Trần Tiểu Cửu chỉ chỉ trỏ trỏ vào bộ ngực đầy đặn và cặp mông vểnh cao của mỹ nhân trên bức họa, cũng không để ý tới những lời nói thô tục, khiến các cô nàng suy nghĩ miên man bất định.
Sự quyến rũ của các nàng, hấp dẫn Trần Tiểu Cửu, yết hầu cũng thấy khô, hắn hừ nhẹ một tiếng, che đi sự xấu hổ, bất đắc dĩ nói:
- Các nàng đỏ mặt cái gì? Ta đang nói chính sự với các nàng, các nàng không được biến ta thành kẻ không đứng đắn.
- Phi.././
Mấy nữ nhân đồng thanh kêu lên, mặt mỗi người đều đỏ bừng kiều diễm, đôi mắt quyến rũ phát ra nhu tình, hận không thể nuốt chửng Trần Tiểu Cửu.
Trong mắt Y Đằng Tuyết Tử đầy sự ngượng ngùng, cũng bất chấp ánh mắt u oán của các nàng, vặn người tiến sang bên cạnh Trần Tiểu Cửu.
Chỉ vào cặp mông trong bức họa, nghi hoặc nói:
- Tiểu Cửu, cách nghĩ của ngươi ta nghe cũng hiểu, nhưng cái này chỉ cần Chu Mỵ Nhi và Tuệ Nương hiểu là được, có liên quan gì tới các tỷ muội bọn ta chứ? Chúng ta đều không phải là thợ may, nhưng…
Tuyết Tử phong tình liếc nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, ngoắc ngón tay, ghé vào tai Trần Tiểu Cửu, mới đầy mê hoặc nói:
- Thế nhưng, ta tuy không biết may vá, nhưng lại là người duy nhất dám mặc kiểu quần chữ T và chiếc áo ngực này..
Các nàng thấy Tuyết Tử dám dụ dỗ Trần Tiểu Cửu ngay trước mặt mọi người, thật muốn tiến lên tát vào mặt nàng.
Kỷ Tiểu Đường bĩu môi, thấp giọng nói:
- Mặc lên cho ai ngắm?
Tuyết Tử khinh thường phản lại nói:
- Để cho đàn ông ngắm? Làm sao? Tiểu Cửu là đàn ông, ta mặc cho Tiểu Cửu xem trước, dù sao cũng không hở chỗ nào, các ngươi ghen gì chứ?
Kỷ Tiểu Đường là keo dính, cũng không chịu yếu thế, không để ý tới sự khiêu khích của Tuyết Tử, níu lấy cánh tay của Tiểu Cửu, nói:
- Cửu ca, muội muốn mặc cho huynh ngắm.
Trần Tiểu Cửu cũng không có thời gian thưởng thức sự quyến rũ khoe khoang của Tuyết Tử, hắn xếp các nàng thành hàng, mới buồn bã nói:
- Quần chữ T và áo ngực, phải nói tới thiết kế và phát triển, vẫn là Tuệ Nương và Chu Mỵ Nhi là chuyên nghiệp nhất.
- Nhưng, chiếc quần chữ T thiết kế ra, áo mặc trên người, hợp không? Thoải mái không? Sự phối hợp màu sắc, sự chọn lựa vải vóc, kích thước thế nào? Cảm tính của kiểu dáng, mê hoặc hay không? Đều cần mặc trên người phụ nữ mới thể hiện ra, trực quan nhất, có hiệu quả nhất! Nhưng, những người mẫu này từ đâu mà có.
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của các nàng, Trần Tiểu Cửu cười:
- Ha ha…, các nàng tinh ranh như vậy, phỏng chừng cũng đoán ra tâm ý của ta! Trong thiên hạ còn có ai phù hợp hơn những người phụ nữ mà ta đem lòng yêu thương chứ?
Các nàng nghe thấy sự khích lệ như vậy của Trần Tiểu Cửu, trên mặt nóng bỏng, trong lòng sung sướng đến cực hạn, hận không thể ôm choàng lấy Tiểu Cửu, hôn hắn một cái.
Đan Nhi nghĩ ta rút cuộc có được tính là người phụ nữ của Trần Tiểu Cửu không?
