Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Độc Hoàng yếu ớt không xương, giống như một bé gái, đáng thương nằm ở đó, Trần Tiểu Cửu không khỏi đau lòng, khua kiếm ra kiếm hoa, giết lùi những đao thép, những binh lính có ý đồ gây rối với Độc Hoàng, với tay ôm eo Độc Hoàng, dìu nàng đứng dậy.

- Tiểu Cửu, ngươi ngốc rồi sao? Còn không mau chạy đi?

Trong đôi mắt Độc Hoàng hàm chứa sự lưu luyến không rời, yếu ớt đẩy Tiểu Cửu, nhưng nàng đâu đẩy được cơ thể của Tiểu Cửu chứ? Trong lòng vừa tức giận lại vừa cảm động, cắn môi, gắt:

- Ngươi quan tâm ta làm gì? Một mình ta chết rồi, vẫn tốt hơn là cả hai người cùng chết chứ, những người vợ kia của người không nỡ để ngươi chết đâu, ta cũng không cần ngươi chết cùng ta.

- Ta sao có thể mặc kệ tỷ chứ?

Lúc đang nói, lại có một đám binh sĩ vây quanh, Tiểu Cửu đem hết tâm lực, cổ tay khua ra kiếm hoa, bảy tám binh sĩ tấn công xung quanh cổ họng đều phun huyết phủ trên khuôn mặt trương lãng của Tiểu Cửu, khiến hắn trông càng thêm kiên quyết và dữ tợn.

Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn về phía Độc Hoàng cười nghiêm nghị, không để ý cãi lại:

- Ta chết rồi cũng không thể mặc kệ tỷ.

- Tiểu Cửu..

Thấy nụ cười lộ ra sự dữ tợn của hắn, Độc Hoàng chỉ cảm thấy đây là dáng vẻ nàng yêu thích nhất, ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, nàng cũng cảm thấy đây là mùi vị yêu thích nhất của mình.

Sống mũi Độc Hoàng cay cay, nước mắt chảy dài, ôm eo Tiểu Cửu, cảm nhận được hơi ấm truyền ra từ cơ thể của hắn, tuy đang rơi vào cảnh sống chết trước mặt, nhưng vẫn dịu dàng có vẻ ngượng ngùng nói:

- Ngươi không cần tính mạng như vậy cứu ta làm gì chứ? Ta không phải vợ ngươi.

- Ai bảo tỷ không phải vợ ta chứ?

Tiểu Cửu quơ cây kiếm, gian nan đâm chết một tên Phiên tăng hung thần, mắt lại nhìn về khuôn mặt kiều mỵ của Độc Hoàng, đùa giỡn nói:

- Ta cứu tỷ tỷ, tỷ tỷ phải hứa với ta, chúng ta tránh được kiếp nạn này, ta muốn tỷ làm vợ của ta, được không?

- Được! Sao không được.

Độc Hoàng cảm xúc bắt đầu dạt dào, nước mắt không kìm nổi mà chảy xuống, cũng không để ý tới trên mặt Tiểu Cửu đầy mùi tanh của máu, dán chặt vào mặt hắn, khẽ cọ, nức nở nói:

- Ta đồng ý, chỉ cần chạy thoát được, ta sẽ làm vợ, làm một kiếp, hai kiếp, mãi mãi đều là vợ của ngươi..

- Tỷ tỷ, đừng dựa sát như vậy, trong tầm mắt của ta, nói bi thương như vậy, ta bây giờ lại không muốn chết.

Cảm nhận được Độc Hoàng lòng tràn đầy mật ý, mỏi mệt trong người hắn phút chốc tựa như bị đánh tan, cả người tràn đầy kinh lực.

Tại thời khắc này, ý niệm muốn sống, được khích lệ tới cực hạn.

Trần Tiểu Cửu một tay ôm lấy eo mềm mại của Độc Hoàng, một tay cầm kiếm chém giết, nhìn Hiên Viên kiếm nơi cổ tay phát ra những kiếm hoa xán lạn cướp đi một đám sinh mạng, thấy đám binh lính không sợ chết tấn công lại như gió, Tiểu Cửu tuy cảm thấy mạo hiểm, nhưng lại có một niềm hạnh phúc sinh tử gắn bó.

