Trần Tiểu Cửu thính lực cực kỳ nhạy bén, trong tiếng nũng nịu của cô gái kia, lung lay sắp đổ, rõ ràng nghe thấy tiếng viên đá nhỏ cắt ngang qua bầu trời, bay nhanh vù vù, trong lòng hắn kinh ngạc, vội vàng quan tâm nói:
- Cô nương sao vậy, bị thương ở đâu?
Cô gái kia khóe miệng bỏ qua, dường như oan ức khóc thành tiếng:
Ta…ta không cẩn thận, bị ngẹo cổ chân rồi, thế này..thì làm thế nào?
Trần Tiểu Cửu cúi đầu xem xét, quả nhiên thấy cổ chân của nàng ta sưng vù, xem ra rất chói mắt, hắn đành đỡ cô gái này về ngồi trong đám người, an ủi một lúc, trong lòng thầm cân nhắc: người này ra tay lén lút, lại vẫn nương tay, không có ý định làm bị thương ai, sao lại giở trò này? Lẽ nào muốn nhằm vào mình?
Đang lúc suy nghĩ không lời giải đáp, lại có một cô gái khác chủ động tiến lên, muốn nhảy cùng Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu lúc này cảnh giác hơn rất nhiều, chuyện trò hết sức vui vẻ, lại xem xét nhất cử nhất động quanh mình, lúc hắn ôm eo cô gái, khi cúi người làm động tác mờ ám, lại có một tiếng rất nhỏ như xé gió, bay nhanh tới.
- A….
Người thiếu nữ xinh đẹp lại theo vết xe đổ, giống như cô gái lúc trước, lại lần nữa gặp tai bay vạ gió.
- Trần công tử, ta…chân ta lại trẹo rồi, không thể nhảy nữa...
Một khuôn mặt xinh đẹp, nước mắt chảy xuống, uể oải không nói lên lời.
Trần Tiểu Cửu đỡ nàng trở về đám người, trong lòng lại cười lạnh.
Hắn tai thính mắt tinh, trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã nắm bắt được cái ám khí dịu dàng vừa rồi rút cuộc phát ra từ ai, hắn giả bộ như không có việc gì nhìn lại, lại thấy bên ngoài đám giai nhân, có một dáng người dị nhân đang đứng, vẻ mặt cực kỳ bình thường! Liếc mắt nhìn, không thể khiến trong lòng người ta có chút gợn sóng.
Cô gái kia thấy hai tròng mắt Trần Tiểu Cửu hướng tới mình, lại vội cúi đầu xoay người, vặn vẹo người, tránh tầm mắt của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu thấy nàng làm vẻ ta đây như vậy, trong lòng khẽ động, cũng không đi vạch trần nàng, chỉ là trở lại lửa trại đang hừng hực cháy. Phan An thấy Trần Tiểu Cửu hai lần đều gặp họa bất ngờ như vậy, liền khiêu khích nói:
- Trần công tử, hai cô gái này, kỹ thuật nhảy tuyệt hảo, đều bị thương ở mắt cá chân, có phải vì kĩ thuật nhảy của huynh quá kém không?
Trần Tiểu Cửu cười lớn, vội đáp lại:
- Phan công tử nói không sai, lòng ta luôn hướng về tứ thư ngũ kinh, đâu có nhiều thời gian vui chơi, trái lại Phan công tử thân là Thiếu đông gia của Túy Hương lâu, kỹ thuật nhảy ắt như các vũ nữ, hẳn là như thế, có trình độ thâm hậu ?
Hai má tuấn mỹ của Phan An tràn đầy màu sắc, hừ lạnh một tiếng:
- Hai chữ thâm hậu ta không dám nhận, nhưng vẫn mạnh hơn người khác hàng trăm lần.
Trần Tiểu Cửu đợi chính là câu nói này, vội lên tiếng:
- Nếu đã như vậy, ta liền phải theo đó, xin Phan công tử, biểu diễn cho mọi người xem. Vả lại Phan công tử dáng người thon thả, đẹp như hoa, còn đẹp hơn phụ nữ rất nhiều, nếu là múa, chắc chắn khiếncác tài tử giai nhân đều ghen tị.
- Phương công tử, phiền huynh và Phan công tử làm mẫu cho mọi người, ta đứng bên chỉ điểm thôi.
Hắn quan đầu nói với Phan An:
- Phan công tử, Các tài tử kì vọng vào huynh rất nhiều, huynh ngàn vạn lần đừng nên từ chối, đánh mất hi vọng của họ.
Phan An nghe vậy, sắc mặt đỏ ửng xinh đẹp tuyệt trần nhăn nhó, sinh ra một cỗ u oán. Gã tuy sinh ra rất đẹp, nhưng phiền nhất là người khác so sánh gã với những cô gái xinh đẹp. Mỗi lần nghe thấy những lời khen nhàm chán, gã hận không thể sinh ra hai chòm râu, bổ sung thêm cái tính nam nhi thiếu thốn của mình, nhưng cách nghĩ này, chỉ là hy vọng xa vời tựa như hoa trong gương, trăng trong nước.