Hắn nói như vậy, hình như tính cả mình vào rồi, do dự có cần mở miệng phản bác không, lại nghe thấy Tuyết Tử đứngbên cạnh u oán thấp giọng nỉ non nói:
- Tiểu Cửu, ai là người phụ nữ của ngươi? Mặt mèo.
Tuyết Tử thấp giọng oán thầm, lại phát hiện Đan Nhi đang cảnh giác nhìn nàng, ngượng ngùng cười:
- Tiểu Cửu thật hống hách! Ta vẫn luôn thích sự mãnh liệt của hắn, khiến trong lòng người ta có cảm giác an toàn.
Đôi mắt Trần Tiểu Cửu đảo qua các cô nàng, bộ ngực cao cao, vòng eo mảnh khảnh, cặp mông đầy đặn, khiến hắn cố chấp cho rằng, trên thế giới cũng không có mỹ cảnh nào đẹp hơn cảnh trước mặt, càng tăng thêm ý muốn đoạt người.
Ồ….trừ phi là Hoa muội muội, Hỗ tam nương, Nguyệt Thần tỷ tỷ, Hạnh Nhi, tiểu thư đồng tạo thành một đội ngũ, sánh bước với đám người Chu Mỵ Nhi, như vậy thì thật khó phân thắng bại.
Thấy trong đôi mắt Trần Tiểu Cửu lộ ra thần sắc tham lam, trên mặt các cô gái u oán, trong lòng lại vui vô cùng.
Có thể khiến một người đàn ông ưu tú như vậy động lòng vì mình, còn lộ ra vẻ mặt sơ ca, đây hẳn là một việc vô cùng hạnh phúc?
Trong sự tấn công thị giác mãnh liệt, sự ảo tưởng đói khát trong lòng, khiến Trần Tiểu Cửu có chút khó chịu, hắn nghiêng người về phía trước, hai tay khép lại trước người, che đi sự thái độ quẫn bách của mình.
Chân bước thong thả, hắn dịu dàng nói:
- Vẻ đẹp của các nàng, không ai có thể sánh kịp, sự quyến rũ của các nàng, làm điên đảo chúng sinh, dáng người của các nàng, gầy béo, làm mê hoặc lòng người, các nàng là người đẹp nhất phù hợp nhất để mặc những chiếc quần chữ T và kiểu áo này.
- Chỉ có các nàng đích thân mặc lên mình quần chữ T và áo ngực, mới thể nghiệm được ưu điểm cũng như khiếm khuyết củanó, lại do Mỵ Nhi và Tuệ Nương sửa lại, nhất định có thể tạo ra được chiếc quần và chiếc áo hoàn mỹ nhất, phù hợp với thị trường nhất, các nàng thấy có lý không?
Trần Tiểu Cửu cuối cùng nói ra mục đích cuối cùng của mình, cuối cùng lại dặn dò một câu, u oán nói:
- Nói với các nàng, ai cũng không được từ chối, bằng không..thì không phải là người phụ nữ của Tiểu Cửu ta.
- Người ta vốn không phải là người phụ nữ của ngươi….
Y Đằng Tuyết Tử không chịu nổi liền phản bác một câu, thấy ánh mắt thất thần của Trần Tiểu Cửu, mới buồn bã nói:
- Nhưng, ta rất có hứng thú với kiểu dáng này.
Trần Tiểu Cửu lúc này mới lộ ra một nụ cười hiểu ý.
Chu Mỵ Nhi cũng cảm thấy đề nghị của Trần Tiểu Cửu rất hay, rất cụ thể, có hình thái khác nhau, tiêu chuẩn không giống như tham khảo của các mỹ nữ, mới có thể phát triển thích hợp với chừng mực và chất liệu của thị trường.
Chu Mỵ Nhi lắc mình đi tới, cúi người với các cô gái, vẻ mặt khẩn thiết nói:
- Các vị tỷ muội, tâm ý này của Tiểu Cửu, thật ra cũng là vì muốn giúp Chu gia, giúp Mỵ Nhi, trong lòng Mỵ Nhi rất cảm động, nếu không có Tiểu Cửu cho ta sự ấm áp, giúp đỡ ta, Mỵ Nhi thật không biết nên ứng đối thế nào cho phải.