Tình yêu trong nguy hiểm, hoạn nạn gặp chân tình, hơn nữa những lời ngọt ngào cũng đánh không được vì người mình thích mà vui vẻ liều chết.

Thời gian gần nửa nén nhang, Trần Tiểu Cửu bị máu tươi tóe khắp người, trước sau đều là thi thể nằm la liệt.

Thi thể quá nhiều, những kỵ binh kia không phải đã tràn vào hết.

Lam Linh hét lớn một tiếng:

- Xuống ngựa, giết địch, bọn họ không được rồi, các huynh đệ thêm chút sức, vạn lượng vàng tới tay, xông hết lên cho ta.

- Giết…

Số binh sĩ kia cũng giết tới đỏ mắt, lao từ trên thân ngựa, thẳng đến vây quanh Tiểu Cửu.

Nhưng đáng sợ là, có bảy tám Phiên tăng cũng vây quanh, khiến Tiểu Cửu rơi vào khốn cảnh – những Phiên tăng này rất lợi hại, tiến thoái hợp kích, kết thành trận pháp. Tiểu Cửu nếu đơn độc một mình, còn có thể ứng phó tự nhiên, nhưng lại thêm Độc Hoàng ở bên, có chút cố kỵ, thật là cực kỳ nguy hiểm.

Những Phiên tăng này cũng nhìn thấy nhược điểm của hai người, tập trung tinh lực tấn công Độc Hoàng, trong lòng Tiểu Cửu vướng bận, mệt mỏi liều mạng, lập tức rơi như gió.

- Ha ha, vứt bỏ sự kháng cự đi, miễn bị chết, bằng không, để các ngươi làm đôi phu thê ma quỷ, ha ha…

Có một Phiên tăng cười lớn.

Đột nhiên, trong tay Độc Hoàng một thanh kiếm bay ra đâm vào cổ họng Phiên tăng đó, u oán nói:

- Cho ngươi cười nữa.

Sau đó, cả người mềm rũ ra, không còn chút sức lực nào.

Ai ngờ Độc Hoàng lại còn có sức để đánh lén chứ? Số Phiên tăng kia ai cũng đều dấy lên tâm lý đề phòng, bắt đầu đao thương dựng lên.

Tiểu Cửu gần như đã tuyệt vọng.

Một bên cắn răng chém giết, mắt lại hướng ra xa ngoài tám trượng, Ô Nhã bị kỵ binh vây quanh, lại đón lấy ánh mắt Ô Nhã nhìn sang.

Bốn mắt nhìn nhau, đầy tình nghĩa nồng đậm.

Bỗng nhiên, một tia chớp chiếu sáng bầu trời đang dày đặc mây đen, khiến bóng đêm càng tăng thêm sự kinh khủng, sấm sét, những đám mây đen kia ép tới càng thấp, giống như một con rồng đen, bay uyển chuyển trên ngọn cây, thời khắc sắp mở to miệng, cắn nuốt mọi thứ.

Bốn năm mươi con chim ưng hoảng sợ gào thét, thấy vô cùng sợ hãi với trận tâm bão đột nhiên xảy ra.

- Lồng lộng.

Ô Nhã ngửa đầu hí dài, trong đôi mắt đầy tính người kia hiện ra vẻ đỏ thẫm, có sự chua xót, sợ hãi, lo lắng, và phẫn nộ.

Đột nhiên, Ô Nhã liên tục đá chân sau, lại là một tiếng hí dài, nó chợt giãn cơ thể ra, dùng tất cả sức lực mình có, bốn vó bay lên, đánh thẳng tới trước mặt các kỵ binh đang diễu võ dương oai kia.

Đám kỵ binh kia sợ tới lạnh mình, vội lấy ra đao, ý đồ ngăn cản sự tấn công của Ô Nhã.

Thấy mũi đao đâm tới, Ô Nhã liền thay đổi mình, mũi thương đâm vào không khí, cơ thể hùng tráng của Ô Nhã giống như là thân chùy cửu thiên, đụng thật mạnh tới người tên kỵ binh kia.

Ầm!

Sự va chạm này, người và ngựa giống như là bông rách ruột, nhanh chóng sập về phía sau, tiếp đó là năm con chiến mã phía sau, toàn bộ bị đánh ngã.