Gã thấy trong mắt học tử bắn ra sự mong đợi, biết lúc này nếu từ chối qua loa, rất dễ tạo ra ngăn cách với mọi người, suy nghĩ rất lâu sau, đột nhiên thở dài, chậm rãi đi ra giữa, đứng cùng Phương Văn Sơn, thản nhiên nói:
- Phương công tử, xin chỉ giáo.
Cảnh tượng tiếp đó quả là trăm năm khó gặp, hai người đàn ông ôm nhau, dưới ánh trăng duyên dáng lung linh, diễn ra một điệu nhảy tuyệt đẹp làm người ta nhìn cũng thấy thỏa mãn rồi.
Phương Văn Sơn rất có nề nếp, có vũ đạo trời cho; còn Phan An, càng được coi là một chuyên gia, vai, eo, thắt lưng của gã không một chỗ không mềm mại, không một chỗ không quyến rũ, khi gã toàn tâm toàn ý đắm chìm trong vũ đạo, thân pháp tản ra sự mềm mại và xấu hổ quyến rũ của phụ nữ.
Lúc đầu trong lòng Phan An hoàn toàn không tình nguyện, nhưng theo sự không ngừng diễn thuyết và giảng giải của Trần Tiểu Cửu, gã đột nhiên phát hiện ra niềm vui và sự thần bí trong đó, trong đầu chợt lóe lên: vũ đạo này nếu mở rộng ở Túy Hương lâu, nhất định có thể hình thành một đặc sắc người ngoài không thể với tới, vận dụng thích đáng, có thể làm giảm bớt thiệt hại do Hồng Hạnh trốn đi, phá bỏ sự thiếu vắng hoa khôi trong Túy Hương lâu .
Nghĩ tới đây, trong lòng bỗng bỏ trút mọi gánh nặng sang một bên, xoay lưng đẩy mông, nhịp bước chân thành, hết sức chuyên chú vào nhân vật “nữ” của mình.
Một điệu múa, mãn tràng ánh mắt mọi người, đều bị kĩ thuật nhảy của Phan An làm cho bái phục, thật lâu sau mới vỗ tay như sóng thần.
Trần Tiểu Cửu thưởng thức dáng người của Phan An, trong lòng khẽ động, thằng nhãi này, nếu đặt vào thế giới trước đây, sẽ giống như Mai Lanthơm nức nửa bầu trời. Hắn không che dấu sự thưởng thức của mình, mặt hồng hào bước tới cạnh Phan An, chắp tay hâm mộ nói:
- Phan công tử kĩ thuật nhảy phiêu như gió xuân, mềm như nước; thần thái tựa quang, giống như Thường Nga lâm phàm, quả là ảo diệu vô phương, đẹp không sao tả xiết, Trần Tiểu Cửu ta thật sự bái phục.
Mọi người nghe vậy, không ngừng gật đầu.
Phan An tỉnh lại trong vũ khúc say lòng, thấy Trần Tiểu Cửu tôn sùng mình như vậy, trong lòng kiêu ngạo, trong hiểu được, ánh mắt nhìn Trần Tiểu Cửu , dường như thiếu chút địch ý.
Trần Tiểu Cửu đứng cạnh lửa trại, dõng dạc nói:
- Chư vị tài tử, các vị nhìn rõ chứ? Vũ đạo này học thế nào?
Phương Văn Sơn sốt ruột, tiến lên nói:
- Trần công tử, các tài tử các giai nhân đều thông minh sắc sảo, chỉ cần nhìn một lần, là có thể linh hội được cái thần trong đó, bây giờ, chúng ta bắt đầu phát xuân…không… bắt đầu cặp đôi đi.
Thằng nhãi này một khi không cẩn thận nói ra những lời trong lòng, khuôn mặt rỗ không khỏi ngượng ngùng.
Các tài tử các giai nhân nghe vậy, cũng cùng hoan hô lên, nóng lòng muốn thử.
- Mọi người đừng vội, nghe ta nói đã.
Trần Tiểu Cửu phất tay nói:
- Các tài tử đều là người đọc sách, cái gọi là phúc có thi thư khí tự họa, bên ngoài chỉ là thân xác, linh hồn lương thiện và nhu tình, mới là cảnh giới cao nhất.
- Ví như Phan công tử, bên ngoài xinh đẹp, không coi là cái đẹp chân chính, mà vừa rồi trong điệu múa của Phan công tử, biểu hiện rõ một sức hấp dẫn động lòng người, đó mới là điều chúng ta thích nhất. Mọi người thấy đúng không?
Mọi người nghe danh ngôn chí lý vậy, trong lòng càng thêm bái phục Trần Tiểu Cửu, tinh quân lâm phàm, cảnh giới cao vời, làm người ta khó lòng theo kịp.
Thằng nhãi Phan An này trẻ người mà khí thịnh, nếu ngươi chống đối gã, gã sẽ như con nhím đầy gai, cùng ngươi lọt lưới; Nhưng Trần Tiểu Cửu thuận theo tâm ý của gã, nắm được cảnh giới cao nhất, không hề có chút nịnh nọt, trong lòng gã ấm áp, giống như Trần Tiểu Cửu kiêu ngạo đến cực điểm trước kia cũng không còn thấy đáng ghét nữa.