- Các vị tỷ muội, hi vọng mọi người có thể giúp đỡ Mỵ Nhi, Mỵ Nhi tuyệt không phải kẻ lòng tham vô đáy, nguyện lấy ra một chút của Chu gia tặng cho các vị tỷ muội, coi như là chút tâm ý của Mỵ Nhi.
Chu Mỵ Nhi khom người rất sâu, trong mắt đã trào dâng dòng nước.
- Mỵ Nhi tỷ tỷ, tỷ làm vậy là gì? Có thể giúp được tỷ, là phúc hạnh của chúng ta.
Kỷ Tiểu Đường là người làm việc theo hoàn cảnh nhất, đứng lên trước an ủi Mỵ Nhi.
- Mỵ Nhi tỷ tỷ, chúng ta đều là tỷ muội tốt, tỷ như vậy, biến mọi người trở thành kẻ xa lạ rồi, đừng quên rằng, chúng ta sau này có thể đều là người một nhà, giúp đỡ tỷ, chính là giúp đỡ bản thân chúng ta.
Tuệ Nương cũng tiến lên kéo tay Mỵ Nhi, nói.
Song Nhi, Đan Nhi cũng đều tiến lên an ủi Mỵ Nhi, tình cảm tỷ muội của mấy người tăng lên nhanh chóng.
Y Đằng Tuyết Tử đỏ mặt đứng một bên, ngượng ngùng cười:
- Mỵ Nhi muội muội, ở đây chỉ có ta không phải tỷ muội tốt của mọi người, nhưng, muội yên tâm, trời sinh ta tính tình phóng khoáng, vẫn là đàn bà trong thanh lâu, sao có thể để ý nhiều như vậy? Ta cũng nhất định giúp muội.
Chu Mỵ Nhi lau khô nước mắt, kéo tay Tuyết Tử, thân thiết nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, tỷ cũng đừng coi nhẹ mình như vậy, tỷ ở dưới bùn mà không hôi, lòng ta rõ hơn ai hết, bằng không, hôm nay ta cũng sẽ không mời tỷ tới.
Dưới sự lôi kéo của Chu Mỵ Nhi, tất cả mọi người cùng nắm chặt tay nhau, điều này cũng khiến Trần Tiểu Cửu có cảm giác vui mừng sâu sắc.
Hắn cũng không ngờ sự sáng tạo đơn giản của một chiếc quần chữ T, lại thu hoạch được không chỉ tiền bạc, mà còn khiến cho các cô gái luôn ghen tỵ , hồ nghi, trong vô thức lại tiếp nhận nhau.
Việc khó như vậy, không ngờ mình lại giải quyết ổn thỏa như vậy, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.
Trần Tiểu Cửu linh hoạt như một con chạch, uốn éo người, đã đứng trong vòng vây của các cô gái, cười hì hì nói:
- Các mỹ nữ, nếu mọi người không có ý kiến, vậy mau chóng gia nhập vào trào lưu khêu gợi thôi.
- Nhiệm vụ của mọi người rất gấp, mười ngày, chỉ có mười ngày, trong mười ngày này, các nàng không được đi đâu cả, ăn ở luôn ở Cẩm Tú đình này, nhất định phải thiết kế ra một mẫu mới thích hợp nhất với sự gợi cảm của các nàng, số đo, chất liệu đều cần phù hợp.
- Nếu các nàng không thiết kế ra được, ta sẽ nổi giận, và sẽ đánh mông các nàng đấy.
- Ngươi dám đánh mông bọn ta, bọn ta cũng sẽ đánh mông ngươi, các tỷ muội, chúng ta bây giờ đánh chết tên hạ lưu này…
Nhất thời, các cánh tay trắng nõn cùng giơ lên, chọc lóa mắt người.
Trần Tiểu Cửu sắp xếp nhiệm vu xong cho mọi người, liền rời khỏi Cẩm Tú đình.
Lại quay về Chu gia gặp Trư Ngộ Năng, và nói cách nghĩ và sự sắp xếp của mình cho Trư Ngộ Năng nghe.
Trư Ngộ Năng cũng là một tay bụi hoa già đời, thấy bức họa trong tay Tiểu Cửu, liền biết chỉ cần quần chữ T và kiểu áo này ra thị trường, tuyệt đối sẽ mở ra một cục diện mới trước nay chưa từng có.