Chiến mã bị Ô Nhã đánh ngã gẫy xương, số binh sĩ kia bị vài cú đấ ngã lăn xuống đất, thành một bãi thịt nát.

Chỉ là sự va chạm này, nhìn ra khoảng cách đã rút gần được thêm một trượng.

Ô Nhã hưng phấn kêu to, ngẩng cao đầu, nhe răng, dồn dập xông về phía trước.

Chỉ là số binh sĩ kia có sự chuẩn bị, nhắm ngay đầu kiếm vào con chiến mã đang phát cuồng, trong lòng lại kinh hãi vô cùng ---- đây rút cuộc là ngựa gì? Sao lại dũng mãnh như vậy?

Ô Nhã không chút e ngại, lại xung lượng vô cùng tập kích bất ngờ.

Ầm.

Lại bốn năm con chiến mã nữa bị Ô Nhã đánh ngã, còn Ô Nhã, trên mông lại nhiều hơn một lỗ châu mai, máu tươi đầm đìa, chảy cả trên đùi ngựa.

- Ô Nhã.

Trần Tiểu Cửu không ngờ Ô Nhã lại tình thâm nghĩa nặng với mình như vậy, liều mạng bị thương cũng phải cứu được mình ra, hắn phấn chấn tinh thần, mang theo Độc Hoàng, ra sức tiến về phía Ô Nhã.

Ô Nhã liên tục va chạm, mông, eo, bị đâm mấy lỗ, tuy chỗ bị thương không phải là yếu hại, nhưng nhìn máu tươi chảy ra không chỉ ghê người, mà cũng đầy cảm động.

Rắc.

Tiếng sấm kinh hãi, lăn lộn từ trên núi xuống, điện hỏa đẹp đẽ mà sắc bén, lóng lánh trong mây đen.

Ào…

Mưa to xối xả, giống như long vương phẫn nộ, hung hãn trút xuống dưới. Dòng nước thật mạnh đập lên mặt đất, ngay cả đá cũng bị úp sấp.

Số binh sĩ kia trong nháy mắt đều bị mưa to đập cho bối rối, có chút mờ mịt không liệu, mắt không mở to được, trước mắt một mảnh mưa bụi.

Lồng lộng..

Ô Nhã trừng đôi mắt đỏ thẫm, nắm lấy cơ hội, anh dũng tiến lên liên tiếp ba lần, cuối cùng cũng phá tan gian nan hiểm trở, đứng ngay trước mặt Tiểu Cửu.

Sinh tử trước mắt, Tiểu Cửu đâu thể do dự, mang theo Độc Hoàng, lắc mình lên lưng ngựa.

Một Phiên tăng phản ứng nhanh nhất, phát hiện tình cảnh không ổn, điên cuồng không cần mạng xông lên.

Ô Nhã nhéo một cái, chân sau đá vào mặt Phiên tăng kia, trực tiếp đập vào sọ phiên tăng, đâm thẳng vào trong đầu Phiên tăng đó.

Chân vừa rút lại, óc vỡ toang.

Không đợi bọn lính, Phiên tăng, tướng quân kinh hãi, Ô Nhã hí dài, nương theo thế mưa to chảy xiết, xông thẳng về phía trước.

Độc Hoàng lúc này cũng lấy lại chút sức lực, cùng khởi công với Tiểu Cửu, một đường giết ra ngoài, chạy thẳng về phía đông nam.

Khó khăn lắm khi Tiểu Cửu phá tan vòng vây, đám Lam Linh mới phản ứng lại, vội vàng lên ngựa, tiếp tục truy sát.

Không nề hà mưa gió trút xuống, tiếng sấm như điện, ngựa thường chịu sự kinh hãi, đâu có thể nghe theo sự chỉ huy, lại càng đuổi càng xa, chỉ khiến đám Lam Linh vội như lửa cháy tới chân.

Hơn nữa mưa to xối xả, mưa đập mạnh vào thân chim ưng, khiến chúng mở rộng đôi cánh, truy tích hành tung của hai người Tiểu Cửu.

Nhìn bóng dáng Ô Nhã càng lúc càng xa, Lam Linh vô cùng mất mát ----- y…, cộng thêm mấy ngàn người vây quanh hắn, không ngờ bị hắn chạy mất rồi?

