Trần Tiểu Cửu thấy Nhị tiểu thư động chân động tay với mình, chỉ cười ha hả trốn tránh, đang trong giây phút hòa thuận vui vẻ, một giọng nói quen thuộc truyền tới, thiếu chút nữa dọa hắn tè ra quần! Trần Tiểu Cửu chột dạ quay đầu lại nhìn, dáng người xinh đẹp của Tuệ Nương rõ ràng đang hiện ra trước mắt.
Dưới thân Tuệ Nương mặc một chiếc váy chất bông màu xanh biếc, thân trên mặc một chiếc áo bào màu trắng bằng sa tanh, trên tay áo có một đường vải nhỏ màu xanh, xanh và trắng xen lẫn thấp thoáng, thật rất có phong vị, đồ trang sức dùng tới cũng không phải đúng nghĩa đồ trang sức, chỉ là một chiếc lược được cài lệch trên mái tóc, làm vẻ xinh đẹp được tăng lên bội phần.
Trần Tiểu Cửu tấm tắc tán thưởng, nhanh nhẹn đi tới. Nhìn quần áo của nàng dù không hoa lệ, nhưng toàn thân toát ra phong thái khoan khoái nhẹ nhàng và rất thời trang. Không hổ có một người thợ may sáng ý. Hắn cười ngây ngô, trên gương mặt ẩn giấu một phần chột dạ và áy náy:
- Tuệ Nương, sao nàng lại tới đây?
Tuệ Nương vẻ mặt u sầu, chỉ lườm hắn một cái, không để ý tới vẻ ân cần thiếu tự tin của hắn, lập tức đi về phía Chu Mỵ Nhi, đổi lại gương mặt xinh đẹp nở nụ cười cứng nhắc:
- Nhị tiểu thư, nàng chừng nào trở về? Trên đường xóc nảy, thật là vất vả cho nàng rồi!
Khóe miệng Trần Tiểu Cửu khẽ nhếch lên, Tuệ Nương không tới hỏi thăm gì hắn, làm hắn có cảm giác buồn bã, đùa giỡn với mỹ nữ, bị nàng bắt gặp tại trận, nhưng phải làm thế nào mới tốt. Vừa muốn đuổi theo lấy lòng nàng, lại nghe thấy Tuệ Nương và Nhị tiểu thư chào hỏi, không khỏi ngẩn người ngây ngốc, hóa ra nàng với Nhị tiểu thư vốn là chỗ quen biết sao? Đột nhiên hắn vỗ đầu thầm trách mình hồ đồ rồi, bọn họ có hai cửa hàng, một cửa hàng bán tơ sợi vải vóc, một cửa hàng bán vật phẩm trang sức quần áo, làm sao có thể không quen?
Nhị tiểu thư thấy Tuệ Nương đi tới, vội vàng hỏi thăm:
- Tuệ Nương muội đến đây, ta chính là đang mệt chết đây, xa nhà lúc này, khiến ta mệt rất nhiều, tuy nhiên cũng không cách nào làm khác được, ai bảo ta sinh ra ở Chu gia chứ!
Nhị tiểu thư sửa sang lại trang phục, khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có. Giơ tay nhấc chân, thản nhiên lại cao ngạo, rất có hương vị của kẻ từ trên cao nhìn xuống.
Mắt phượng chăm chú nhìn Tuệ Nương, thấy một thân ăn mặc theo trào lưu thời thượng, khẽ mỉm cười đáng yêu, khiến trước mắt nàng ngời sáng, trong lòng âm thầm gật đầu, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ:
- Tuệ Nương muội, tay nghề và thiết kế của muội ngày càng tốt hơn, tỷ tỷ ta cũng them muốn đó.
Tuệ Nương phẩy nhẹ sợi tóc, toàn thân ngập trong khí chất thời thượng, càng toát ra vẻ thanh lịch thoát tục, cười khanh khách nói:
- Nhị tiểu thư nói đùa rồi, muội chỉ là một cây cỏ nhỏ ven đường, Nhị tiểu thư là một đóa hồng xuất trần bất nhiễm, muội sao có thể sánh kịp!
Trần Tiểu Cửu nghe được rất thú vị, tiến lên ngượng ngùng nói:
- Cỏ nhỏ nhẹ nhàng khoan khoái, hoa hồng kiều diễm, chỉ cần đất đó phì nhiêu, sinh mạng tuyệt vời đều có thể nở hoa.
- Phi! Một tên ngốc!
Nhị tiểu thư và Tuệ Nương nghe lời ấy, cả hai đồng thanh phỉ nhổ, trong mắt không hẹn mà cùng ánh lên những tia khinh miệt.
Hai đại mỹ nữ này chẳng lẽ trong lòng quá thông minh sắc sảo? Không ngờ phối hợp ăn ý nhịp nhàng đến vậy! Hắn bất giác thấy chẳng còn thú vị, nghĩ hay làm chính sự quan trọng hơn, bước tới bên Anh Mộc xem xét thành quả. Dân chúng thấy Vương đại đầu đã bị quân đoàn Anh Mộc chế phục, vỗ tay tỏ ý vui mừng. Lúc này bọn họ đều đã giải tán, chạy tới quảng trường náo nhiệt xem chém Long Nhị.
Trần Tiểu Cửu liếc mắt nhìn Vương đại đầu, thấy mặt gã nhuốm đầy máu tươi, chiếc răng cửa khô vàng đã biến mất vinh quang trong trận đấu, phiền muộn ngập tràn trong ánh mắt của gã, đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạch bệ vệ hồi nào. Vẻ mặt của gã lúc này đáng thương, nước mắt chảy ra. Gã ngồi dưới đất không thể cử động, nghĩ tới chân đã bị các huynh đệ đánh gãy.
Vương đại đầu nức nở nói với Anh Mộc:
- Vương đại đầu ta phục rồi, ta là đồ bại hoại, là gấu chó, là đồ đê tiện. Đại ca, ngươi tha cho ta, từ nay về sau ta cam đoan biến mất khỏi thành Nam này, tuyệt không dám làm điều xằng bậy nữa. Nếu nói dối, thiên lôi đánh xuống đầu ta!
Trong lòng gã cũng hiểu rõ, hiện giờ là lúc Chung tri phủ đang lập uy danh, lúc này bị đưa vào đại lao, nhất định gặp phải tai ương chịu hình pháp nghiêm khắc, ngay cả Long Nhị thế lực cường thịnh như vậy cũng bị chém đầu, huống chi con tép nhỏ bé như gã sẽ thế nào?
Trần Tiểu Cửu buồn bực thấy gã đối với Nhị tiểu thư cũng dám động tay động chân, thấy bộ dạng uất ức của gã, tức giận trào dâng, tiến lên đá một cước vào hai má của gã, mắng:
- Ngươi nếu có khí phách, là người đàn ông dám làm dám chịu, ta lại muốn thả ngươi, ngươi lúc này ngươi lại co lại với bộ dạng này, không bằng heo chó, ngươi chờ vào đại lao đi!
Vương đại đầu nghe Trần Tiểu Cửu nói tuyệt tình, suýt nữa hôn mê bất tỉnh, vẫn đang gào khóc, Củi khô nghe được lời buồn bực của Trần Tiểu Cửu, nhặt một miếng vải rách ra sức nhét vào miệng của gã.
Trần Tiểu Cửu nói với Anh Mộc và Củi khố:
- Vương đại đầu trong lúc vô ý đụng phải chúng ta, đây chính là cơ hội khó có được lần thứ hai, hiện tại đội ngũ của chúng ta đã hợp lại làm một, càng phải lớn mạnh hơn, chỉ có điều đôi bên còn thiếu một chút chia sẻ và tin tưởng. Gặp đúng lúc này là cơ hội gia tăng thêm tình nghĩa huynh đệ và sự tin tưởng lẫn nhau!
- Cửu ca, ý của huynh là…?
Anh Mộc thắc mắc hỏi.
- Một mẻ bắt gọn!
Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
- Đem đám ung nhọt này tới cho quan phủ, xem như giúp Chung đại nhân trừ ác dương thiện.
Trần Tiểu Cửu lại nói tiếp:
- Trong đám người này tìm ra vài kẻ nhát gan sợ phiền phức, từ bọn họ thăm dò xem thủ hạ của Vương đại đầu đưa chúng thu nhập vào đội ngũ của chúng ta; nếu một mực không hàng, ta sẽ dùng vũ lực bắt bọn chúng phải khuất phục, đánh tới khi bọn chúng không phân rõ Đông Tây Nam Bắc mới thôi!
Củi khô do dự nói:
- Lúc này quả là cơ hội tốt để tiêu diệt Vương đại đầu, chỉ có điều chúng ta gióng trống khua chiêng đi đánh, bên phía Chung đại nhân có thể có chút khó xử không?
Trần Tiểu Cửu vỗ vào bả vai gầy gò của Củi khô nói:
- các ngươi không cần lo lắng, bên phía Chung đại nhân ta sẽ giải thích. Còn nữa, chỉ cần các ngươi đem Vương đại đầu tới cho ông ta, chính là đưa cho ông ta công trạng lớn nhất rồi, là hành động dệt gấm cho con đường công danh của ông ta, sao có thể nói là khó xử. Nhưng các ngươi thế nào cũng phải ghi nhớ, bất kể thế nào, cho dù đánh bọn chúng tàn phế cũng không sao, nhất định không thể để xảy ra việc chết người, bằng không ta không thể bảo đảm cho các ngươi!
Anh Mộc và Củi khô đều đồng ý. Trần Tiểu Cửu nhìn hai người, lời nói đầy ẩn ý:
- Một hảo hán của ba bàng, một người nắm lấy ba cái cọc, đám năm người Anh Mộc có thêm Củi khô gia nhập như hổ mọc thêm cánh. Củi khô có thêm sự hợp sức của Anh Mộc lại tràn đầy sức sống, thông qua cuộc chiến này, sẽ nhìn ra được manh mối.
Anh Mộc và Củi khô nhìn nhau, biểu lộ sự đồng ý. Trần Tiểu Cửu hai tay khoát lên vai hai người, khuôn mặt nở nụ cười, dịu dàng nói:
- Hai người các ngươi một văn một võ, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau, đoàn kết nhất trí, ngày sau chúng ta nhất định có thể đem thằng nhãi Long Đại diệt trừ, thống nhất thế lực ngầm ở Hàng Châu. Đến lúc đó, ban ngày do quan phủ định đoạt, đêm tối, hừ… đó là do huynh đệ chúng ta quyết rồi.
Hai người nghe được lời này nhiệt huyết sôi trào, ôm lấy cánh tay nhau, Anh Mộc nói lời thề son sắt:
- Cửu ca yên tâm, trải qua cuộc chiến này, ta với Củi khô chính là huynh đệ sinh tử, nhất định hỗ trợ lẫn nhau, tuyệt không nói hai lời!
Củi khô cũng theo đó vẻ mặt kiên nghị nói:
- Ta cùng ý nghĩ với Anh Mộc!
- Có hai người phối hợp chặt chẽ, sao phải lo việc lớn không thành?
Trần Tiểu Cửu thật rất cao hứng, lập tức cùng hai người cẩn thận tìm cách một phen. Quân chia làm hai đường, Củi khô áp giải đám người Vương đại đầu về báo quan, Anh Mộc mang theo hai tên tù binh đi điều tra thủ hạ của Vương đại đầu.
Trần Tiểu Cửu đang đắc ý , Anh Mộc lại xoay người lại thần bí nói:
- Cửu ca, huynh cũng biết, tên khốn kiếp Thôi gia là Thôi Châu Bình đã đưa đồ sính lễ tới đòi cưới tỷ tỷ ta, huynh nói phải làm sao bây giờ?
Trần Tiểu Cửu vừa nghe, trong lòng thật kinh ngạc. Thằng nhãi Thôi Châu Bình này xuống tay thật quá nhanh rồi. Thật thủ đoạn rất gọn gàng, dứt khoát, quyết đoán. Đang trầm tư suy nghĩ, Anh Mộc lại ngơ ngác đưa tay lắc cánh tay hắn:
- Không bằng bây giờ ta đem người đi tìm Thôi Châu Bình nói chuyện rõ ràng?
Trần Tiểu Cửu khoát tay chặn lại:
- Lúc này là lúc quân đoàn Anh Mộc phát triển lớn mạnh, phải lấy mục tiêu quét dọn Long Đại làm chính, tuyệt đối không thể gây quá nhiều thù hằn, khiến hai mặt đều là thù địch. Còn nữa, Thôi gia ở đây thâm căn cố đế, tuy rằng đang từ từ suy vong, nhưng vẫn là nhà cao cửa rộng, há có thể khinh thị sao?
Anh Mộc vò đầu nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Ai… đều là do cha ta hồ đồ, cuối cùng vẫn phải gả tỷ tỷ ta cho tên Thôi Châu Bình khốn kiếp đáng ghét đó!
Trần Tiểu Cửu cười lanh nói:
- Việc này trước tiên ngươi không cần nhúng tay vào, Cửu ca ta tự có biện pháp. Thôi Châu Bình tuy rằng thanh danh truyền xa, ta cũng sẽ giết hắn thảm bại không thể chịu được, thanh danh sẽ mất hết!
Anh Mộc đáp ứng một tiếng, mang theo các huynh đệ hướng phía thành Nam mở cuộc đại càn quét.
Hắn thở dài một tiếng, trở lại liếc mắt nhìn Tuệ Nương khí chất xuất chúng một cái, trong lòng một dòng nước ấm chảy qua, cô gái nhỏ này có “tiền đạo” xuất chúng thế này, bảo ta nên bảo vệ cô thế nào?
Tuệ Nương và Nhị tiểu thư cười đùa với nhau một hồi, lấy cớ đi coi thương thế của Lưu Tứ, liền rời đi.
Tuệ Nương mắt thấy Trần Tiểu Cửu ở bên cạnh vẻ mặt tà ác nhìn lén nàng, vẻ mặt mang đầy ý cười, thái độ đắc ý lắc lắc eo thon hướng về phía Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu thấy Tuệ Nương nét mặt tươi cười như hoa, dáng vẻ không hề tức giận, tảng đá trong lòng liền trút xuống, ánh mắt dạt dào tiến tới nói:
- Tuệ Nương, nàng hôm nay thật đẹp…
Tuệ Nương mặt mày tươi tắn chào đón, đến trước mặt hắn, bỗng nhiên đổi sắc, cắn chặt hàm răng, tiến lên túm lấy tai hắn, bàn tay nhỏ bé dùng sức vừa kéo vừa nói:
- Tiểu Cửu chết giẫm, ngươi vừa rồi làm gì với Chu Mỵ Nhi?