- Quá tốt! Quá tốt!
Trư Ngộ Năng vui mừng đi qua đi lại, nụ cười trên mặt giống như một đóa hoa nở rộ.
Trư Ngộ Năng đi một lúc, mới dừng lại, nhíu mày nói:
- Tiểu Cửu, ta có một chút lo lắng, quần chữ T này, tuy rất thực, nhưng rất dễ bị làm giả, chỉ cần có thợ may cao tay nhìn qua, nhất định có thể thấy được sự tinh túy trong đó, làm giả giống như đúc.
Trần Tiểu Cửu, hứng thú nhìn Trư Ngộ Năng, thầm gật đầu, cười nói:
- Vậy làm thế nào mới được?
Trư Ngộ Năng nói:
- Muốn ngăn chặn, là điều không thể, nhưng hạn chế làm hàng giả của Lý gia, là có cách.
Gã bước đi thong thả:
- Thứ nhất, chúng ta có thể thêu ký hệu của Chu gia trên bộ quần áo này, làm tăng thêm hiệu ứng thương hiệu của Chu gia.
- Thứ hai, ta có một tuyệt hậu kế! Lát ta đi tìm tất cả các thợ may có ý tưởng, có nội hàm và có danh tiếng trong thành Hàng Châu này tới, trả giá cao, ký khế ước với họ, bồi dưỡng họ.
- Như vậy quần chữ T của chúng ta một khi xuất hiện trên thị trường, Lý gia bọn họ có muốn làm giả, chỉ e nhất thời cũng tìm không ra cách may thích hợp! Như vậy có thẻ tăng thêm sự nổi tiếng của chúng ta, Tiểu Cửu, bên đó vẫn cần chút khí lực, hai ta liên thủ, nhất định có thể đánh bại Lý gia.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, liền vỗ tay liên tục.
Không thể không thừa nhận, tên Trư Ngộ Năng này tuy đáng khinh một chút, nhưng tuyệt đối là một cao thủ trong kinh doanh, giả như lấy thời gian, tên cậu cả này nhất định sẽ bộc lộ được tài năng, trở thành một ngôi sao mới giữa thương trường Giang Nam
Nhìn bộ dáng kích động của Trư Ngộ Năng, Trần Tiểu Cửu lại dặn dò nói:
- Quần chữ T này, chúng ta kinh doanh phải cực khéo léo, lại cần phải tốn tâm sức, vậy nhất định là bán rất đắt, mới có thể phù hợp với trào lưu của thị trường, nhất định phải nhớ kỹ! quần chữ T không phải là bán như rau cải, một hai lượng bạn có thể mua được.
Trư Ngộ Năng liên tục gật đầu, nói:
- Vậy một trăm lượng bạc một bộ! Còn có số lượng, đến trước được trước, đến sau thì ăn không khí đi.
Trần Tiểu Cửu lại thương lượng với Trư Ngộ Năng một hồi, mới xác định được nhận thức chung, làm sao để đưa ra cửa hàng, có thể thu được lợi nhuận cao nhất.
Trần Tiểu Cửu vỗ vai Trư Ngộ Năng, an ủi nói:
- Ngộ Năng, huynh đừng sợ Lý gia làm giả! Đợi quần chữ T của chúng ta mở ra thị trường mới xong, thu hoạch lớn, Lý gia cùng phong, vậy đã nhập vào tài tuệ của chúng ta, không có gì là nước luộc.
- Hơn nữa, Tiểu Cửu ta trong bụng có rất nhiều thứ! Mãi mãi không chỉ dừng lại ở quần chữ T này, chỉ cần thị trường có nhu cầu, Cửu ca ta lúc nào cũng có thể đưa ra những thứ vô cùng khiêu gợi.
- Thứ gì?
Trư Ngộ Năng mở to miệng, mặt vô cùng hâm mộ.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ví dụ như tất chân, váy chữ B, quần chữ C…
- Ha ha…
Trư Ngộ Năng lấy giấy bút ra, đưa cho Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt đáng khinh nói:
- Tiểu Cửu, mau, vẽ ra, để thiếu gia ta mở rộng tầm mắt.