Rút cuộc là ngựa gì? Sao lại dũng mãnh hơn cả người chứ? Mẹ nó.

Nhưng Lam Linh lại không sợ Tiểu Cửu có thể thật sự trốn thoát, các nẻo đường, đều có trọng binh mai phục, hắn có chạy đằng trời, chỉ có điều chỗ Định Nam Vương ép buộc, không thể kéo dài thời gian.

Lam Linh phấn chấn tinh thần, anh dũng nói:

- Các huynh đệ, vì vạn lượng vàng, dốc sức truy đuổi cho ta.

Tiểu Cửu lúc này đã kiệt sức, cố gắng dùng chút tinh khí để chống đỡ, trong lúc nguy cấp, nếu không phải Ô Nhã liều chết cứu giúp, Tiểu Cửu và Độc Hoàng, e thật sự đã là cặp tình nhân ma.

Độc Hoàng chân bị thương, Ô Nhã mỗi cú chạy, bắp chân lại xóc rất khó chịu.

Tiểu Cửu vươn người ra cầm lấy bắp chân Độc Hoàng, không để chân nàng bị động, dịu dàng nói:

- Đỡ hơn chưa?

Độc Hoàng gật đầu, giống như một tiểu nữ nhân, dịu dàng dựa vào lòng Tiểu Cửu, ngoái đầu nhìn vẻ mê ly, đôi mắt nhu tình như nước nhìn Tiểu Cửu, đáng thương nói:

- Tiểu Cửu, bây giờ chúng ta làm thế nào? Bằng không…, đi đường khác tới An Nam xem?

Tiểu Cửu lắc đầu nói:

- Đường tới An Nam có ba con đường, hai đường đều bị mai phục trọng binh, đường còn lại cũng nhất định có người mai phục, chúng ta chạy tới, chẳng phải tự tìm đường chết sao?

- Vậy chúng ta đi hướng nào? Lại quay về Chương Tùng Lĩnh được không?

Độc Hoàng giảo hoạt cười:

- Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Định Nam Vương tuyệt đối sẽ không thể đoán ra được chúng ta sẽ quay về đó?

- Cách nghĩ không sai, nhưng…

Tiểu Cửu ấn trán trơn bóng của Độc Hoàng, cười nói:

- Định Nam Vương lần này xuất ra trọng binh, nhất định sẽ phong kín các ngả đường chúng ta đi tới, chúng ta nói không chừng, vừa mới quay lại, liền gặp ngay kỵ binh của Định Nam Vương, đâu có thể bình an vô sự mà quay về Chương Tùng Lĩnh?

Cho dù mưa to chảy xiết, Độc Hoàng vẫn lau chút nước mưa trên trán Tiểu Cửu, xoa xoa gương mặt của hắn, thiểu não nói:

- Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, thế thử nói xem, chúng ta rút cuộc phải đi đâu?

- Tỷ tỷ hôn ta, ta sẽ nói với tỷ.

Tiểu Cửu không biết xấu hổ nói.

- Ai dà, mưa to tầm tã, hôn cái gì mà hôn?

Độc Hoàng hừ một tiếng, vẫn đụng lên, hôn một cái lên cái miệng đầy nước của Tiểu Cửu ------ nàng trải qua sự liều chết chiến đấu hăng hái vừa rồi của Tiểu Cửu, đã sớm giải được khúc mắc.

Các cớ phiền lòng kia đều ném phía sau, nghĩ tới việc mình trước kia sợ đầu sợ đuôi, lại càng thêm rối rắm, hối hận vô hạn ----- có thể cùng với Tiểu Cửu, người ngoài nói đông nói tây, cũng có liên quan gì tới mình?

Tiểu Cửu trong lòng vui mừng, ôm lấy Độc Hoàng đáp lại cái hôn vừa rồi, mới lấy ra tấm bản đồ, chỉ vào một chỗ, thần bí nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ xem, đây là chỗ nào?

Độc Hoàng vừa nhìn, không khỏi kinh ngạc, ôm lấy cánh tay Tiểu Cửu, kinh ngạc nói:

- Ngươi nghĩ thông rồi, muốn lên Ô Vân Phong?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK