lại chợt lóe lên, có chút mê muội, sau đó tử kim nở rộ, hắn lại hồi phục lại trạng thái như thường.
Lại nhìn về phía người áo đen, đã ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất.
Trần Tiểu Cửu động người, giơ kiếm lên.
Phía trên ngọn cây, bồng bềnh rơi xuống một đầu nhọn màu trắng tinh, thanh u như lan, tĩnh mịch như tiên, ngón tay chảo một cái, một cầm huyền cắt cổ người áo đen.
Bàn tay nhỏ bé kéo một chút, một cái đầu người càu nhàu, phân ra khỏi cơ thể, máu tươi từ lồng ngực ồ ồ chảy ra.
Nàng thu đàn lại, lại không để lại dấu tích.
Y Đằng Tuyết Tử?
Trần Tiểu Cửu không rõ, đi lên phía trước nghi vấn nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, sao nàng lại ở đây?
Y Đằng Tuyết Tử coi như không có chuyện gì, thản nhiên cười làm nũng với Trần Tiểu Cửu:
- Nếu ta không đến, ngươi e là đã gặp họa rồi?
Trần Tiểu Cửu nhíu mày nói:
- Sao Tuyết Tử tiểu thư lại nói vậy?
Y Đằng Tuyết Tử nhíu mày nói:
- Bọn họ đều là đồ đệ của Ma Vương.
Dừng lại chút nói:
- Nếu người này còn sống trở về, mật báo, e là rất nhanh ngươi phải đề phòng ngày đêm.
Ma Vương, lại là Ma Vương?
Trần Tiểu Cửu nhớ tới sự lợi hại của người áo đen này, không khỏi sợ, lại do dự nói:
- Ma Vương sao lại phải cử người ám sát người của Long Đại?
Suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra được điêm mấu chốt trong đó.
Y Đằng Tuyết Tử cười với Trần Tiểu Cửu, truy vấn nói:
- Nhưng ta lại không rõ, Ma Vương phái người ám sát người của Long Đại, thì có liên quan gì tới ngươi?
Nàng lộ ra ánh mắt quyến rũ, nhích lại gần Trần Tiểu Cửu, đi vòng quanh hắn, giật mũi, tiếp cận gần ngực hắn, nghe nghe bỡn cợt nói:
- Xem ra đêm nay ngươi làm một chuyện lớn à. Mùi máu, rất đậm đặc.
- So với Tuyết Tử tiểu thư, đây không bằng sợi lông- không đáng nhắc tới.
Trần Tiểu Cửu thở phào một cái, dặn dò nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, việc đêm nay, nhất định đừng truyền ra ngoài, nếu không, nàng hại mạng ta rồi.
Y Đằng Tuyết Tử che miệng cười, khanh khách nói:
- Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Nếu ngươi bị hại tính mạng, ta còn không đau lòng chết mất sao?
Sóng mắt lưu chuyển, hàm chứa sự quyến rũ, nhìn Trần Tiểu Cửu, mặt đỏ ửng, môi chúm chím, thở nhè nhẹ, thực hấp dẫn.